Chương 38: Chơi Xích Đu

Người qua đường lẫn fan CP đều bị video của Kẻ Đánh Cắp Trái Tim làm cho sang chấn rồi, không hẹn mà cùng gõ ra dấu chấm hỏi.

Video lên hotsearch không gì khác chính là cái video thiên thần áo trắng mà Lâm Yến đã xem lần đầu.

Ông nào xem giờ chuẩn ghê, vừa comeback đã leo lên hotsearch.

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim nhắn tin cho cậu.

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Tôi ghê không. 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Tôi tự gửi bài đi đấy, cơ hội không từ trên trời rơi xuống trúng đầu mình đâu, phải biết tự nắm bắt. 】

【 Không có tên đừng nhìn:……】

Cậu làm như này không sợ bị fans xanh lá hả?

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Vì độ nổi tiếng của CP Hoàng Hôn Đỏ, đây là điều chúng fans nên làm. 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Cậu muốn cùng làm hong? 】

【 Không có tên đừng nhìn: Tự mình chơi đi. 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Tôi có thể để cậu làm chỉ đạo kỹ thuật. 】

【 Không có tên đừng nhìn: Cậu dám cho tôi liền dám bỏ.



【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Đừng mà, cậu không muốn nổi tiếng hả? 】

Lâm Yến cắn môi dưới.

Tuy rằng cậu biết đối phương không phải đang hỏi đến chuyện kia nhưng cậu vẫn không khỏi nghĩ đến chính mình.

Lúc đầu cậu vào giới giải trí thật ra là vì bị mị lực của phim ảnh chinh phục. Nhưng mà khi thật sự đã nhập vòng rồi mới phát hiện mọi chuyện không có dễ dàng như cậu nghĩ. Nếu muốn được chú ý thì hoặc là có chỗ dựa, hoặc là rất có tài năng, hoặc là phải có vận khí cực thịnh.

Lâm Yến bỗng dưng có hơi mềm lòng một chút, không từ chối thẳng thừng mà muốn nghe xem ý tưởng của hắn ra sao.

【 Không có tên đừng nhìn: Cậu tính làm như nào? 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Chúng ta lập một cái gr đi, cụ thể cũng chưa có ý tưởng gì, nhưng trước mắt cậu thay tôi làm thông dịch viên đi. 】

【 Không có tên đừng nhìn: ?? 】

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Tôi phải ngưng làm fans một thời gian. 】

Lâm Yến: “…”

Mới cho tí phẩm màu mà tính mở nhà máy nhuộm rồi hả?

Như vậy mà cũng dám chém?

Lâm Yến chưa kịp mắng người thì đã nhận được một tin nhắn.

【 Nai con cao ngất: Nào - chị em - tôi là tổ trưởng chỉnh sửa video, video của các cô bọn tôi đều xem hết rồi, không biết hai người có muốn gia nhập với bọn tôi không? 】

Lâm Yến nhíu mày.

Cậu theo bản năng muốn từ chối nhưng lại nhớ ra đây không phải việc của riêng cậu.

Sao tự dưng lại lên thuyền giặc rồi?

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim với Lục Tẫn đều là một dạng, cậu hiểu hỏng nổi.

【 Không có tên đừng nhìn: Tôi là nam. 】

【 Nai con cao ngất: Ây da, ngại quá. Đây là đồng ý rồi đúng không? À với cả, chuyện là như này, trước khi gia nhập vào nhóm bọn tôi các cậu sẽ phải tiến hành huấn luyện một thời gian. Nếu đã đồng ý rồi thì để tôi thêm các cậu vào nhóm. 】

Nai con cao ngất gửi đến một cái link.

Lâm Yến nhìn chằm chằm tên nhóm: “…”

Gột rửa tâm hồn, tái sinh lần nữa??

Cậu xin gia nhập nhóm.

Lúc sau đã được duyệt, cậu xem qua thông cáo nhóm.

Thông cáo nhóm vô cùng đơn giản: Hắc tử đừng chạy, gây chú ý như này thì Hoàng Hôn Đỏ sẽ rất yêu thương bọn mình đó :).

Lâm Yến: “…”

【 Anti Giáp: Người anh em, cậu làm sao lại vào đây? 】

【 Không có tên đừng nhìn: Làm video. 】

【 Anti Giáp: Nhân tài làm video à, tôi chủ yếu là vào mắng Lâm Yến với Lục Tẫn vài câu.Video cậu đâu cho tôi xem? 】

【 Không có tên đừng nhìn: Trên hot search kìa. 】

Anti Giáp đờ dẫn chưa hồi phục lại.

Năm phút sau, Lâm Yến lại thấy người này nhắn tới: “Bôi đen đỉnh như vậy mà còn vào được, cậu thật lợi hại.”

Mịa.

【 Kẻ Đánh Cắp Trái Tim: Người đâu rồi? 】

【 Không có tên đừng nhìn: Chếc rồi. 】

Lâm Yến vẫn không hiểu nổi, sao một cái video như thế lại có thể hút người được.

Siêu thoại Hoàng Hôn Đỏ có thêm rất nhiều người mới tới follow.

—— Tui nhìn thấy CP bọn họ trên hot search mấy lần, đang do dự có nên nhảy hố hay không thì cái video này trực tiếp đem tui đá xuống luôn.

——Sao bọn họ chỉnh thế nào cũng đều ra cảm giác BE vậy, cho dù là cương thi hay thời điểm hoa cúc rơi, tui đều sợ tự dưng có gã đạo sĩ từ trên trời rơi xuống đem bọn họ tách ra.

—— Ha ha, nãy tui xem qua cái video ăn cơm của bọn họ rồi, sửa như vậy thì càng hoàn mỹ.

Lâm Yến không hiểu lắm, cũng không muốn hiểu.



Bây giờ cậu ở trong nhóm hắc tử, nhìn chủ nhóm đăng video lẫn ảnh vào.

【 Anti-fan Ất: Cái này thêm filter hơi quá rồi, Lâm Yến lớn lên mà lớn ra được cái dạng này ấy à! 】

【 Anti-fan Bính: Hoàng Hôn Đỏ chắc chắn là CP thương mại, mùi mua bán rõ ra đó, đường cũng là đường hóa học, chó thấy còn muốn ọe một tiếng. 】

… Lâm Yến mặt không biểu tình chặn luôn nhóm.

… Ngày hôm sau, Lâm Yến tổng vệ sinh nhà cửa. Tuy trong nhà bị cậu bày ra thành một mớ hỗn độn, nhưng sau cùng vẫn được cậu dọn dẹp rất sạch sẽ. Tổng vệ sinh với cậu mà nói chính là một phương thức thả lỏng, cũng không thấy phiền lắm.

Thời điểm Lâm Yến lau bàn, cậu nhìn lướt qua tảng đá trong phòng khách. Cậu tý nữa thì quên mất cái cục đá này, đặt ở phòng khách như này thực sự rất ngứa mắt.

Lâm Yến đang tính đẩy tảng đá đẩy ra chỗ khác thì Dương Thụ gọi điện đến.

“Chuyện gì thế.?

Dương Thụ nói: “Bên Bùi Duẫn trả lời rồi, ngày mai tại lô ghế đầu của Sơn Duyệt Cư, cậu ra ám hiệu với phục vụ là có thể vào rồi.”

Lâm Yến chớp chớp mắt: “Ám hiệu?”

Dương Thụ thanh thanh giọng rồi nói, “Nghe kĩ này, “Bạch Triển Đường đại náo Hoa Quả Sơn trói Chân Hoàn đi, tứ gia tộc phấn khởi tiến công nhưng lại gặp Sở Lưu Hương”.”

Lâm Yến chờ mãi không thấy gì nên hỏi: “Sau đó thì?”

Cây dương: “Cái gì mà sau đó?”

Lâm Yến: “Sau khi gặp được Sở Lưu Hương thì?”

Dương Thụ vô tội nói: “Tôi đâu biết, nếu không tôi gọi điện hỏi thử?”

Lâm Yến: “…”

Làm ra kiểu ám hiệu này thì thôi lại còn không cho đoạn kết?

Lâm Yến: “Quên đi, tôi biết rồi.”

Lâm Yến ngắt điện thoại, tiếp tục dọn vệ sinh. Cậu vừa rửa bát xong điện thoại lại vang lên.

Lâm Yến lấy điện thoại ra nhìn, là Lục Tẫn.

Cậu ấn nút nhận, “Alo?”

“Aloo ——” Thanh âm của Lục Tẫn như mang theo ba cân đường, giọng nhão như hồ, “Thân ái, em đang làm gì đấy?”

Lâm Yến theo bản năng đáp một câu: “Dọn nhà.”

Vừa dứt lời, Lâm Yến cảm thấy không đúng. Bên cạnh Lục Tẫn có người.

Lục Tẫn: “Chúng ta sắp về đến nhà rồi, em nghỉ ngơi trước đi kẻo mệt.”

Lâm Yến: “Chúng ta?”

Lục Tẫn chắc là mở loa ngoài, thâm âm ôn nhu của Thẩm Tinh Nguyệt vang lên: “Yến Yến! Mẹ đến chơi với các con nè.”

Lâm Yến: “…” Đậu.

Lục Tẫn nhắc nhở: “Đại khái là hai mươi phút nữa.”

Lâm Yến hít sâu một hơi, trực tiếp vọt tới cửa đi giày, thanh âm như thường nói: “Con biết rồi, con ở nhà chờ mọi người.”

Cậu lấy chìa khóa xe rồi vội vàng ra cửa. Từ tiểu khu của cậu đến chỗ Lục Tẫn cũng phải mất nửa canh giờ.

Hai mươi phút, thấy thế nào cũng nhanh hơn Lâm Yến.

Lâm Yến nhớ rõ địa điểm nhà chung. Tuy trong nhà cũng có đồ đạc của cả hai, Lâm Yến có để vài bộ quần áo bên đấy nhưng có ở hay không vừa nhìn là biết.

Lâm Yến bình thường hay ở phim trường, vốn không sợ Thẩm Tinh Nguyệt tới chơi. Nhưng mà lần này lại đúng vào thời gian nghỉ ngơi của cậu, không thể nào bảo là không ở nhà được.

Càng nóng vội thì tình huống trên đường gặp càng nhiều.

Lâm Yến đi một đường toàn gặp đèn đỏ, còn có hai người cãi nhau trên lối đi bộ, cậu phải ấn còi vài lần bọn họ mới tránh ra.

Một khi đã chậm trễ thì chắc chắn sẽ không kịp thời gian nữa.

Chờ đến sau khi Lâm Yến không ngừng phóng nhanh tốc độ đến nhà Lục Tẫn thì người đã sớm đến đầy phòng rồi.

Qua cánh cửa, Lâm Yến nghe thấy tiếng cười của Hạt Mè và Bánh Đậu. Cậu nhớ lại mật mã cửa, mới vừa ấn hai số cửa đã mở.

Mở cửa là một thanh niên xa lạ, nhìn cậu cong cong mắt: “Chị dâu về rồi.”

Lần đầu bị người ta gọi chị dâu, thái dương lâm Yến hung hăng giật giật: “Cậu có thể trực tiếp gọi tên tôi.”

Người kia cười một chút, đón lấy bao nilon trong tay cậu: “Vẫn là anh Yến rất tốt với em, biết em thích ăn…”

Mắt cậu vừa nhìn vào bao nilon, giọng nói đột nhiên im bặt.

Lâm Yến biểu tình cũng rất một lời khó nói hết: “Khiết Xí Linh, rất tốt cho dạ dày cậu.”

Thanh niên: “…”

Hai người trầm mặc đi vào.

Lâm Yến không tiếng động đánh giá căn chung cư này, có hai tầng, thông hai lầu, trang hoàng đến hoa hòe loè loẹt, trên sô pha chất đầy búp bê vải đáng yêu hai là kì lạ, trong nhà tuỳ ý lướt qua cũng có thể thấy được vài đồ trang trí kì lạ, rất hợp với Lục Tẫn.

Đây là lần đầu tiên cậu bước vào cửa. Ngay cả lúc đem quần áo qua đây cũng chỉ đứng dưới lầu, không có đi lên.

Lục Tẫn đang kiệu Bánh Đậu, thời điểm nhìn thấy Lâm Yến rất tự nhiên qua kéo cậu: “Về rồi à, mệt lắm đi?”

Thanh niên kia nhìn không nổi: “Đi mua ít Khiết Xí Linh.”

Lục Tẫn tò mò nhìn qua, “À, mua hẳn ba bình luôn, vất vả rồi.”

Lâm Yến dẫm chân anh: Diễn đi.

Thẩm Tinh Nguyệt và Lục Nhiên đều đang ở đây.

Lục Nhiên thấy Lâm Yến đi tới, hỏi: “Mua đồ mà đi lâu như vậy.”

Lâm Yến theo chân bọn họ tiếp khách xong mới nói: “Trong tiểu khu bán hết rồi nên em phải qua siêu thị khác.”



Trên đường đi Lâm Yến nhận được tin nhắn của Lục Tẫn, bảo cậu mang chút đồ về nhưng không cần mang trái cây, trong nhà có rồi.

Lục Nhiên mỉm cười nhìn cậu: “Chúng tôi tới đây có quấy rầy đến các cậu không?”

Lâm Yến: “Không có, em vốn dĩ cũng đang rảnh rỗi.”

Thẩm Tinh Nguyệt kéo cậu ngồi bên người mình, oán giận nói: “A Tẫn cũng thật là, để con một mình trong nhà, bản thân thì lại đi theo Phàn Đồng uống rượu.”

Lâm Yến nhàn nhạt nói: “Là con không muốn đi.”

Cậu nghĩ qua là đã biết Phàn Đồng là ai.

Người này nhỏ hơn Lục Tẫn một chút, quan hệ tốt đến nỗi có thể mặc chung một cái quần.

Lục Nhiên nhìn cậu: “Hôm qua dì giúp việc vừa mới quét tước xong, Yến Yến sao người cậu lại dính bụi?”

Lâm Yến cúi đầu, phát hiện ra trước ngực có chỗ dính bẩn.

Chắc là lúc lau tảng đá kia bị cọ vào.

Lâm Yến liếʍ môi dưới, nhanh chóng tìm lý do: “Lúc em đi mua đồ bị cọ trúng.”

Thẩm Tinh Nguyệt vỗ Lục Nhiên một cái: “Con lại tính làm gì?”

Lục Nhiên vô tội nói: “Không có, chỉ là quan tâm Yến Yến hai câu thôi mà. Cơ mà Yến Yến, sao cậu chưa xé nhãn trên dép đi vậy?”

Lâm Yến cúi đầu, mới phát hiện đây là hai cái dép lê mới, nhãn vẫn còn treo ở bên sườn.

“Em……”

Thanh âm Lục Tẫn vang lên trên đỉnh đầu: “Chị tra hộ khẩu đấy à? Dép của em ấy bị em đi ra ngoài mất nên mới mua cho em ấy một đôi mới, thế này mà cũng hỏi?”

Lục Nhiên thấy Lục Tẫn qua đây, cười cười không nói.

Lục Tẫn đem Bánh Đậu trả lại cho Lục Nhiên, đưa tay ra trước mặt lâm Yến, “Lại đây, anh vừa mới làm xong một cái xích đu xịn lắm, có muốn ngồi thử không?”

Lâm Yến trong lòng rủa 10 lần, ngoài mặt vẫn nắm lấy tay Lục Tẫn thẹn thùng nói: “Chúng ta cùng ngồi đi.”

Lục Tẫn hơi giật mình, hầu kết lăn lộn một chút: “Không thành vấn đề.”

Thẩm Tinh Nguyệt cười tươi roi rói: “Mau đi mau đi, để mẹ chụp hình cho mấy đứa.”

Lâm Yến bị Lục Tẫn kéo ra ban công. Cậu cảm giác lòng bàn tay đối phương có hơi ướt.

Khẩn trương vậy luôn?

Trên ban công có một cái xích đu rất mới, hình như là mới làm.

Nhưng mà… chỗ ngồi cũng không lớn.

Lâm Yến nhìn Lục Tẫn: Ngồi như nào giờ?

Lục Tẫn nhìn lại: Cậu nghĩ cách.

Thẩm Tinh Nguyệt giơ điện thoại: “Mẹ tới đây.”

Lâm Yến treo lên biểu cảm ngượng ngùng, “Em ngồi trên đùi anh được không?”

Lục Tẫn: “…”

Lục Tẫn đi qua, ngồi xuống, vẫy tay với lâm Yến.

Ở trước ánh mắt như lửa đốt của Thẩm Tinh Nguyệt, Lâm Yến thản nhiên ngồi trên đùi Lục Tẫn.

Lục Tẫn nửa ngày không nhúc nhích.

Lâm Yến cũng không quá tự nhiên.

Thân cận quá. Tư thế này quá mức thân mậ… Nếu không phải Lâm Yến sợ bọn họ nhìn ra manh mối gì thì cũng sẽ không dùng đến phương thức này để dời đi lực chú ý của bọn họ.

Thẩm Tinh Nguyệt: “Chuyển động đi, các con làm gì mà cứng đờ vậy?”

Lục Tẫn: “Mẹ chụp như thế Lâm Yến không quen.”

Thẩm Tinh Nguyệt: “Mấy đứa coi mẹ không tồn tại là được!”

Lục Tẫn cúi đầu, “Có thể không?”

Lâm Yến nhịn xuống xúc động muốn xoa tai: “Có thể.”

Lục Tẫn đung đưa chân, xích đu chậm rãi đong đưa.

Mới đầu còn hai người sợ sụp mất, không dám dùng lực lớn. Nhưng dần dần thấy nó khá chắc chắn thì càng đưa càng cao.

Thẩm Tinh Nguyệt tập trung đến nín thở, tưởng đôi tình nhân nhỏ tính nói lời âu yếm.

Kết quả —— Lâm Yến: “Anh cố tình đặt ở đây đúng không.”

Lục Tẫn: “Đúng rồi, còn có thể thi xem ai đu cao hơn.”

Anh nói tiếp: “Em thì không được.”

Lâm Yến nhíu mày: “Vì sao?”

Lục Tẫn cười nói: “Không phải em sợ cảm giác không trọng lực à, xích đu đu lên cao như này cơ mà.”

“Nhưng em không sợ xích đu, lần sau thi thử đi.”

“Thi thì thi.”

Thẩm Tinh Nguyệt: “…”

Mấy đứa là học sinh tiểu học à?

Thẩm Tinh Nguyệt thấy đối thoại của bọn họ đã lệch đến mức “Anh có thể duỗi thẳng chân vài lần trên không trung”, rốt cuộc không nhịn được phát ra tiếng nhắc nhở.

Bà mới vừa ngẩng đầu thì đột nhiên hoảng sợ mà há to miệng: “Yến Yến ——”

Chỉ thấy Lâm Yến viu một cái bị quăng ra ngoài, một đường chui vào hai con thú bông đối diện.

Tác giả có chuyện muốn nói: Lục Tẫn: Xong đời rồi.