Chương 4

【 Chúng ta choáng váng……】

【 Tôi mới vừa bị mẹ tôi đánh một trận, bởi vì quá khϊếp sợ, tôi đem bát cơm ném thẳng lên đầu em trai tôi:))】

【 Không phải, Lục Tẫn đâu? Tiết mục này chính là muốn hút máu anh ấy! 】

【 Nói không chừng trong số khách mời có người anh ta thích thì sao ( tùy tiện đoán thôi, fans đừng mắng tôi ) 】

【 Tôi đây bỏ một phiếu cho Lâm Yến ( đầu chó ) 】;

【 Đoán Lâm Yến đi đoạt măng đấy, cậu không nhìn thấy biểu cảm không đúng của cậu ấy sao? Tôi đoán hiện tại cậu ấy đang suy nghĩ có nên trực tiếp rời khỏi đây hay không】

【 Bắt lấy một fans Lâm Yến hỏi một chút vì sao vậy? 】

【 Tôi cũng chỉ nghe nói từ chỗ của dưa chủ(*), Lâm Yến cùng Lục Tẫn không hợp, những trường hợp có mặt Lục Tẫn cậu ta đều không đi. 】

(*) Người ăn dưa xem kịch vui

【 Vào hoạt động lần trước, nghe nói Lâm Yến sẽ đi, kết quả bởi vì Lục Tẫn cũng đi, cậu ấy liền nói với ban tổ chức mình nằm viện không đi được, trực tiếp tránh đi. 】

【 Tôi đệt, đó không phải là bức ảnh chụp cùng khung của thế ký đấy chứ? Khó trách đạo diễn vui sướиɠ như vậy. 】

Đạo diễn là rất vui.

Lúc ông cầm rương rút thăm đi tới, gương mặt tươi như hoa, cười đến mức không thấy mắt đâu.

Lúc đọc quy tắc, đạo diễn vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Ở đây có năm mẩu giấy, phân biệt đại biểu cho năm địa điểm, các cậu muốn đi đâu thì lấy một cái, người chọn được cùng loại đồ vật sẽ tự động trở thành một tổ, nhiệm vụ mới sẽ được tuyên bố sau khi mọi người tổ đội thành công.”

Tùy ý như vậy sao?

Chu Huyền Âm khó xử nói: “Nếu là đồng tính thì sao?”

Đạo diễn: “Có thể đào góc tường.”

【 Đây là cái gì vậy? Chương trình này kí©h thí©ɧ vậy sao? 】



【 Thật sự có thể qua tɧẩʍ ɖυyệt sao? Đừng có chiếu một nửa rồi không chiếu mà……】

Đạo diễn giải thích nói: “Có thể tiêu hao tích phân để đổi cộng sự, tích phân có thể kiếm trong nhiệm vụ hàng ngày. Tôn chỉ của chúng tôi là hết thảy tùy tâm mà làm, từ chối cường vặn dưa, tranh thủ khiến người xem cùng khách mời đều có thể vui vẻ.”

Cuối cùng yêu cầu một ít bầu không khí ngọt ngào, đạo diễn cũng không muốn đẩy hai người không hợp tác này vào cùng với nhau.

Mỗi ngày cãi nhau thì còn ý nghĩa gì?

Vì thế đạo diễn lấy rương rút thăm đi đến trước mặt bọn họ: “Đến đây đi, thời điểm quyết định vận mệnh của mọi người.”

Tiếng nói vừa dứt, bốn người vươn tay ra lại đều thu về.

Đạo diễn: “……”

Ông xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lâm Yến - người duy nhất không duỗi tay, đưa rương rút thăm ra: “Lâm Yến, cậu lấy đầu tiên.”

Lâm Yến không từ chối, duỗi tay nhanh chóng mò lấy một tờ, mở ra liền thấy là một quán cà phê.

Trên giấy không có tin tức khác, ít nhất không rõ ràng lắm cộng sự là ai.

Là ai cậu cũng không sao cả, chỉ cần không phải Lục Tẫn.

Xác suất một phần sáu, Lâm Yến không cảm thấy mình có thể xui xẻo như vậy.

Chờ bốn người còn lại đều bốc thăm thì trực tiếp giải tán tại chỗ, từng người đi làm nhiệm vụ.

Vị trí của biệt thự hơi xa.

Lâm Yến không nghĩ tới lúc tiến vào còn phải đi ra ngoài nên đã bảo Dương Thụ đi về.

Cuối cùng mọi người đều lựa chọn gọi xe.

Lâm Yến vận khí còn tốt, không cần chờ bao lâu đã có một chiếc xe.

—— Một chiếc xe vận tải nhỏ.

Xe vận tải nhỏ chở đầy các loại trái cây với chủng loại khác nhau, tài xế nhìn thấy cậu, móc ra một cái bảng, mặt trên viết giá cả trái cây.



“Cậu đẹp traitrai, có muốn mua trái cây không?”

Lâm Yến quét mắt nhìn tấm bảng “Làm cả nghề phụ?”

Tài xế cười hắc hắc: “Vì cuộc sống mà.”

Lâm Yến nhìn gương mặt tươi cười hàm hậu của tài xế, vẫn mua một ít.

Tài xế càng thêm nhiệt tình, bỗng nhiên nhìn thấy quay phim, hiếu kỳ nói: “Các người đang quay tiết mục?”

Lâm Yến nhận trái cây từ trên tay ông tán dương: “Đúng vậy.”

Tài xế: “Tiết mục gì vậy?”

Lâm Yến: “Yêu đương cùng người xa lạ.”

Ánh mắt tài xế từ khϊếp sợ sang mê mang, lúc nhìn Lâm Yến lại mơ hồ mang theo một tia hâm mộ.

【 Thần mẹ nó chứ yêu đương của người xa lạ. 】

【 Thanh danh của chương trình bị hại. 】

【 Khá tốt, ở trong miệng cậu ấy ít nhất còn là tiết mục yêu đương chứ không phải tiết mục du lịch, tôi cảm giác cậu ấy cầm theo trái cây giống như đi vườn bách thú ngoại thành dạo chơi. 】

Xe vận tải nhỏ có hơi chật chội, quay phim quay thẳng máy quay đến trước mặt Lâm Yến.

Lâm Yến không có ý thức phải buôn bán, sau khi lên xe liền khép lại mắt.

Màu da của cậu là màu trắng lạnh, nửa khuôn mặt chôn ở trong cổ áo màu đen nên càng thêm trắng.

Hàng lông mi dày tự nhiên cong vυ"t giống như con bướm giương cánh muốn bay, an tĩnh mà đậu trên nền tuyết.

【 Tôi đệt, màn ảnh cách mặt gần như vậy mà không có tì vết, làn da này thật tốt quá. 】

【 Phòng phát sóng trực tiếp của Lục Tẫn không mở, tôi du đãng khắp nơi, bị cậu ấy hấp dẫn tới, rốt cuộc cậu ấy đã bị mai một nhiều năm đến thế như thế nào vậy? 】