Ăn cơm xong là thời gian rảnh của bọn họ.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ được nghỉ, mà chỉ là được tự do lựa chọn hoạt động.
Hoàng Dĩnh và Chu Huyền Âm ở lại biệt thự cùng nhau dọn dẹp chén đũa.
Tề Văn tuy muốn cọ nhiệt độ của Lâm Yến và Lục Tẫn, nhưng nhóm cũng đều chia xong rồi, cố gắng tiếp cận ngược lại sẽ sinh ra phản ứng trái ngược, cậu ta chỉ có thể chờ cơ hội khác tới.
Nghĩa vậy, cậu ta ngỏ lời mời Khương Địch Địch ra ngoài tản bộ.
Cũng chỉ còn lại mỗi Lâm Yến và Lục Tẫn đứng ở cổng lớn hai mặt nhìn nhau.
Lục Tẫn nói: "Tôi nghĩ kĩ rồi, cậu có muốn lái xe đi hóng gió không?"
Lâm Yến hỏi: "Không còn lựa chọn nào khác à?”
Lục Tẫn vẫn như cũ đắm chìm trong niềm say mê đối với xe ba bánh đáp: “Chúng ta có thể vì giành nhau lái xe ba bánh mà vung tay đánh nhau, sau đó miễn cưỡng hòa giải dưới sự khuyên bảo của nhân viên công tác, tiếp đó tôi sẽ mua một xâu hồ lô đường dỗ cậu, cậu sẽ nín khóc mỉm cười…”
Lâm Yến trầm mặc, quay đầu định rời đi.
Lục Tẫn giữ chặt cổ tay của cậu: “Đừng nóng vội nha, tôi chưa có nói xong.”
Lâm Yến cười lạnh: “Anh có thể nói cho mấy con kiến nghe, làm cho bọn nó nín khóc mỉm cười.”
“Bọn nó nín khóc mỉm cười tôi cũng không nhìn thấy. Cậu đừng đi mà.”
“Tôi đi tắm rửa.”
“Đừng, tôi nghĩ lại lần nữa là được chứ gì…”
Lục Tẫn không nghĩ tới Lâm Yến sẽ thực sự ở lại, giọng hòa hoãn: “Cậu cùng nghĩ đi.”
Lục Tẫn chớp chớp mắt.
Lâm Yến quét ánh nhìn qua: “Cái gì?”
Lục Tẫn: “Nghĩ xem hoạt động nào thích hợp cho buổi tối.”
Lâm Yến đút tay vào trong túi, nhìn lên trời, trong lòng thở dài thật sâu.
Cậu biết rõ thứ Lục Tẫn nghĩ ra không đáng tin, nhưng cậu lại càng lười nghĩ hơn, cuối cùng cũng chỉ có thể đứng một bên chờ.
Tưởng tượng đến cảnh bảy tám vị phụ huynh của Lục Tẫn đều đang ngồi trước màn hình, Lâm Yến lại cảm thấy bất an.
Lục Tẫn cười: “Tôi nghĩ ra rồi.”
Lâm Yến thu hồi suy nghĩ, quay đầu thấy Lục Tẫn đang nhìn cậu mỉm cười: “Lần này cậu chắc chắn sẽ vừa lòng, tôi sẽ khiến cho tâm hồn cậu cảm thấy tràn đầy tự do, phá bỏ gông cùm xiềng xích, bay về phía trời xanh, như vậy đã đủ phóng khoáng chưa.”
Trong nháy mắt, Lâm Yến cho rằng Lục Tẫn là đang muốn dẫn cậu đi nhảy vực.
Nhưng không bao lâu sau, cậu cầm trên tay đồ vật mà Lục Tẫn đưa cho, nghĩ thầm: Còn không bằng đi nhảy vực!
Là một con diều hình con ma, lập loè ánh xanh u tối.
Lâm Yến cũng không biết đυ.ng phải chỗ nào, diều tức khắc vang lên âm thanh “Ô ô”.
Mà con trên tay Lục Tẫn là một lão đạo trưởng, ánh vàng rực rỡ làm cho đạo trưởng trông đến là túc mục trang nghiêm.
Âm thanh con diều này phát ra chính là tiếng tụng kinh.
Lâm Yến: “…”
Nhân viên công tác: “…”
Khu bình luận: “…”
Lục Tẫn: “Cửa hàng diều này rất nhỏ, nhưng chủ tiệm lại rất sáng tạo, tôi liền mua sỉ một ít bỏ ở nhà, không ngờ tới mang qua đây lại có thể dùng được.”
Lâm Yến hít một ngụm gió đêm.
Rốt cuộc là tên điên nào, mới dám mang theo loại diều này ra cửa?
Lâm Yến biết chắc, nếu không phải là vì tình cờ có lần này, cậu chắc chắn sẽ nhận được cái loại đồ vật này một ngày nào đó trong tương lai.
Bên cạnh biệt thự có một mảnh đất trống.
Lâm Yến tuy không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo Lục Tẫn ra cửa.
Lục Tẫn nhấn mạnh một lần: “Đây là diều cặp, cho nên hai chúng ta cũng phải ở gần một chút.”
Lâm Yến: “Quỷ với đạo sĩ thì là một cặp kiểu gì?”
Lục Tẫn: “Đều cùng đối phương không chết không ngừng.”
Lâm Yến: “…”
Tối nay gió rất lớn, diều bay vô cùng cao.
Diều ở giữa không trung lập loè ánh sáng nhìn đến là rõ ràng.
Lâm Yến kéo dây diều, nghĩ nghĩ.
Lần cuối cậu thả diều đã là mười mấy năm trước, không nghĩ tới chuyện này cư nhiên còn có thể khiến cậu nhớ lại cảm giác hồi nhỏ.
Việc này vốn dĩ rất ấu trĩ, nhưng thêm một người chơi cùng thì cũng không đến nỗi.
Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Tẫn.
Dưới ánh đèn vàng, ý cười thản nhiên trên môi Lục Tẫn dường như còn chứa thêm vài phần dịu dàng.
Y rất tốt, nhưng lại cố tình có cái miệng quá gợi đòn.
Lâm Yến đang muốn thu hồi ánh mắt, Lục Tẫn lại như biết được cậu đang nhìn mình, anh quay đầu lại.
Lục Tẫn không nói gì, đôi mắt đào hoa cong lên, ý cười càng trở nên đậm hơn.
Một lúc sau, anh mới mở miệng: “Tôi đã rất lâu không thả diều rồi.”
Lâm Yến: “Anh mới thả cách đây không lâu thì mới là chuyện lạ.”
Lục Tẫn: “Chơi vui không?”
Lâm Yến nhìn hai cánh diều đang bay trên trời, dừng một chút mới nói: “Cũng được.”
Lục Tẫn cười đáp: “Cũng được là được rồi, tôi còn sợ cậu ném luôn tay cầm vào mặt tôi.”
Lâm Yến: “…”
Anh cũng biết mình rất kỳ quặc phải không?
Thả diều xong quay trở về, sáu người lại tụ tập chơi trò chơi một lát, thẳng đến 10 giờ hơn mới giải tán.
Lâm Yến thường ngủ muộn, với cậu thì giờ này vẫn còn hơi sớm.
Đi rửa mặt xong, Lâm Yến nằm ở trên giường, mở 《 Tiếng ca bên hồ nước 》ra xem.
Một phút sau, cậu ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn camera: “Thời gian còn sớm, cùng nhau xem đi.”
Khán giả trên khu bình luận còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy cậu xuống giường, lấy ra một cái máy chiếu từ trong tủ quần áo.
Máy chiếu to chỉ bằng bàn tay, mang theo người rất tiện, Lâm Yến cũng là tiện tay cầm đi, không nghĩ sẽ có cơ hội dùng đến.
——
【 Cứu… Tui sợ nhất là xem phim kinh dị, không cần đâu mà! 】
【 Chiếu chiếu chiếu, tui vẫn luôn muốn xem bộ phim này, nhưng mà lại không có ai muốn xem cùng. 】
Lâm Yến trêu chọc bảo: “Để các bạn ở đó một mình cũng không tốt lắm.”
【 Tui thà xem anh ngủ còn hơnnn. 】
【 Cảm ơn người chồng hết mực tri kỷ của em, em cảm thấy rất ấm áp, lần sau xin người hãy lạnh nhạt với em:)】
Lâm Yến chưa ngủ, trừ 2 tiếng nghỉ buổi trưa, camera giờ còn phải mở đến khuya.
Một mình cậu xem phim dưới sự theo dõi của bọn họ cũng không thoải mái lắm, còn lười làm này làm kia, cùng nhau xem phim là lựa chọn thích hợp nhất rồi.
Xem liền một lúc hai bộ phim, Lâm Yến lúc này mới cảm thấy buồn ngủ một chút.
Cậu tắt phim đi, nhìn camera nói một câu: “Ngủ ngon.”
Cậu lăn lộn trên giường, thời điểm đang mơ màng ngủ, cửa bị người nhẹ nhàng gõ hai cái.
Lâm Yến tưởng mình nghe lầm, mở mắt ra không nhúc nhích.
Vài giây sau, cửa lại lần nữa bị gõ vang, cùng với tiếng hát như cô hồn: “Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào…”
【 Đm, tui vì xem phim xong ngủ không được nên cố ý chạy qua chỗ chồng tui để ngủ cùng, sao còn dọa ma nữa vậy hảaa?! 】
【Ai lại đi gõ cửa phòng người ta lúc 1h sáng chứ!?? 】
Lâm Yến xốc chăn lên đứng dậy, dây thần kinh trên trán giật giật.
Cậu mở cửa ra, lạnh lùng nói: “Để tôi nghe thấy anh nhắc đến thỏ một lần nữa thử xem?”
Lục Tẫn gãi đầu: “Cậu bị dị ứng với thỏ à?”
Lâm Yến không đáp: “Anh không ngủ đi tới đây làm gì?”
Lục Tẫn nhớ tới mục đích chính của mình: “Cậu qua giúp tôi với. Cơm trưa của chúng ta chạy trốn rồi.”
Lâm Yến: “?”
Lục Tẫn không giải thích nhiều: “Đi cùng tôi đi.”
Lâm Yến không muốn đánh thức người khác, đành chịu đựng cơn buồn ngủ, cùng anh đi vào phòng đối diện.
Đèn trong phòng được bật lên.
Lâm Yến lướt qua Lục Tẫn, chỉ thấy cua bò khắp sàn, có một con đã bò tới cửa, bị Lục Tẫn nhặt lên ném về.
Lâm Yến không hiểu nổi người này đang làm cái gì: “Sao tụi nó lại ở đây?”
Lục Tẫn: “Cùng mấy con cua bồi dưỡng tình cảm, tôi cảm thấy chuyện này đáng để thử một lần.”
Lâm Yến: “Rồi sao nữa?”
Lục Tẫn: “Cuối cùng vì bọn nó quá thích tôi, nên đều kéo nhau chạy ra đây muốn vỗ tay khen ngợi tôi.”
Lâm Yến: “…”
Mẹ nó chứ vỗ tay.
“Bọn nó cặp anh à?" Lâm Yến nhìn tay anh: “Cặp được chưa?”
Lục Tẫn thở dài: “Suýt chút nữa.”
Lục Tẫn không thức muộn như Lâm Yến.
Anh chơi với cua được một lúc thì sớm tắt đèn đi ngủ.
Nhưng sự khác thường ngày hôm nay của Lâm Yến vẫn khiến anh rất khó hiểu.
Cuối cùng anh đưa kết luận là, chỉ trong một ngày ngắn ngủi Lâm Yến đã thích mình.
Tư vị trong lòng Lục Tẫn lúc đó có chút khó diễn tả.
Mình thực sự ưu tú đến vậy hả?
Lâm Yến vốn trước giờ không để ý anh lại dựa vào khoảng thời gian rất ngắn này mà thay đổi thái độ.
Được yêu thích cũng phiền não lắm nha.
Lục Tẫn thở dài, trằn trọc thật lâu, cơn buồn ngủ cũng dần dần ập đến.
Khi Lục Tẫn sắp sửa chìm vào giấc ngủ, anh nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng phun nước.
Đỉnh đầu?
Phun nước?
Lục Tẫn lập tức ngồi dậy, bật đèn lên, sau đó hô hấp của anh cứng lại —— mấy con cua không biết từ bao giờ đã thoát khỏi túi lưới, bò khắp nơi.
Chờ anh hồi phục tinh thần lại đã thấy mình đang gõ vang cửa phòng Lâm Yến.
Lâm Yến quả thực cạn lời: “Tự anh bắt nó lại không được à?”
Lục Tẫn: “Tôi bắt chúng bỏ lại vào trong túi thì bọn nó lại nhanh chóng bò ra ngoài, cậu đến giúp tôi trông đi.”
Lâm Yến giật giật khóe miệng: “Được rồi. Anh bắt nhanh lên.”
Bọn họ đóng cửa lại, lập tức vào việc.
【 Tui tưởng đi ngủ rồi thì không có gì xem nữa chứ, không nghĩ tới còn có tiết mục đêm khuya. 】
【Mặc dù chuyện này hơi hâm, nhưng mà đặt lên người Lục Tẫn thấy bình thường hẳn ha :)) . 】
Đem con cua cuối cùng thả vào túi lưới, Lục Tẫn nhẹ nhàng thở ra.
Anh chọc chọc cậu: “Cảm ơn.”
Lâm Yến: “Chuyện nên làm.”
Lục Tẫn giật mình, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Quả nhiên cậu ấy thích mình!
Lâm Yến lại nói: “Dù gì thì tôi cũng muốn ăn cua.”
Lục Tẫn: “…”
Lâm Yến: “Chạy cũng không tồi, thịt ở chân chắc sẽ rắn hơn.”
Lục Tẫn: “…”
Lâm Yến không hề lưu luyến mà đứng dậy: “Tự anh ngồi bồi dưỡng tình cảm tiếp đi, tôi đi ngủ trước.”
Lục Tẫn: “Ồ.”
Vì khúc nhạc đệm bắt cua mà cả hai người bọn họ đều không ngủ đủ được.
Nên qua ngày hôm sau, bọn họ thoạt nhìn đều có chút uể oải.
Tề Văn ngủ muộn, cũng nghe thấy được động tĩnh bên cách vách, vẫn biết rõ rồi còn cố ý hỏi: “Hai vị lão sư nửa đêm đi hẹn hò hả?”
Lâm Yến liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi thấy đèn phòng cậu lúc đó cũng được bật lên.”
Tề Văn: “…”
Mình bị cái gì mà lại luôn làm Lâm Yến ghim vậy chứ.
Bữa sáng được Chu Huyền Âm mang về lúc đi ra ngoài chạy bộ.
Lâm Yến cùng Lục Tẫn thức dậy muộn, cơm sáng đã sớm nguội.
Lâm Yến không để ý, tùy tay cầm một cái bánh quẩy, an tĩnh ăn.
Lục Tẫn lấy trứng, một bên lột vỏ một bên hỏi: “Hôm nay làm gì thế?”
Đạo diễn vừa vặn đi vào cửa, nói: “Hôm nay à, có nhiệm vụ rất động lòng nha, làm xong sẽ có mười điểm. Nhiệm vụ chủ đề là hồi ức thanh xuân. Các cậu cần phải đi tìm lại những kỷ niệm thời thanh xuân, tự chụp vài tấm ảnh mang về.”
Nhiệm vụ này nói khó thì không khó, ai mà chẳng có thời thanh xuân chứ.
Nhưng phạm vi lại lớn, lúc sau đạo diễn không hề nói tỉ mỉ, chỉ bảo bọn họ tùy ý xuất phát.
Lâm Yến yên lặng nghe bọn họ thảo luận từ đầu đến cuối.
Không bao lâu sau, dường như bọn họ đều đã có định hướng riêng, vui vẻ chuẩn bị xuất phát.
Lâm Yến ăn xong cơm sáng mới phát hiện Lục Tẫn cũng vẫn luôn không nói chuyện.
Lục Tẫn đem lòng đỏ bỏ ra, từng chút từng chút bẻ lòng trắng trứng ăn, ánh mắt không có tiêu cự.
Lâm Yến: “Này.”
Lục Tẫn lấy lại tinh thần, nuốt nốt miếng cuối cùng, nhíu mày hỏi: “Tôi cảm thấy hiện tại tôi vẫn đang ở thời thanh xuân nha —— Này, cậu đi đâu thế?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Tẫn: Cậu ấy thích tôi.
Lâm Yến: Hẳn là sẽ không lộ tẩy đi? Đều là tôi nói bừa, vì không để bị lộ tẩy _ (:з” ∠ ) _