Tuy nói Lâm Yến đối với cách làm người của Lục Tẫn cũng có một chút hiểu biết nhất định nhưng căn bản là mỗi ngày trôi qua cậu vẫn cứ lại có thêm một tri thức mới về anh.
Con chó đồ chơi này nhìn rất thật nhưng thật đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là món đồ chơi.
Lục Tẫn thu lại bàn tay đang sờ vào nó, thản nhiên nói: “Tôi muốn nuôi chó nhưng lại bị dị ứng lông chó.”
Anh quơ quơ cục xương đang cầm trong tay: “Chúng ta nên đối xử bình đẳng với tất cả các chủng loại chó.”
Mẹ nó chứ chủng loại.
Lâm Yến cau mày lấy khẩu trang từ trong túi ra, duỗi tay kéo mũ sau đầu lên.
Lục Tẫn nhìn cậu trùm kín như đang cải trang thành thích khách, buồn cười hỏi: “Cậu lạnh như vậy à?”
Thanh âm nhàn nhạt của Lâm Yến vang lên: “Mất mặt.”
Lục Tẫn: “…”
May cho Lâm Yến là bây giờ không phải phát sóng trực tiếp.
Cậu đi sau Lục Tẫn một khoản, nhìn đối phương lâu lâu lại dừng lại sờ chó, lại còn cùng mấy người cũng đang dắt chó chào hỏi.
Mọi người đi ngang qua Lục Tẫn ai cũng phải ngoái nhìn lại ba lần, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh nhìn anh dắt “chó”.
Chỉ có một cụ ông thấy không rõ, khen chó ngoan ghê.
Lâm Yến che mắt lại không muốn nhìn.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy Lục Tẫn gọi mình, liền giương mắt nhìn lên.
Bọn họ thế mà đã đi được một quãng đường khá dài, ở gần đây có một khu phố mua sắm.
Nhà ở đây rất cũ, khu phố cũng đã có từ nhiều năm trước rồi.
Lục Tẫn nói: “Mấy nơi như này thường đồ ăn rất ngon, chúng ta ăn sáng xong rồi về nha.”
Khóe miệng Lâm Yến giật giật: “Không phải là đang đi tập thể dục à?”
Lục Tẫn: “Cũng phải ăn sáng chứ, cậu muốn ăn hay không?”
Lâm Yến: “Không—”
Lục Tẫn: “Bánh hành của quán này rất thơm nha.”
Lâm Yến: “…” Đậu.
Lục Tẫn gọi không ít, bánh bao, bánh quẩy, bánh hành, còn có sữa đậu nành với tào phớ.
Anh lấy hai quả trứng luộc để trước mặt Lâm Yến: “Ăn hai quả trứng đi, không béo được đâu.”
Lâm Yến lạnh mặt lấy trứng: “Một quả thôi.”
Lục Tẫn: “Hôm qua ăn nhiều vậy cơ mà, cậu ăn thêm chút gì đi.”
Lâm Yến do dự một lát rồi cầm lấy sữa đậu nành.
Lục Tẫn tiếp tục nỗ lực: “Bánh quẩy rất giòn.”
Lâm Yến: “Câm miệng.”
Ăn xong bữa sáng, mắt thấy đã bắt đầu có nhiều người đến, bọn họ liền quay trở về biệt thự.
Lúc này nhân viên công tác cũng đã đến gần hết, đang làm công tác chuẩn bị.
Thấy hai người, đạo diễn giật mình nói: “Các cậu dậy sớm thế à?”
Lâm Yến nhàn nhạt đáp lời.
Lục Tẫn khom lưng bế chó đồ chơi lên, thuận miệng nói: “Đúng vậy, còn đi hẹn hò nữa.”
Đạo diễn: “!!”
Ông thực sự muốn hỏi các người có thể nói lại lần nữa không, quay phim còn chưa ở đây các người đi hẹn hò để làm gì?
Lâm Yến hoàn toàn không cho ông cơ hội: “Những người khác chưa dậy à à?”
Đạo diễn: “A? À…. ừ.”
Lâm Yến đi lên lầu, “Vậy tôi đi ngủ bù một chút.”
Cậu đi không nhanh, vẫn có thể nghe thấy tiếng đạo diễn với Lục Tẫn nói chuyện.
“Ccn chó này ở đâu ra?”
“Tôi mua, ông không cho tôi giữ à?”
“Tôi không nói thế, nhưng con chó này có hơi kỳ quái… Lục Tẫn này, sao chó của cậu nhìn cứ như chết rồi vậy?!”
Lâm Yến: “…”
Cái gì thế không biết?
Sự ngốc nghếch này có hơi vượt quá giới hạn rồi nha.
Sau khi vào phòng, Lâm Yến lăn lên giường nằm một lát.
Dạ dày no đến nặng trĩu nên cậu ngủ không nổi, đang mơ mơ màng màng nhắm mắt, cậu lại vì nghe thấy tiếng mọi người rời giường mà tỉnh mất.
Đều dậy rồi, cậu cũng không ngủ tiếp được.
Lâm Yến vào phòng vệ sinh rửa mặt, mặc áo khoác xuống lầu.
Trên bàn có bữa sáng mà tổ chương trình mua đến.
Mọi người đều đang ngồi quanh bàn, bao gồm cả Lục Tẫn đã ăn sáng rồi.
Lâm Yến đi qua ngồi xuống bên cạnh Lục Tẫn.
Lục Tẫn theo bản năng muốn lấy thêm đồ cho cậu thì bị Lâm Yến đè lại tay: “Không ăn.”
Tay Lâm Yến có chút lạnh do vừa mới rửa tay xong, trên tay còn hơi ướt.
Lục Tẫn rũ mắt, bỗng nhiên phát hiện tay Lâm Yến còn trắng hơn anh một chút, làn da tinh tế như một khối bạch ngọc thượng hạng vậy.
Lâm Yến thu tay về, cảm giác mát lạnh cũng biến mất.
Không hiểu sao Lục Tẫn lại cảm thấy nơi bị chạm vào có hơi nóng lên.
Xương rồng quả nhiên phải có gai.
Lục Tẫn ngẫm nghĩ so với thỏ con mềm như bông, cây xương rồng xác thật càng hợp với cậu hơn.
“Lâm Yến sao lại không ăn vậy nha?” Hoàng Dĩnh lột vỏ trứng, mỉm cười nhìn về phía cậu.
“Đã ăn rồi.”
Ánh mắt Khương Địch Địch đảo qua đảo lại giữa cậu với Lục Tẫn , “Lục lão sư cũng nói ăn rồi, hai người cùng đi ăn sao?”
Lâm Yến ừ một tiếng.
Khương Địch Địch chớp chớp mắt, “Oa… Lén lút đi hẹn hò nha.”
Lục Tẫn cười nói: “Cô có thể nghĩ như vậy.”
【 Ngày mới tới, tui đã bỏ lỡ cái mẹ gì vì dậy muộn rồi à?
】
【 Dậy sớm cũng vô dụng, tui chỉ biết bọn họ dắt chó đi dạo, cảnh đó không phát trực tiếp. 】
【 Dắt chó đi dạo mà cũng tính là hẹn hò? 】
【 Hai người một chó chậm rãi đi cùng nhau, tui thấy rất lãng mạn mà! 】
Bọn họ vốn đang ngồi đoán xem khách mời mới sẽ là ai nên trêu ghẹo bọn Lâm Yến xong, đề tài lại xoay về chỗ cũ.
Tề Văn đứng ngồi không yên, cậu ta miễn cưỡng cười: “Khách mời sao còn chưa tới, muốn sáu người chúng ta phải chờ hắn sao?”
Lời này nói ra quá không khách khí, nghe được địch ý rất lớn.
Chu Huyền Âm cầm giấy đưa cho Hoàng Dĩnh, liếc nhìn cậu rồi lạnh nhạt nói: “Theo như lời tổ chương trình thì hắn sẽ không đến đây.”
Lâm Yến cũng nói: “Có lẽ là chúng ta phải đi tìm hắn.”
Mọi người ngầm đồng ý.
Khách mời chắc là đã đến địa điểm nhiệm vụ chờ bọn họ.
Hiện giờ chương trình đã vô cùng nổi, có thể tới đây làm khách mới đương nhiên không phải người đơn giản.
Lúc đầu vốn không ai quan tâm đến chương trình này, sau lại vì CP của Lâm Yến với Lục Tẫn bùng nổ, chương trình liền tự nhiên biến thành chiếc bánh ngọt thơm lừng, ai cũng đều muốn đến cọ nhiệt.
Tề Văn ngượng ngùng cười rồi cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Lục Tẫn xem điện thoại, nói: “Vì để tỏ ý chào mừng, tôi đã chuẩn bị một phần quà, dùng danh nghĩa của mọi người tặng cho khách mời.”
Mí mắt Lâm Yến nhảy dựng, “Dẹp đi.”
Khương Địch Địch không hiểu: “Vì sao lại phải dẹp thế?
Tôi cảm thấy khá được mà, cảm ơn Lục lão sư, vẫn là Lục lão sư suy nghĩ chu đáo.”
Những người khác cũng đều không có ý kiến.
Người duy nhất có ý kiến lại lười lên tiếng.
Lâm Yến nghĩ đến quà mà Lục Tẫn tặng liền rất không muốn chung thuyền với anh nữa.
Chu Huyền Âm hiếu kỳ nói: “Là quà gì vậy?”
Lục Tẫn trầm ngâm nói: “Là một món quà có thể chữa lành, tôi đã từng tặng cho người thân rồi, cậu ấy vô cùng thích, mỗi ngày đều dùng.”
Khương Địch Địch: “Oa, tốt quá vậy.”
Nghe rất đáng tin cậy.
Hoặc là nói Lục Tẫn hiếm được mấy khi trở nên đáng tin cậy như vậy.
Khu bình luận cũng rất kinh ngạc.
【 Vốn dĩ lúc nãy nghe thấy Lục Tẫn muốn tặng quà trước mắt tui đã tối sầm luôn á. 】
【 Nhưng lần này có vẻ không tồi mà, nếu dùng tốt thì tui cũng sẽ muaaa. 】
【 Lục Tẫn không đáng tin cậy, nhưng người thân của ổng khẳng định đáng tin cậy nha! Trên thế giới này còn có người so với Lục Tẫn không đáng tin bằng nữa sao? 】
Lâm Yến đột nhiên giữ chặt tay áo Lục Tẫn, nhích lại gần nhỏ giọng hỏi: “Sao tự dưng lại muốn tặng quà?”
Lục Tẫn thấp giọng nói: “Vốn dĩ là cho cậu, nhưng mà tôi phát hiện cậu không cần dùng.”
Lâm Yến: “Anh biết người tới là ai à?”
Lục Tẫn: “Không cần biết, rất nhiều người đều có loại phiền não này.”
Lâm Yến nhìn chằm chằm hắn, cười trừ một tiếng: “Tri kỷ quá.”
Lục Tẫn gãi đầu, “Nhận quà của tôi rồi thì sẽ ngại giành cậu với tôi.”
Lâm Yến ngẩn ra, buông lỏng tay.
Lâm Yến vừa nhấc mắt đã phát hiện mọi người đều an tĩnh lại, yên lặng nhìn bọn họ, ánh mắt Khương Địch Địch còn đặc biệt nóng bỏng.
“Sao vậy?”
Hoàng Dĩnh ái muội mà cười: “Nói thầm gì vậy?”
Lâm Yến nhàn nhạt nói: “Hỏi một chút về món quà thôi.”
Hoàng Dĩnh: “Chúng tôi không thể nghe hả?”
Lâm Yến: “Vì để bảo mật.”
Hoàng Dĩnh “À” một tiếng: “Vậy cậu biết rồi à?”
Lục Tẫn cười nói tiếp: “Nói là bảo mật nên cậu ấy cũng không biết.”
Mấy người đùa thêm hai câu liền đem chuyện này bỏ qua.
Ăn cơm sáng xong, đạo diễn liền tới đây.
Như bọn họ nghĩ, đạo diễn nói: “Chờ lát nữa chúng tôi sẽ đưa mọi người đến địa điểm nhiệm vụ trải nghiệm một ngày du lịch nông thôn.”
Du lịch nông thôn?
Đạo diễn tự dưng tốt bụng vậy?
Đạo diễn: “Tôi vừa mới thảo luận qua, khách mời sẽ trực tiếp điến địa điểm làm nhiệm vụ, đến lúc đấy mọi người sẽ có thể nhìn thấy hắn.”
“Được rồi, xe tôi mượn đến rồi, bây giờ chúng ta liền xuất phát.”
Năm phút sau.
Lâm Yến nhìn cái xe trước mặt, cạn lời.
Mấy người kia cũng không biết nói gì, biểu tình cứng đờ.
Đạo diễn: “Tôi có thuê tài xế rồi, mọi người đừng khách khí, ngồi đi.”
Mọi người nhìn xe điện ba bánh trước mắt: “……”
Lâm Yến dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào Lục Tẫn: “Cái xe yêu thích của anh đây à?”
Lục Tẫn gật đầu: “Đúng vậy, không nghĩ tới còn có tác dụng.”
Lâm Yến: “Cái xe này không chở được nhiều người như vậy.”
Đạo diễn gật đầu: “Đúng vậy, Lục Tẫn bảo hai người lỡ ăn nhiều quá nên sẽ chạy bộ.”
Lâm Yến: “???”
Lâm Yến quay đầu nhìn về phía Lục Tẫn: “Anh—”
Lục Tẫn giữ chặt tay cậu, “Cậu muốn chạy.”
Lâm Yến: “Không muốn.”
Lục Tẫn: “Chạy cùng tôi đi.”
Lâm Yến: “…”
Nhưng đúng thật là xe điện không chở nổi 6 người.
Hai người bọn họ không lên mới miễn cưỡng chứa đủ.
Khương Địch Địch hỏi: “Xa lắm không? Hay tôi cũng xuống chạy ha?”
Đạo diễn nói: “Không gần lắm nhưng bọn họ muốn chạy, tôi cũng chỉ có thể tôn trọng rồi chúc phúc.”
Mấy người: “…”
Xe điện ba bánh lạch cạch rời đi.
Lâm Yến hít sâu một hơi: “Giải thích đi.”
Lục Tẫn: “Cho cậu xem cái này chơi vui hơn.”
Lâm Yến nghĩ là anh sẽ lấy ra một cái xe đạp.
Cậu ôm cánh tay, đứng nhìn Lục Tẫn lấy xuống hai cái túi từ trên xe bảo mẫu .
Lâm Yến nhận lấy rồi mở ra.
Trong bao là một đôi giày trượt patin—— bốn bánh, hệ số an toàn rất cao.
Lục Tẫn: “Ít nhất cũng sẽ có cảm giác chạy bộ nha.”
Lâm Yến không bao giờ có thể theo kịp mạch não của anh, nhưng đã đến nước này thì cậu cũng chỉ có thể đi giày patin vào.
Nhưng ai đó có thể nói cho cậu biết vì cái mẹ mà nó lại phát ra tiếng được không?
“Người đẹp, hôm nay tập thể dục sao?”
“Oa, em duyên dáng từng bước làm tôi say mê, đánh tan phòng tuyến trong lòng tôi ——”
Lâm Yến: “…”
Đậu.
Cậu rốt cuộc đã trông chờ gì ở Lục Tẫn?
Lục Tẫn: “Cảm giác thế nào?”
Lâm Yến hít sâu một hơi: “Đừng nói chuyện với tôi.”
Lục Tẫn: “?”
Lâm Yến: “Tôi hiện tại rất muốn đấm người.”
Lục Tẫn: “…”
Kỳ thật đường đi đến nơi làm nhiệm vụ không quá xa, rất nhanh bọn họ đã thấy được chiếc xe ba bánh đang đỗ bên đường cùng với vài bóng người.
Lâm Yến nhanh chóng phanh lại, đem giày cởi xuống rồi mới đi tới.
Bắt cậu đi cái giày này rồi xuất hiện ở đó còn không bằng bảo cậu đi chết.
Lục Tẫn không cởi giày, ở bên cạnh cậu kêu cố lên, giọng điệu của anh hòa với âm thanh của giày patin nghe đến là chấn động.
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến chạy đến trước mặt mọi người, thở hổn hển: “Xin lỗi, tôi đến chậm.”
“Không sao, cậu căn thời gian rất tốt.” Một âm thanh nhu nhuận vang lên.
Lâm Yến cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, ngơ ngẩn mà nhìn qua.
Một nam nhân đứng cạnh Tề Văn, văn nhã đẹp trai, anh thấy Lâm Yến nhận ra thì hơi mỉm cười rồi vươn tay: “Đã lâu không gặp, Lâm Yến.”
Lâm Yến bắt tay anh: “Đã lâu không gặp, Hướng Bách lão sư.”
Lục Tẫn đương nhiên biết Hướng Bách, đối phương ở trong giới cũng là diễn viên rất nổi danh.
Lục Tẫn đứng cạnh Lâm Yến, “Xin chào.”
Hướng Bách vươn tay với Lục Tẫn, “Chào Lục lão sư.”
Lục Tẫn nhàn nhạt bắt tay với anh.
Khương Địch Địch nói: “Lục lão sư, không phải anh có chuẩn bị quà sao?”
Hướng Bách có hơi bất ngờ: “Thật vậy ư?”
Hoàng Dĩnh cười nói: “Lục lão sư nói là thay mặt mọi người chào đón anh, cơ mà quà đúng thật là Lục lão sư chuẩn bị.”
Lục Tẫn nhìn Hướng Bách một cái, cầm hộp quà trong tay đưa qua.
Hướng Bách mỉm cười nhận lấy.
Hoàng Dĩnh nói: “Lục lão sư, hiện tại có thể tiết lộ quà chưa? Mọi người đều rất tò mò.”
Lục Tẫn: “Quà này phải tự mở ra mới thấy kinh hỉ.”
Hướng Bách nói: “Vậy tôi mở nhé?”
Lục Tẫn: “Mở đi.”
Bởi vì thời gian có hạn, Lục Tẫn cũng không gói quá kĩ.
Hướng Bách chỉ mất vài giây đã mở được giấy gói, anh mở nắp hộp ra.
Ngoại trừ Lục Tẫn, mấy người bọn họ đều tò mò nhìn qua.
Rất lâu cũng chưa thấy ai nói gì.
Quà là một cái gương.
Nhưng kì lạ chính là trên đỉnh gương có một nhúm tóc giả, mỗi lần nhìn vào gương đều có thể che lại mép tóc.
Làm bộ chính mình không trọc.
Lúc này chân Lục Tẫn giật nảy một cái.
Lục Tẫn chân mang giày patin ngượng ngập nói: “Ây, cậu dẫm trúng tôi. Dẫm trúng ngay giữa chân rồi…”
Tác giả có chuyện nói: 《 Hệ chữa lành》
Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!