- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thất Sơn Tiên Môn
- Chương 91: Long Thần và Tiên Mẫu
Thất Sơn Tiên Môn
Chương 91: Long Thần và Tiên Mẫu
Sau khi trao đổi xong, Trần Minh Quân đang muốn nói lời tạm biệt thì chợt nhớ đến điều gì đó. Hắn nhìn 5 vị long nhân này rồi lên tiếng hỏi.
“Các vị đạo hữu, thứ lỗi cho tại hạ tò mò. Không biết các vị có liên quan gì đến thủy tổ của người Việt hay không?”
Nghe hỏi như vậy thì 5 long nhân cũng không có ngạc nhiên. Lạc Hành Hỏa dường như là anh cả, luôn là người đứng ra nói chuyện. Chỉ nghe hắn trả lời
“Đạo hữu suy đoán không sai! Long nhân chúng ta cũng là hậu duệ của Long Thần Lạc Long Quân. Tổ tiên chính là 50 người con của Long Thần, đi theo ngài ấy xuống biển”
Trần Minh Quân chỉ hơi nghi ngờ. Nhưng được xác nhận thì không khỏi kinh hỉ. Quả nhiên Lạc Long Quân cũng là có thật. Còn gì vui hơn khi biết truyền thuyết về thủy tổ của mình là có thật cơ chứ.
“Như vậy, có phải ngài ấy vẫn luôn ở tại Long Cung?”
Nếu quả thực là như vậy thì hắn nhất định sẽ đi Long Cung ngay. Còn gì quan trọng hơn đi gặp thủy tổ của dân tộc mình.
Thế nhưng! Nghe câu hỏi của Trần Minh Quân thì cả 5 người đều tỏ vẻ buồn bã. Trần Minh Quân thấy như vậy thì có hơi suy nghĩ, nhưng không dám suy đoán. Bởi vì hắn không muốn suy đoán đó là thật.
“Các vị .. chẳng lẽ Ngài ấy đã ….”
Lạc Hành Kim lên tiếng chặn ngang câu nói của Trần Minh Quân
“Đạo hữu hiểu lầm rồi! Ngài ấy đã là Long Thần, đạt được thân thể bất tử. Chúng ta buồn là vì nguyên nhân khác. Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng.”
Trần Minh Quân nghe giải thích thì rất vui mừng. Nói như vậy, Lạc Long Quân tối thiểu cũng phải là Vương Giả. Hắn lại nói tiếp
“Đã như vậy, không biết 5 vị có phiền lòng làm khách của tại hạ không? Lên thuyền ngồi ăn bánh uống trà, kể chút chuyện xưa cho tại hạ nghe. Chắc các vị cũng hiểu, đối với người trên mặt đất, Ngài ấy là một thần thoại. Cho nên ta rất muốn biết rõ chuyện của Ngài ấy.”
Nghe lời mời của Trần Minh Quân thì bốn người Lạc Hành Kim, Lạc Hành Thủy, Lạc Hành Mộc và Lạc Hành Thổ đều nhìn về phía Lạc Hành Hỏa.
Kỳ thực, bọn họ cũng đang có nhiệm vụ phải về Long Cung phục mệnh. Nhưng cũng không phải là vấn đề gì cấp bách. Lạc Hành Hỏa chỉ hơi suy nghĩ rồi cũng quyết định đồng ý.
“Được! Chúng ta sẽ nói chuyện với đạo hữu nửa ngày. Sau đó, chúng ta phải trở về Long Cung phục mệnh”
“Ha Ha Ha .. Vậy thì tốt quá. Xin mời 5 vị theo ta” — QUẢNG CÁO —
…
Bên trong căn phòng đặc biệt trên thuyền, Trần Minh Quân rót cho 5 long nhân mỗi người một chung trà.
“Một chút trà nhân gian, xin mời các vị”
“Đa tạ đạo hữu, cứ để chúng ta tự nhiên là được”
Đã uống xong trà, Trần Minh Quân hướng Lạc Hành Kim hỏi tiếp
“Như vậy, không biết đã có thể kể cho tại hạ nghe chuyện của Ngài thủy tổ được chưa?”
Lạc Hành Kim làm ra dáng vẻ thở dài, sau đó thì từ từ nói
“Chuyện này phải kể từ lúc Long Thần Lạc Long Quân và Tiên Mẫu Âu Cơ chia nhau mỗi người 50 con. Tổ tiên của long nhân bọn ta bởi vì thừa hưởng huyết mạch của Long Thần, trên đầu có thêm sừng rồng, có khả năng tồn tại dưới nước, nên theo Long Thần về biển. Còn tổ tiên của người Việt thừa hưởng huyết mạch của Tiên Mẫu, nên ở lại trên cạn cùng Tiên Mẫu”
Chuyện này thì Trần Minh Quân cũng biết, đây là truyền thuyết trong nhân gian.
Lạc Hành Kim lại nói tiếp
“Tiên Mẫu đưa con trai lên làm vua, kế thừa ngôi vị của Long Thần, tự xưng là Lạc Vương. Sau đó thì không ngừng mở mang bờ cỗi, thống nhất nhiều bộ tộc người Lạc Việt trong cộng đồng Bách Việt. Cuối cùng lập ra nhà nước Văn Lang.”
Nói đến chỗ này thì Lạc Hành Kim nhìn qua Trần Minh Quân, hắn thấy Trần Minh Quân đang nhíu mày suy nghĩ. Lạc Hành Kim biết Trần Minh Quân đang thắc mắc chuyện Lạc Vương và Hùng Vương.
“Không cần phải suy đoán đâu. Ban đầu đúng là Lạc Vương, không phải Hùng Vương. Bởi vì chữ Lạc và chữ Hùng bị nhầm lẫn do phát âm giống nhau theo tiếng Hán. Chắc đạo hữu cũng có nghe qua, bộ máy nhà nước Văn Lang dưới vua là Lạc Hầu, Lạc Tướng. Cho nên, đứng đầu bộ máy là Lạc Vương”
Trần Minh Quân nghe cũng thấy có lý. Hắn cũng đã nhận biết gần như toàn bộ ngôn ngữ trên thế giới này. Cho nên, nghe Lạc Hành Kim nói thì hắn cũng đã hiểu ngay.
Lạc Hành Kim lại nói tiếp
“Còn về phần Long Thần, sau khi mang tổ tiên của chúng ta xuống Biển Đông, ngài liền thành lập Long Cung, xây dựng cung điện ở gần đảo Bạch Long Vĩ ở vịnh Bắc Bộ” — QUẢNG CÁO —
“Khoảng 50 năm sau đó, Long Thần và Tiên Mẫu cùng nhau thiết lập Lạc Hồng Tiên Đảo. Đó là một hòn đảo bay nhân tạo, nhưng bị cố định một vị trí. Hòn đảo này có một không gian thông đạo chưa hoàn chỉnh. Long Thần và Tiên Mẫu muốn thiết lập một con đường đến thế giới khác, gọi là Lạc Châu”
Nói đến đây thì Lạc Hành Kim lại nhìn Trần Minh Quân, sau đó đặt câu hỏi
“Đạo hữu chắc từng nghe qua Bồng Lai Tiên Đảo mà người phương bắc hay nói. Còn có Cổng Trời ở phương tây nữa.”
Trần Minh Quân gật đầu đồng ý. Trong văn hóa phương đông thì Bồng Lai Tiên Đảo rất là phổ biến. Còn Cổng Trời hay Cổng Thiên Đường xuất hiện trong văn hóa phương tây.
Lạc Hành Kim nói tiếp
“Lạc Hồng Tiên Đảo cũng có công dụng tương tự với Bồng Lai Tiên Đảo và Cổng Trời. Đều có một không gian thông đạo dẫn đến thế giới khác. Trong ghi chép của Long Cung, Bồng Lai Tiên Đảo thông đến Bồng Lai Châu, Cổng Trời thông đến Thiên Châu”
“Hơn nữa, Lạc Châu, Bồng Lai Châu và Thiên Châu đều cùng nằm trong một tinh hệ gọi là Địa Tiên Hệ. Nơi đó còn có bốn châu khác, chính là tứ đại bộ châu mà thần thoại phương bắc có nhắc tới. Cũng tức là Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hóa Châu, Nam Thiện Bộ Châu và Bắc Câu Lư Châu.”
Kể đến đây thì Lạc Hành Kim dừng lại, để chút thời gian cho Trần Minh Quân tiêu hóa thông tin.
Trần Minh Quân nghe tới đây thì trái tim vui mừng kịch liệt. Hắn ta vừa nghe qua những chuyện mà trong nhân gian không ai biết đến, những chuyện thần thoại của tổ tiên dân tộc Việt, không thua gì thần thoại của dân tộc khác.
Hoặc cũng có thể nói, tất cả câu chuyện và lịch sử quan trọng đều đã bị hủy hoại. Sau ngàn năm đô hộ thì còn có thể giữ được bản sắc đã là vô cùng kiên cường. Khó mà bảo toàn sách sử và thần thoại được.
Trần Minh Quân đã tiêu hóa xong thông tin, hắn hỏi tiếp
“Đạo hữu! Sau khi thành lập Lạc Hồng Tiên Đảo thì có chuyện xảy ra đúng không?”
Lạc Hành Kim trả lời
“Cũng không có gì xảy ra cả. Sau khi thành lập Lạc Hồng Tiên Đảo. Long Thần và Tiên Mẫu thông qua giao dịch với phương tây, đi nhờ thông đạo của Công Trời để trở về Địa Tiên Hệ. Mục đích dĩ nhiên là để thiết lập điểm kết nối với Lạc Hồng Tiên Đảo trên Lạc Châu”
“Hơn 80 năm sau, Long Thần đi ra từ Lạc Hồng Tiên Đảo, đánh dấu sự kết nối thành công với Lạc Châu. Cùng đi với ngài còn có rất nhiều long nhân khác, điều là dân bản xứ của Lạc Châu. Mục đích ngài đưa họ đến đây là để có thể kéo dài huyết mạch cho long nhân dưới biển. Bởi vì 50 người tổ tiên long nhân điều là anh em một nhà, không có cách kéo dài huyết mạch”
“Tiên Mẫu trở lại muộn hơn Long Thần, thêm 20 năm sau thì Tiên Mẫu mới đi ra từ Lạc Hồng Tiên Đảo. Kể từ đó, nhà nước Văn Lang phát triển càng thêm mạnh mẽ. Tất cả các đời Lạc Vương đều là tu sĩ cường đại, thọ mệnh lâu dài. Trị vì được hơn trăm năm thì truyền lại ngôi vua và được Tiên Mẫu đưa đến Lạc Châu.” — QUẢNG CÁO —
“Còn ở Biển Đông, Long Cung cũng rầm rộ phát triển. Dân số long nhân tăng lên nhanh chóng, nhiều cung điện được xây mới, kéo dài tới tận Vịnh Thái Lan. Có thể nói, Văn Lang và Long Cung đều đạt đến cường thịnh phát triển, nhất là về tu luyện.”
Nói đến đây thì Lạc Hành Kim ngạo nghễ ưỡn ực ngẩng cao đầu, cảm giác tự hào phát ra từ tận sâu trong linh hồn.
Không chỉ có Lạc Hành Kim, bốn long nhân khác cũng tỏ ra tự hào như thế. Trần Minh Quân và 3 nữ cũng đều cảm thấy hào khí dâng trào trong lòng.
Sau một lúc thì Lạc Hành Kim kể tiếp
“Trong khoảng thời gian này, tu sĩ từ các vùng đất khác cũng rất cường thịnh. Nhiều lần xâm chiếm Văn Lang và Long Cung. Nhưng vì có Long Thần và Tiên Mẫu cường đại, nên nhiều lần tấn công đều thảm bại mà rút lui”
“Cứ như vậy, Văn Lang và Long Cung yên ổn phát triển gần 2000 năm. Trong thời này, nhiều thiên tài tu luyện ra đời. Tạo ra nhiều chiến công và thần tích được lưu truyền rộng khắp nhân gian. Ví dụ như Chử Đồng Tử, Phù Đổng Thiên Vương, Sơn Tinh, Thủy Tinh”
Nói đến đoạn này, Lạc Hành Kim bắt đầu hơi hạ giọng. Chỉ nghe hắn thở dài rồi nói tiếp
“Haizz … Có một lần, tất cả cường giả đỉnh tiêm trên Địa Cầu đều đi đến Địa Tiên Hệ. Dường như ở Địa Tinh Hệ xảy ra chiến tranh. Trong ghi chép của Long Cung cũng không có nói rõ ràng, chúng ta cũng chỉ biết đại khái tình huống là như vậy. Các cường giả sau khi ra đi thì không một ai quay trở lại. Sau đó thì Cổng Trời, Bồng Lai Tiên Đảo và Lạc Hồng Tiên Đảo đều đồng thời biến mất.”
“Chuyện cũng chưa dừng lại ở đó. Sau khi tất cả cường giả biến mất khỏi Địa Cầu hơn 10 năm. Một người thần bí xuất hiện. Hắn tự xưng là Á Lạp Thần, ra lệnh cho toàn bộ tu sĩ trên Địa Cầu phải ẩn danh. Không được truyền bá tu luyện rộng rãi trong nhân gian, chỉ được phép truyền thừa trong giới hạn thế lực của mình. Còn có, tất cả tu sĩ Linh Sĩ Tam Tinh trở lên đều phải đến Á Lạp Cung. Hắn đưa ra lý do là vì nhiều người tu luyện thì ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện.”
Trần Minh Quân nghe đến chỗ này thì đã hình dung ra được đại khái sự tình. Hắn cũng vừa mới tiếp xúc với cái tên Á Lạp Thần không lâu. Còn chưa rõ đối phương là người như thế nào. Xem ra, tất cả không gian thông đạo biến mất là tác phẩm của người này.
“Đạo hữu, sự tình sau đó thế nào? Mọi người cứ thế nghe theo hay sao?”
“Dĩ nhiên là không phải. Một cái lệnh cấm vô lý như vậy thì ai mà nghe theo. Nhất là những tu sĩ Tam Tinh Linh Sĩ trở lên. Gần như đều đứng ra phản đối.”
“Nhưng! trước thực lực tuyệt đối, phản đối thì có ý nghĩa gì? Toàn bộ tu sĩ phản đối đều bị gϊếŧ chết. Các thế lực tích cực phản đối nhất thì bị quét sạch. Kể từ đó, Địa Cầu rơi vào thời kỳ phàm nhân hóa. Các thế lực tu luyện và tu sĩ tán tu cố gắng ẩn mình khỏi nhân gian”
“Thời gian trôi qua, chuyện kể thành truyền thuyết, truyền thuyết thành thần thoại. Nhiều tu sĩ trẻ sau này đều tin tưởng Á Lạp Thần là Thần Minh thực sự. Cũng tin lời Á Lạp Thần nói mà chấp hành. Nhiều truyền thừa vì không có cường giả trông côi mà dần dần biến mất. Chỉ có một số ít thế lực mới biết rõ chân tướng sự việc. Lung Cung chính là một trong số đó.”
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thất Sơn Tiên Môn
- Chương 91: Long Thần và Tiên Mẫu