- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thật Sự Kết Hôn Không Lừa Đâu
- Chương 13
Thật Sự Kết Hôn Không Lừa Đâu
Chương 13
Sau khi giải quyết xong bữa sáng, Lục Tẫn rút giấy lau tay, hỏi: “Cậu có đặc biệt muốn đi đến chỗ nào không?”
Lâm Yến không quan tâm: “Sao cũng được.”
Lục Tẫn nhíu mày nói: “Không được, thanh xuân của chúng ta làm sao có thể tùy tiện.”
Lâm Yến: “Vậy anh nghĩ như thế nào mới là không tùy tiện?”
Lục Tẫn cúi đầu nghĩ nghĩ, “Để đó cho tôi sắp xếp. Tôi đi gọi điện thoại chút.”
Biệt thự chỗ nào cũng có cameras, đi ra ngoài còn có người quay phim.
Lục Tẫn trực tiếp vòng vào WC.
Tốn đâu đó một hai phút, Lâm Yến Còn chưa uống xong ly trà, anh đã quay trở lại rồi.
Lục Tẫn thần bí cười một chút: “Uống nốt trà của cậu đi, uống xong chúng ta liền đi.”
Lâm Yến nghĩ đến rất nhiều nơi không đáng tin cậy, tỷ như rừng núi hoang vắng, Lục Tẫn chỉ vào một lũ rau dại hỏi cậu đủ thanh hay không.
Hoặc là tới quán bar, cho cậu vào kêu một ly rượu “Thanh xuân”.
Nhưng khi xe taxi chầm chậm rẽ vào nội thành, một khu trường học xuất hiện ở trước mắt, Lâm Yến có chút kinh ngạc hỏi: “Đến trường?”
Lục Tẫn: “À há.”
Lâm Yến buồn bực: “Đi vào cho mất mặt hả?”
Lục Tẫn: “Cái gì? Chúng ta mà mất mặt sao?”
Lâm Yến muốn nói lại thôi: “Chúng ta là nghệ sĩ, ở chỗ công cộng cũng không nên làm loạn.”
Lục Tẫn: “…”
Lâm Yến cảm thấy lấy tính cách Lục Tẫn, sợ không phải chỉ đơn thuần là đến trường học.
Quả nhiên, xe taxi ở cổng lớn vòng một vòng, lại rời đi.
Lời giải thích của tài xế vang lên rất đúng lúc: “Dựa theo hành trình Lục tiên sinh an bài, trạm thứ nhất, đến tham quan cổng trường Ưu Tú.”
Lâm Yến: “Thăm quan cổng để làm gì?”
Lục Tẫn giải thích nói: “Đến trường học, dù sao cũng phải nhìn qua cổng trường.”
Khoan đã, đến trường không đi qua cổng thì đến làm gì?
Lâm Yến đang muốn hỏi ra miệng, tài xế đã bẻ tay lái, dừng xe lại.
Tài xế: “Trạm thứ hai là ở đây, nhớ đánh giá năm sao nha ——”
Lâm Yến bước xuống xe, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy trước mặt là một bức tường vây.
Lục Tẫn xoa tay, “Thế nào? Có phải rất kí©h thí©ɧ hay không?”
Lâm Yến trầm mặc hai giây: “Kí©h thí©ɧ? Anh muốn bật cao hả?”
Lục Tẫn nghẹn một chút, “Không phải nha.”
Lục Tẫn vỗ vỗ bức tường vây trước mặt, “Chúng ta trước đối diễn kịch bản một chút, nhân vật chính là một đôi bạn ngồi cùng bàn, cùng nhau trốn học, giờ là đang muốn trèo tường để về.”
Lâm Yến thở dài, “Tôi muốn đi cửa chính.”
Lục Tẫn: “Cậu như vậy không thanh xuân chút nào.”
Lâm Yến giật giật khóe miệng: “Thanh xuân của anh là phải trèo tường à?”
Lục Tẫn: “Trong phim ảnh, mấy người trèo tường đều rất ngầu. Tôi cũng ngầu.”
Lâm Yến: “…”
Đến cuối Lâm Yến vẫn là không thể đi qua cửa chính được.
Không phải bị Lục Tẫn ngụy biện thuyết phục.
Mà là, Lâm Yến cũng có chút muốn thử xem.
Lâm Yến nhớ đến bức tường ở trường cấp ba trước kia, từ đầu tường dõi mắt nhìn ra cũng chỉ có núi rừng.
Đi ra ngoài cũng không có chỗ chơi.
Lâm Yến vốn luôn rất quy củ, chưa bao giờ bỏ học hay trèo tường.
Lúc này đúng là cơ hội hiếm có.
Lục Tẫn đi đầu.
Nguyên văn lời anh nói là: “Tôi giúp cậu dò đường, có bảo vệ thì tôi sẽ báo cho cậu.”
Lâm Yến: “……”
Còn bảo vệ nữa, đợt hồi ức này đừng có mà hồi ức đến mức đi lên phòng hiệu trưởng luôn đi?
Năng lực vận động Lục Tẫn vẫn luôn rất tốt, sau khi anh nói xong thì lui ra một đoạn đường.
Sau đó anh chạy lấy đà, nhảy lấy đà, động tác phi thường mượt mà ngồi lên trên đầu tường.
Lục Tẫn ngồi ở trên tường, qua hai giây quay đầu sang Lâm Yến nói: “An toàn, đi lên đi.”
Lâm Yến học theo bộ dạng của hắn, ngồi trên đầu tường.
Sau đó…
Cùng một ông chú trung niên dung mạo dữ tợn bốn mắt nhìn nhau.
Ông chú trung niên: “…”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến cứng đờ quay đầu, hỏi Lục Tẫn: “Đây là an toàn mà anh nói?”
Lục Tẫn đương nhiên: “Bởi vì ông ấy không phải bảo vệ.”
Lâm Yến: “Anh cảm thấy cái này cùng gặp phải bảo vệ có gì khác nhau?”
Lục Tẫn nghĩ nghĩ: “Đi trễ chút là bị đuổi ra hả?”
Lâm Yến nhịn xuống xúc động muốn một chân đem Lục Tẫn đá xuống.
Chân cậu vừa mới giật giật, Lục Tẫn đã nhảy xuống.
Lâm Yến: “?”
Đây là bị ép vào đường cùng nên muốn liều?
Cũng may Lục Tẫn không phải loại người không biết xấu hổ đến cảnh giới này, hắn giơ tay cùng ông chú trung niên chào hỏi: “Đã lâu không gặp, chủ nhiệm Ngô.”
Chủ nhiệm Ngô vẻ mặt phức tạp: “Hiệu trưởng bảo tôi đứng đây chờ, quả nhiên vẫn là bà ấy hiểu cậu.”
Lục Tẫn sờ sờ cái mũi: “Nhỡ em đi cửa chính thì sao?”
Chủ nhiệm Ngô không nói chuyện, không khách khí mà viết hẳn 6 chữ “Cậu sẽ sao? Tôi không tin” lên mặt.
Lục Tẫn: “…”
Lục Tẫn nói với chủ nhiệm Ngô hai câu, rồi xoay người vỗ tay với Lâm Yến, “Xuống đây nào.”
Lâm Yến nhớ tới cú địện thoại lúc trong toilet, hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trực tiếp nhảy xuống.
Chủ nhiệm Ngô đứng đối diện với Lâm Yến, hiếm thấy mà nở nụ cười, vươn tay: “Xin chào, làm cộng sự với thằng nhãi này rất vất vả đúng không?”
“Xin chào, em là Lâm Yến.” Lâm Yến liếc Lục Tẫn một cái, “Đúng là như vậy.”
Lục Tẫn: “?”
Lâm Yến dừng một chút, bồi thêm một câu trái với lương tâm: “Nhưng cũng rất vui vẻ.”
Ánh mắt chủ nhiệm Ngô nhìn cậu càng thêm đồng tình.
Chủ nhiệm Ngô nhìn thời gian: “Thời gian lên lớp sắp kết thúc rồi, các cậu bây giờ đi thì còn có thể đuổi kịp tiết ba.”
Lâm Yến cảm thấy có gì đó hơi sai: “Chúng ta còn phải đi học?”
Chủ nhiệm Ngô: “Đúng vậy, nó không thảo luận với cậu à? Nó bảo các cậu muốn tới đây trải nghiệm cuộc sống học sinh một ngày.”
Lâm Yến: “…”
Cậu chỉ đơn thuần cho rằng bọn họ đến đây là để tìm cảm giác hoài niệm.
Chủ nhiệm Ngô đem hai cái túi đang cầm trong tay cho họ: “Đây là sách vở cùng đồng phục, dù chỉ làm học sinh một ngày, các cậu cũng phải tuân thủ kỷ luật, ngoan ngoãn nghe giảng, hoàn thành tốt bài tập về nhà, nghe chưa?”
Lục Tẫn nhận lấy túi: “Rõ, một ngày làm hòa thượng cũng phải đánh chuông đủ một ngày.”
Chủ nhiệm Ngô: “Làm như tôi ép cậu vào hang hổ không bằng.”
Lục Tẫn cười cười: “Thói quen thôi ạ.”
“Vậy không quấy rầy thầy, em thuận tiện dẫn cậu ấy đi dạo.” Lục Tẫn lễ phép nói lời tạm biệt với ông, lại nhịn không được chêm vào một câu, “Thầy đừng nổi giận nhiều quá, nóng giận sẽ tạo ra nếp nhăn trên mặt.”
Chủ nhiệm Ngô mặt không cảm xúc đáp: “Tôi bây giờ liền thử cho cậu xem.”
Chủ nhiệm Ngô còn có việc, không ở lại lâu.
Chờ ông vừa đi, Lâm Yến liền hỏi: “Trước kia anh học ở chỗ này à?”
Lục Tẫn: “Đúng vậy, vì tôi cực kì vừa ý tên của cái trường này.”
Trường trung học Ưu Tú……
Lâm Yến cạn lời.
Tuy rằng không phải người thành phố A, nhưng Lâm Yến cũng từng nghe nói về ngôi trường này.
Đây là trường tư thục, rất khó vào, người học trong này không phú cũng quý, nhưng vì tỉ lệ trúng tuyển thấp nên cũng tuyển thêm một số học sinh có gia cảnh bình thường nhưng năng lực học tốt. Cậu biết được chuyện này là vì đã từng quay qua một bộ phim lấy bối cảnh ở đây.
Lục Tẫn lấy khẩu trang ra, treo một cái trên tai cậu, “Ở chỗ này chúng ta bớt gây chú ý một chút.”
Lâm Yến giữ khẩu trang lại, không cho nó bay đi: “Mang khẩu trang thực ra càng khiến chúng ta dễ bị chú ý hơn đó?”
Lục Tẫn: “Vậy cậu chỉ cần ho vài tiếng là được rồi.”
Lâm Yến: “……”
Lục Tẫn liếc mắt nhìn đoàn đội đang theo sau: “Dễ gây chú ý nhất vẫn là mấy người này.”
Quay phim sợ anh ném bọn họ đi chơi một mình, nhịn không được nói: “Lục lão sư, dựa theo quy định, các anh vẫn phải xuất hiện trước màn ảnh.”
Lục Tẫn đe dọa bọn họ: “Xem tâm trạng tôi.”
Quay phim: “!”
Quay phim nhìn về phía Lâm Yến, khó xử mà nói: “Lâm lão sư, ngài quản giùm chúng tôi được không?”
Lâm Yến chớp chớp mắt, “Tôi nào quản được anh ta.”
Lục Tẫn cười nói: “Chưa thử qua làm sao biết không thể?”
Lâm Yến lập tức nói: “Vậy bây giờ anh lăn thử mấy vòng ở đây đi.”
Lục Tẫn: “…”
Bọn họ được sắp xếp vào học ở lớp chọn của trường.
Dựa theo cách nói của chủ nhiệm Ngô, học sinh lớp này thành tích tốt, tự chủ tốt, cũng không thần tượng minh tinh, sẽ không để ý dù cho bọn họ có nghịch đến long trời lở đất.
Với Lâm Yến, sắp xếp cậu vào đâu cũng được, chỉ là vẫn thấy tự dưng chạy tới đây học có hơi vớ vẩn.
Cậu kéo áo Lục Tẫn, “Ở đây một ngày không làm phiền mọi người chứ?”
Lục Tẫn quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tôi sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Lâm Yến cũng không hỏi nữa, đi theo sau hắn.
Bước chân Lục Tẫn dừng lại, “Được rồi, chúng ta đi thay đồng phục trước đi.”
Bọn họ đi tới trước cửa phòng vệ sinh.
Lục Tẫn phất tay với camera: “Bye ——”
Sau đó anh kéo Lâm Yến vào, đóng cửa lại.
【Có cái gì không thể cho bọn này xem hả? 】
【 Đm cùng nhau thay quần áo sao? 】
【 Anh quay phim mau mở cửa điii!! 】
Bọn họ thay quần áo không lâu lắm.
Nhϊếp ảnh gia đứng một lát thì thấy cửa phòng vệ sinh mở ra.
Lục Tẫn ra trước.
Đồng phục trường Ưu Tú là áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, còn thắt một cái cà vạt.
Cà vạt của Lục Tẫn rất tùy ý, áo sơ mi cũng tháo hai cúc, thoải mái phỏng khoáng để lộ ra xương quai xanh.
Anh không mở miệng cũng đã mang theo vài phần phong lưu, tùy tiện đứng một chỗ thôi mà trên người xuất hiện luôn khí chất trêu hoa ghẹo nguyệt.
【Đệt… Chồng em đẹp trai quá ô ô ô. 】
【 Lục Tẫn lần này tới lần khác đều đem tui xoay cháng váng đến muốn dập đầu huhuhu!! 】
【 Lâm Yến đâu rồi, ra đây tui xemm. 】
“Cạch——”
Lâm Yến kéo cửa đi ra.
Trái ngược với Lục Tẫn hết mực tùy tiện, cậu ăn mặc rất đứng đắn, chỗ nào cần kín thì đều phải kín, hơn nữa khóe mắt cùng đuôi lông mày thanh lãnh, đem đồng phục mặc ra khí chất cấm dục.
Lục Tẫn ngẩn ra vài giây.
Anh hơi mỉm cười: “Rất hợp với cậu nha.”
Lâm Yến đi đến trước mặt anh, nhíu mày nhìn, “Chú ý hình tượng chút, cài nút hẳn hoi vào đi.”
Ngón tay Lục Tẫn đặt trên cúc áo, thương lượng với cậu: “Cài hết thì quá chặt, cho tôi tháo một cái đi.”
Bọn họ ở rất gần.
Lâm Yến so Lục Tẫn hơi lùn một chút, lúc nhìn anh hơi ngẩng đầu.
Lục Tẫn rũ mắt nhìn cậu, bên môi treo ý cười nhàn nhạt.
Bỗng nhiên Lục Tẫn vươn tay, dừng trên lông mi Lâm Yến, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt.
“Có sợi vải nè.”
Lâm Yến giật mình, lui ra phía sau hai bước, “Tôi tự mình làm được.”
Lục Tẫn: “Sợ cậu cọ vào.”
Anh thu hồi tay, đầu ngón tay cái như vẫn còn vương lại cảm xúc xù xù lúc chạm vào lông mi.
Chuông vào học đã reo lên.
Bọn họ cùng nhau đi đến phòng học, đều không biết khu bình luận lúc này đã náo loạn lên hết cả rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thật Sự Kết Hôn Không Lừa Đâu
- Chương 13