Từ lúc Lâm Yến ra khỏi nhà vệ sinh, bình luận trong phòng trực tiếp đã bắt đầu trôi nhanh như gió.
Khoảng khắc cậu và Lục Tẫn đứng sát lại với nhau, tốc độ chạy bình luận có thể sánh ngang được với tốc độ lên lửa bay.
【 Aaaaaa, ủy viên kỷ luật cùng giáo bá hay trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi cắn đường đây aaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!! 】
【Chênh lệch chiều cao vừa đủ để hôn một cái!! Giỏi thì làm thử em xem nàooo. 】
【Có thể yêu cầu Lâm Yến mặc áo sơ mi nhiều hơn không? Ảnh mặc hợp vãi òn…】;
“Hắt xì.” Lâm Yến che mũi lại, rầu rĩ mà hắt xì một tiếng.
Lục Tẫn vươn tay ra cảm nhận nhiệt độ của gió: “Lạnh à?”
Lâm Yến: “Không lạnh.”
Nhưng cảm giác hơi rợn sống lưng.
Lâm Yến không chú ý tới biển lớp, đang đi về phía trước thì tay bị người kéo lại.
Lục Tẫn nhỏ giọng nói: “Đi đâu đấy? Tới rồi.”
Lâm Yến mờ mịt ngẩng đầu, “Cửa sau?”
Lục Tẫn: “Đi học đến trễ còn muốn vào bằng cửa chính ư, cậu còn rất kiêu ngạo.”
Lâm Yến: “…”
Nhanh như vậy mà đã nhập vai rồi?
Nhưng đi học đến trễ không đi cửa chính, thầy cô cũng đâu có mù đâu?
Thầy cô mù hay không mù Lâm Yến không biết, nhưng cậu thấy Lục Tẫn quyết tâm lẻn vào, còn kéo cậu vào cùng, cũng đành từ bỏ ý định đi cửa chính.
Vị trí cuối cùng cạnh cửa có một cái bàn trống.
Có vẻ như là chỗ cho bọn họ.
Lục Tẫn quan sát phòng học, chờ khi giáo viên xoay người sang chỗ khác viết bảng, lén đi vào.
Nữ sinh bàn bên nghe thấy tiếng động, liếc mắt bọn họ một cái, sau đó không thể tin được mà mở to mắt.
Lục Tẫn dựng thẳng lên ngón trỏ đặt ở bên môi, “Suỵt” một tiếng.
Nữ sinh nháy mắt đỏ mặt, nửa phấn khích nửa thẹn thùng gật gật đầu.
Lâm Yến kéo ghế dựa ra ngồi xuống, thấy cô bé kia vẫn luôn nhìn bọn họ, hạ giọng: “Đừng làm ảnh hưởng chuyện học tập của bọn họ.”
Lục Tẫn rất vô tội, “Tôi không có.”
“Khụ ——”
Thầy giáo viết xong bảng quay người cầm lấy viên phấn mới từ trong hộp, ẩn ý mà nói: “Có vài học sinh coi giáo viên là tôm hùm đất, vừa điếc vừa mù, lén lẻn vào còn chưa tính, lại còn nói chuyện phiếm.”
Lúc này không chỉ nữ sinh bên cạnh mà cả lớp đều quay lại tìm xem thầy giáo nói ai .
Căn bản không cần tìm, Lâm Yến cùng Lục Tẫn quá gây chú ý.
Tuy rằng lớp này có ít người hâm mộ thần tượng, nhưng ít nhất cũng đã từng nhìn thấy Lục Tẫn trên poster quảng cáo.
Hiện giờ người thật xuất hiện trong phòng học, đám học sinh nhịn không được mà nhỏ giọng bàn tán.
“Vừa rồi nghe nói có hai người muốn đến đây học một ngày, thế mà là bọn họ??”
“Trời ơi, da Lâm Yến trắng thế, người thật đẹp như vậy sao?”
“Tớ thích Lục Tẫn, một lát tan học tớ muốn đi xin chữ ký.”
……
Thầy giáo vỗ vỗ bục giảng: “Trật tự trật tự, lúc nhìn thấy tôi sao không phấn khích thế.”
Có học sinh to gan lớn mật mà đáp: “Bởi vì thầy không đẹp trai.”
Thầy giáo im lặng một lát, “Vậy được rồi, mời các học sinh đẹp trai này nói một chút suy nghĩ về đề toán trên bảng, Lục Tẫn, cậu nói trước.”
Đây là lớp học toán, trên bảng đen chính là các bài toán nâng cao.
Lục Tẫn đã tốt nghiệp rất nhiều năm, hiện giờ bảo anh làm mấy đề toán này thật sự là làm khó anh.
Nhưng thái độ của anh rất thản nhiên, “Giáo viên ra đề này rất hay nha.”
Lão sư: “Sau đó thì?”
Lục Tẫn: “Em xin tha. Thầy mới là người đẹp trai nhất.”
Lão sư im lặng vài giây, ném phấn viết qua, “Cậu ngồi xuống đi.”
Cả lớp ồn ào cười to.
Thầy giáo còn muốn làm Lâm Yến khó xử một chút, nhưng lại sợ được nhận thêm một cái đáp án tương tự, chỉ đành bỏ đi.
Thầy vỗ vỗ bảng đen: “Được rồi, chúng ta tiếp tục chữa đề này, ngồi nghe kĩ vào.”
Sự sợ hãi của đám học sinh đối với giáo viên toán lớn hơn nhiều so với cảm giác mới lạ mà thần tượng mang lại, tiếng ồn ào rất nhanh đã biến mất.
Lục Tẫn ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt phức tạp truyền qua từ người bên cạnh.
“Sao?” Lục Tẫn rút ra một tờ giấy nháp, viết vài nét bút truyền qua.
Lâm Yến nhận được một tờ giấy siêu to cùng một dấu chấm hỏi được viết đến là rồng bay phượng múa: “...”
Lâm Yến cầm bút viết xuống mấy chữ, gấp giấy lại, đang muốn đưa cho Lục Tẫn thì thấy thầy dạy toán liếc mình một cái.
Lâm Yến: “…”
Tay cậu cứng đờ.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy hơi chột dạ.
Thời học sinh Lâm Yến chưa bao giờ trải nghiệm việc truyền giấy này, hóa ra giở trò dưới mí mắt của thầy cô lại phấn khích như vậy?
Cậu nhìn chằm chằm giáo viên, lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng.
Lục Tẫn trực tiếp rút ra tờ giấy.
Lục Tẫn cười nhẹ: “Cậu lo cái gì? Muốn lo lắng cũng phải là tôi lo vì đã dạy hư học sinh ngoan chứ.”
Lâm Yến: “…”
Lục Tẫn mở tờ giấy ra.
【 Lâm Yến: Xem anh hoạt quỳ*, cảm giác rất khó tin. 】 *một cụm từ phổ biến trên Internet, ban đầu dùng để chỉ việc ăn mừng bóng đá. Sau này được dùng với nghĩa "thực hiện động tác lắc đầu gối", mô phỏng sự xuất hiện của các nhân vật trong phim hoạt hình lướt qua để xin lỗi.
Lục Tẫn trầm mặc.
【 Lục Tẫn: Hoạt quỳ cái gì? Cái này gọi là duy trì nhân thiết. 】
【 Lâm Yến: ? 】
【 Lục Tẫn: Tôi trèo tường, đến trễ, truyền giấy, tận tâm sắm vai một học sinh hư như vậy, cậu không thấy tôi ngầu à? 】
Lâm Yến: “……”
Cậu lấy lại tờ giấy, cảm giác cạn lời quen thuộc lại ập đến.
Không bao lâu sau, Lục Tẫn lại đưa một tờ giấy qua đây.
Lâm Yến nhìn thử, bên trên viết các bước giải đề. Cậu ngẩng đầu nhìn bảng, không giống cách giải của giáo viên nhưng kết quả lại trăm sông đổ về một biển.
Ở phía dưới bước giải đề thứ nhất còn vẽ một ngón tay cái.
Ngón tay cái này vẽ mất nửa tờ giấy, giống như áp bàn tay thật của Lục Tẫn lên.
Lâm Yến theo bản năng lấy tay so một chút, vừa mới áp lên đã nghe thấy tiếng cười của người bên cạnh.
Lâm Yến cũng cảm thấy bản thân có bệnh rồi.
Cậu lạnh mặt đem tờ giấy gấp vào, vốn định ném vào trong hộc bàn, sau khi do dự một chút vẫn quyết định bỏ vào trong túi.
Lâm Yến không có thói quen làm chuyện riêng trong giờ học, phần sau của tiết học cũng không thèm quản Lục Tẫn.
Quay phim núp ở phía sau cửa, camera nhắm ngay hai người, cố gắng không quay phải phòng học.
Động tác nhỏ của hai người, người xem cũng thấy rất rõ ràng.
【 Bọn họ viết cái gì mà lại không cho chúng ta xemmm!! 】
【 Làm ơn đăng hình cái tờ giấy đó lên đi màa. 】
【 Giáo bá “dạy hư” học sinh tốt, motip này tuyệt vời quá huhu, Lục Tẫn trước kia cũng như này đó hả? 】
【 Không có đâu, bạn cùng lớp với Lục Tẫn bảo, ổng trước kia chỉ đọc sách, bóng rổ bóng đá gì đều không chơi, thành tích tốt đến dọa người. 】
【 Chém gió cả đấy, thành tích tốt mà không giải được đề kia? 】
【 Cậu thử tốt nghiệp nhiều năm đi rồi quay lại giải đề nâng cao tôi xem nào? Bị thần kinh hả. 】
【 Hồi trước chỉ đọc sách là vì ổng không muốn chơi với người khác, nhưng lần này lại muốn làm phiền bạn cùng bàn, nói tui nghe xem mấy người nghĩ ra cái gì rồi nào? 】
Chuông vừa reo, hai người còn chưa kịp làm gì, xung quanh bàn đã bị vây chặt như nêm cối.
Lớp trưởng là một nam sinh đeo kính, “Mau, đóng cửa lại đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Lục Tẫn bị lời cậu nói chọc cười: “Nhỏ mọn như vậy hả.”
Lớp trưởng hì hì đáp: “Cái nên để bản thân hưởng dụng thì không cần chia sẻ. Đương nhiên nếu anh muốn có nhiều người tới hơn, em cũng có thể giúp anh quảng bá.”
Lục Tẫn: “Cảm ơn, anh cũng cảm thấy phù sa không chảy ruộng ngoài khá tốt.”
Lâm Yến bị nhốt cả người bên trong đám đông.
Cậu nghe bên tai âm thanh ríu rít, rất ồn, nhưng lại không cảm thấy chán ghét.
Có nữ sinh tò mò hỏi Lâm Yến: “Anh Lâm Yến, các anh ở đây làm gì vậy ạ?”
Lâm Yến: “Quay gameshow.”
Nữ sinh: “Làm minh tinh rồi vẫn phải đến trường chịu khổ ạ?”
Lâm Yến: “…”
Lục Tẫn nghe cười: “Trường học cũng không phải nhà tù nha, sao em lại có ấn tượng tệ như thế cơ chứ?”
Nữ sinh ngượng ngùng mà mím môi, “Bằng không còn có thể là gì chứ ạ?”
Lục Tẫn xoay chuyển bút, cười tủm tỉm nói: “Đến đây hẹn hò nha.”
Nữ sinh nghi hoặc nói: “Đúng là ở trường học thường xuất hiện mấy cặp đôi yêu sớm, nhưng các anh… có vẻ yêu đương cũng hơi muộn ha.”
Lâm Yến: “…”
Lục Tẫn: “…”
【Clm =))))))))). 】
【 Lâm Yến 26, Lục Tẫn 27, cũng tính là muộn rồi còn gì =)). 】
【 Không ai nhắc đến chuyện tuổi tác thì tui cũng quên mất là bọn họ lớn như vậy rồi đâu, Lục Tẫn với Lâm Yến mặc đồng phục vào trông vừa đẹp luôn ý, còn tràn trề cảm giác thanh xuân nữa chứ. 】
Lâm Yến lần đầu tiên bị chê già, nhìn ánh mắt trong sạch vô tội của cô bé, cậu cũng không tức giận nổi, liền nói: “Hoàng hôn cũng có vẻ đẹp riêng của hoàng hôn mà.”*
*hoàng hôn trong lời Lâm Yến là tuổi già.
Lục Tẫn bị sặc một chút.
Không chú ý một chút mà cậu đã đề cập đến chuyện tuổi già luôn rồi.
Nói được cái gì nữa, chuẩn bị mua quan tài luôn là vừa rồi.
Còn may là Lâm Yến cũng không thích đề cập đến chuyện tuổi tác, bọn họ rất nhanh đã chuyển qua bàn về đề tài khác. Mười phút nghỉ giữa giờ trôi đi rất nhanh.
Còn không ít người muốn được ký tên nhưng cũng chỉ đành tiếc nuối mà trở lại chỗ ngồi.
Tiếp theo là tiết vật lý.
Lâm Yến đang nghiêm túc lắng nghe, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống đỉnh đầu.
Cậu duỗi tay tóm lấy, tóm được một con ếch làm bằng giấy.
Lâm Yến quay sang, “Làm gì?”
Lục Tẫn nhấc con ếch trong tay cậu lên, “Hoàng tử Ếch tìm được……”
Lâm Yến yên lặng nhìn chằm chằm anh, trên mặt viết mấy chữ: Nếu anh đem kia hai từ nói ra thì anh xong rồi.
Lục Tẫn bật cười: “Tìm được hoàng tử của nó rồi, muốn nói với y, cùng đi dạo đi.”
Lâm Yến bị quấy rầy đến mất bình tĩnh, “Lại muốn làm gì?”
Lục Tẫn đang cười bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, ôm lấy bụng.
Lâm Yến giật mình, đỡ lấy tay anh: “Anh sao thế?”
Lục Tẫn sắc mặt tái nhợt, nhẹ nhàng hít một hơi, nói giọng khàn khàn: “Dạ dày đau.”
Lâm Yến: “Có thuốc không?”
Lục Tẫn lắc đầu: “Ra ngoài vội, không mang.”
Động tĩnh của bọn họ khiến giáo viên đang giảng trên bục để ý đến.
Ông đi tới chỗ ngồi của họ, “Làm sao vậy?”
Lâm Yến bình tĩnh lại: “Lục Tẫn bị đau dạ dày, lão sư, em dẫn cậu ấy đến phòng y tế một chút.”
Thầy giáo cũng sợ Lục Tẫn xảy ra chuyện không hay ở đây, vội nói: “Mau đi đi.”
Lâm Yến đem anh nâng dậy, hỏi vị trí phòng y tế rồi đỡ Lục Tẫn đi ra ngoài.
Lục Tẫn vẫn còn chống đỡ được, lúc đến trước phòng y tế, Lâm Yến hỏi anh: “Làm sao mà lại đau?”
Lục Tẫn: “Có thể là vì bụng đói mà ăn trứng gà.”
Lâm Yến ngơ ra một giây.
Chờ cậu phản ứng lại, lạnh lùng nói: “Bụng đói ăn trứng gà? Sao anh không nói là vì bụng rỗng mà ăn cơm luôn?”
Lục Tẫn: “Buổi sáng không ăn cơm nha…”
Lâm Yến buông tay anh ra, quay đầu muốn trở về lớp.
Lục Tẫn giữ chặt hắn, “Đừng nóng giận mà, không phải tôi giả vờ bệnh, vừa rồi dạ dày thực sự có co thắt một chút đó.”
Lâm Yến lạnh lùng nói: “Nhưng đã sớm ổn rồi đúng không.”
Lục Tẫn: “Ò…”
Lâm Yến: “Diễn hay đấy.”
Lục Tẫn khiêm tốn nói: “Cũng tạm.”
Lâm Yến mặc kệ anh, đi về hướng phòng học.
Lục Tẫn hơi dùng sức, đem cậu kéo lại, “Thôi mà, cậu đồng ý đi dạo trong vườn với tôi rồi nha.”
Lâm Yến: “…”
Cậu lúc nãy không có nói là mình đồng ý.
Lục Tẫn tế ra bốn chữ châm ngôn: “Tới cũng tới rồi.”
Lâm Yến lạnh nhạt nói: “Kệ anh.”
Lục Tẫn thay đổi cách nói: “Là thế này, hiệu trưởng cho phép chúng ta tới đây với yêu cầu là phải quay vài cảnh quay để giúp trường tuyên truyền, ngồi trong phòng nãy giờ, nhiệm vụ này còn chưa có được hoàn thành nữa.’
Rõ ràng biết đối phương nói hươu nói vượn, Lâm Yến lại không có cách nào từ chối.
Lâm Yến cạn lời mà đem tay anh gỡ ra: “Dẫn đường.”
Lâm Yến đang đi, đột nhiên nhận ra.
Đây là hình như là giả bệnh trốn học trong truyền thuyết.
Lâm Yến: “…”
Sân trường rất im ắng, học sinh ở đều đang trong giờ học, thi thoảng mới bắt gặp vài giáo viên đi ngang qua.
Mỗi lần thấy giáo viên, Lục Tẫn lại dẫn cậu trốn đi.
Khuôn viên trường Ưu Tú rất lớn, công tác xanh hóa cũng làm rất tốt.
Lần trước tới đóng phim, Lâm Yến chưa có cơ hội nhìn qua, lần này bị Lục Tẫn mang theo, cũng coi như là đã được thăm quan khắp trường học này.
Trong trường có một cái vườn nhỏ.
Lâm Yến bước vào, ánh mặt trời nhỏ vụn rắc lên người cậu.
Lục Tẫn nhìn cậu, nói: “Thật ra đây là lần đầu tiên tôi tới đây.”
Lâm Yến: “Tại sao?”
Lục Tẫn cười sờ cây bên cạnh, “Bởi vì nơi này có truyền thuyết kinh dị.”
Lâm Yến nhìn về phía anh.
“Kể rằng cặp tình nhân đi vào đây sẽ gặp điều không may.”
Lâm Yến còn đang nghĩ sẽ có chuyện gì đó thê mĩ xảy ra: “…”
Lục Tẫn: “Nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì liệt nửa người.”
Lâm Yến trầm mặc một lát: “Vậy sao trước kia anh không tới?”
Lục Tẫn: “Một mình tôi tới làm gì, đương nhiên muốn hai người cùng nhau tới xem nguyền rủa là thật hay giả.”
Lâm Yến quay đầu muốn rời đi.
Lục Tẫn nghẹn cười, “Đừng sợ, kỳ thật là trường học không cho học sinh tới nơi này hẹn hò, cố ý bịa ra dọa bọn họ đó.”
Lâm Yến: “Mặc kệ linh hay không linh, anh cũng đều nói ra rồi.”
Lục Tẫn lấy điện thoại ra, đổi thành chế độ tự động chụp, hướng cậu vẫy tay: “Nhanh tới đây, còn có nhiệm vụ check-in nữa.”
Lâm Yến: “…”
Bọn họ có lẽ là người đầu tiên đi làm nhiệm vụ check-in ở cái nơi bị nguyền rủa này.