Chương 79: Ngũ Đại Tán Tiên

Trần Minh Quân đã hoàn toàn đầu nhập sâu vào thiền định.

Thời gian cứ thế nhanh chóng trôi qua.

Sáng ngày hôm sau

Bốn vị tán tiên còn lại cũng đã đến Bửu Sơn Kỳ Hương đảo. Theo kế hoạch, họ phải đến đây trước một ngày diễn ra đạo hội. Năm vị tán tiên sẽ có một buổi luận đạo riêng với nhau, cũng tức là trao đổi kiến thức tu luyện cùng với nhau.

Đó là cách mà tán tu có thể tồn tại, bằng phương pháp đoàn kết cùng nhau. Chia sẻ với nhau kiến thức tu luyện. Giúp nhau tiến bộ. Bởi vì các gia tộc, các môn phái thường quản lý truyền thừa rất nghiêm khắc.

Chính vì hành vi ích kỷ này mà tu sĩ trên địa cầu dần dần tàn lụi. Các truyền thừa theo năm tháng bị mất đi, vì không có người nối nghiệp.

Nhưng tất cả chỉ là nguyên nhân phụ. Nguyên nhân chính thức là vì có kẻ không muốn phổ biến tu hành ra toàn thế giới. Một kẻ trong bóng tối, kẻ thực sự thống trị toàn bộ Địa Cầu như một vị thần. Hắn không muốn địa vị đó bị lung lai.

Bất cứ ai có ý định phổ biến tu hành ra đại chúng thì đều bị gϊếŧ chết, bao gồm những người được phổ biến. Bằng cách này hay cách kia, nhân loại cũng chỉ nhìn thấy những vụ diệt chủng đó qua lịch sử rất bình thường của những cuộc chiến tranh.

Quay trở lại vấn đề ở Bửu Sơn Kỳ Hương đảo.

Bên trong hội trường Bửu Sơn. Có 4 thân ảnh đã ngồi chia đều ra 2 bên. Bọn họ là 4 người còn lại trong Ngũ Đại Tán Tiên.

Trong 4 người này, có 1 người Trần Minh Quân nhận biết. Đó chính là Liễu Nữ Nhân, hay được biết đến là Bà Chúa Xứ Núi Sam. Đồng đạo và tu sĩ thường gọi là Sam Tiên Cô.

Ba người còn lại đều là nam tu sĩ. Họ lần lượt có đạo hiệu là Hòa Hảo Chân Nhân, Cao Đài Tiên Ông, Hiếu Nghĩa Bổn Sư.

Hòa Hảo Chân Nhân là người có vẻ ngoài trẻ trung, không khác nhiều lắm so với hình ảnh các tín đồ thờ cúng ông trong thế tục. Nhưng cũng chưa chắc là diện mạo thật. Ông cũng là người tu đạo và hướng phật. Sau khi thoát khỏi thế tục thì vẫn rất tích cực trong việc đi khắp mọi nơi để hành thiện tích đức. Thường xuyên thay đổi diện mạo.

Cao Đài Tiên Ông đã có vẻ ngoài lớn tuổi. Một thân trang phục áo dài trắng, đầu đội khăn đóng. Ánh mắt sáng ngời. Khí tức phát ra làm người ta có cảm giác uy nghiêm mà trầm ổn.

Hiếu Nghĩa Bổn Sư có vẻ ngoài khá giống Giác Linh Chân Nhân. Phải nói là giống đến hơn 70%. Nếu nhìn từ xa thì rất khó phân biệt.

Tu vi của Hòa Hảo Chân Nhân, Cào Đài Tiên Ông và Hiếu Nghĩa Bổn Sư đều là Linh Đồ Nhất Trọng đỉnh phong. Chỉ có Liễu Nữ Nhân thì đã bước vào Linh Đồ nhị trọng. Đây là kết quả từ lần gặp Trần Minh Quân ở Châu Đốc.

Bốn vị này cũng chỉ vừa mới đến Bửu Sơn Kỳ Hương đảo. Sau đó trực tiếp đến hội trường Bửu Sơn này. Đã có đệ tử đi thông báo cho Giác Linh Chân Nhân. Khi Giác Linh Chân Nhân đến thì bọn họ sẽ tiến hành luận đạo, xem kết quả 10 năm tu hành đã qua như thế nào.

Trong lúc chờ đợi Giác Linh Chân Nhân, Hiếu Nghĩa Bổn Sư nói với Liễu Nữ Nhân

“Liễu đạo hữu, nghe nói đạo hữu đã tìm ra con đường đột phá, có đúng vậy không?”

Liễu Nữ Nhân cũng không có ý định che dấu, cô mỉm cười đáp

“Đúng vậy, nhắc đến chuyện này. Cũng nhờ một cậu thanh niên trẻ trong thế tục. Cậu ta nói vài câu đã khai sáng suy nghĩ của ta. Từ đó mà ta tìm thấy con đường đột phá. Lần luận đạo này, ta cũng sẽ đem vấn đề này nói ra với các vị”

Hòa Hảo Chân Nhân nghe như vậy thì cũng góp lời — QUẢNG CÁO —

“Nói như vậy, Liễu đạo hữu đã đột phá thành công rồi hay sao?”

“Huỳnh đạo hữu nói không sai. Cách đây không lâu ta đã đột phá thành công. Ta cũng không biết gọi cảnh giới này là gì nữa. Nhưng chắc chắn không phải là Đại Tiên. Nhưng ta tin, cứ theo đà này thì sẽ rất nhanh đạt được cảnh giới Đại Tiên”

Cao Đài Tiên Ông cũng gật đầu rồi nói

“Liễu đạo hữu quả nhiên bản tâm rộng lượng. Sẵn sàng chia sẻ bí mật tu luyện quan trọng như vậy với chúng ta. Bần đạo xin đa tạ trước. Nếu có thể thì ngũ đại tán tiên chúng ta nên làm gì đó cảm tạ chàng trai thế tục mà Liễu đạo hữu đã nhắc đến.”

“Ngô huynh quá lời, nếu tán tu chúng ta không đoàn kết, không chia sẻ kiến thức với nhau thì làm sao có được ngày hôm nay. Chúng ta không thể giống như những môn phái và gia tộc lánh đời. Nếu làm giống họ, rất nhanh thì sẽ không còn tán tu.”

“Liễu đạo hữu nói rất đúng. Nhưng dù sao cũng cần phải nói một lời cảm tạ với Liễu đạo hữu.”



Hòa Hảo Chân Nhân cũng mỉm cười nói

“Ngô đạo huynh nói cũng đúng. Dù sao cũng phải cảm tạ Liễu đạo hữu”

Hiếu Nghĩa Tiên Ông cũng cười nói theo

“Như vậy, bần đạo cũng xin đa tạ Liễu đạo hữu”

Liễu Nữ Nhân cũng ôm quyền đáp lại

“Các đạo huynh, khách khí rồi! Khách khí rồi!”

Đúng lúc này, từ bên ngoài vọng vào tiếng nói

“Các vị đạo hữu, xin thứ lỗi đã không tiếp đón từ xa”

Giác Linh Chân Nhân vừa đến ngoài cổng thì đã nói vọng vào. Bốn vị tán tiên cũng đứng lên đáp lễ.

“Đạo huynh khách khí rồi. Chúng ta cũng chỉ mới vừa đến thôi”

Giác Linh Chân Nhân nhanh chóng đi vào, tiến thẳng tới chủ vị ngồi xuống. Bốn vị khách cũng ngồi xuống.

Lúc này, Giác Linh Chân Nhân mới nói

“Các vị, lần đạo hội này phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn. Không biết các vị đã biết gì chưa?”

Liễu Nữ Nhân là người đầu tiên lên tiếng

— QUẢNG CÁO —

“Ý đạo huynh nói, phải chăng là chuyện ở Cần Thơ?”

Giác Linh Chân Nhân lắc đầu, biểu thị ý không phải

Hòa Hảo Chân Nhân cũng hỏi

“Đạo huynh xin thứ lỗi, ta thì luôn bôn ba trong thế tục. Chuyện của giới tu sĩ gần đây, quả thực ta cũng không biết rõ lắm.”

Giác Linh Chân Nhân nhìn qua Hiếu Nghĩa Bổn Sư và Cao Đài Tiên Ông. Thấy 2 người bọn họ cũng lắc đầu, biểu thị họ cũng không biết.

Ông làm ra vẻ mặt hơi buồn rầu, chỉ nghe ông thở dài rồi nói

“Có lẽ chính vì chúng ta không quan tâm đến, nên mới có chuyện như vậy xảy ra. Chúng ta đã quá tin tưởng vào đạo đức của tất cả mọi người mà chúng ta bảo hộ. Dẫn đến sai lầm, gây ra tội ác vô cùng lớn.”

Bốn vị tán tiên nghe như vậy thì cũng rất là nghi hoặc. Nhưng họ không nói gì, họ biết Giác Linh Chân Nhân sẽ không nói chuyện một nửa như vậy.

“Cách đây mấy ngày, Thập Đại Tán Tu tụ họp ở đây. Nhưng lại thiếu mất một người, người đó là Hỏa Lão. Sau đó thì mới biết được Hỏa Lão đã bị một thiếu niên trẻ tuổi tru diệt.”

Liễu Nữ Nhân nghe đến đây thì nói

“Là kẻ nào mà lại dám tùy ý hại mạng người như vậy. Còn là một trong thập đại tán tu. Thiếu niên đó có bối cảnh gì to lớn hay sao?”

“Liễu đạo hữu đừng nóng vội, ta còn chưa có nói hết.”



Giác Linh Chân Nhân tỏ vẻ u sầu vô cùng mà nói tiếp

“Khi ta và 9 người trong thập đại tán tu gặp thiếu niên kia, thì mới biết là Hỏa Lão đã chết. Đi cùng thiếu niên kia là một nữ đệ tử của Hỏa Lão. Từ miệng của nữ đệ tử kia, chúng ta mới biết được Hỏa Lão đã gây ra tội ác tày trời. Gần một trăm năm qua, hắn bắt rất nhiều cô gái trong thế tục đến Hỏa Đảo, trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho hắn. Các cô gái một đi là không trở về. Khi chết thì bị chôn ngay bên dưới Hỏa Đảo. Nhờ có vị thiếu niên trẻ tuổi kia ra tay diệt ác, cứu được hàng trăm cô gái vô tội vẫn còn sống.”

“Ta vì đi chứng thực chuyện này, cho nên cũng vừa mới trở lại vào sáng nay! Tên Hỏa Lão vì che mắt mọi người mà có một hòn đảo bí mật riêng. Đó mới là Hỏa Đảo chân chính. Còn cái chúng ta biết thì chỉ là bình phong mà thôi. Ta vẫn còn chưa thể bình tĩnh vì chứng kiến cả trăm ngàn hài cốt nữ tử bên dưới Hỏa Đảo!”

Liễu Nữ Nhân nghe xong thì không giữ được hình tượng mà lớn tiếng mắng

“Đúng là đồ súc sinh mà! Gϊếŧ rất là tốt”

Ba vị còn lại thì chỉ thở dài, trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi. Lòng của họ vô cùng từ bi, nghe chuyện như vậy thật sự rất là đau lòng. Kẻ thủ ác lại là người được bọn họ bảo vệ. Dù là không hay không biết, nhưng gián tiếp vẫn cảm thấy gánh nặng trong lòng vô cùng lớn.

Giác Linh Chân Nhân lúc này mới nói tiếp

“Haizz .. vẫn chưa phải là tất cả đâu!”

Nghe như vậy thì bốn người im lặng, chờ Giác Linh Chân Nhân nói tiếp — QUẢNG CÁO —

“Hỏa Lão có tên thật là Tomi, là một ninja của gia tộc Tanaka ở J quốc. Hắn được gia tộc cử đến đây nằm vùng. Nhiệm vụ là thu thập tình báo của giới tu sĩ chúng ta tại Việt quốc. Một người khác trong thập đại tán tu là Trịnh Phúc cũng đã bị mua chuộc. Trịnh Phúc có nhiệm vụ đi tìm bắt người khỏe mạnh trong thế tục, sau đó gửi họ đến gia tộc Tanaka. Mục đích là sử dụng máu huyết những người vô tội đó để nuôi một loại sâu gọi là Phệ Tâm Trùng.”

“Theo như thiếu niên kia nói, phệ tâm trùng này là thủ đoạn để khống chế người khác. Bằng cách cho ký sinh vào trái tim của đối phương. Phệ tâm trùng sẽ ăn máu huyết của đối phương để sống. Nếu đối phương không nghe lời thì phệ tâm trùng sẽ tấn công trái tim và gϊếŧ người đó. Kẻ bị phệ tâm trùng ký sinh thì rất nhanh bị già yếu, cho nên tuổi thọ giảm lớn.”

“Trịnh Phúc cũng đã bị thiếu niên đó bắt đi. Không rõ sống chết. Nhưng nắm chắc là chết rồi”

Không khí trong hội trường nhất thời im lặng như một tờ giấy. Bởi vì không ai nói gì nữa. Ai cũng đang chìm trong cảm xúc của chính mình. Cả Liễu Nữ Nhân cũng đã không còn lên tiếng mắng.

Bởi vì sự việc đã không còn gọi là nghiêm trọng nữa. Phải nói là cực kỳ nghiêm trọng. Nói khó nghe một chút chính là thiên lý bất dung. Tội ác này so với tội diệt chủng còn khủng khϊếp hơn. Bởi vì tất cả nạn nhân đều phải chịu dày vò thể xác, chết từ từ trong đau đớn và tinh thần khủng hoảng.

Những người ở đây đều được phàm nhân trong thế tục thờ cúng. Nhận lấy hương hỏa của thế gian. Cho nên tình yêu của họ cho phàm nhân là rất lớn. Hồi tưởng và suy diễn ra cảnh tượng mà các nạn nhân phải chịu trước khi chết, người nào cũng chảy nước mắt đau xót.

Giác Linh Chân Nhân thấy cũng đã đủ thông tin cần thiết, cũng đã đủ thời gian cho mọi người tiếp nhận. Cho nên ông nói tiếp.

“Các vị đạo hữu, ta biết ai cũng đau lòng. Ta còn đi chứng kiến tận mắt, cho nên càng đau lòng. Vì vậy, chúng ta cần làm một cuộc tổng thanh tra. Đồng thời từ nay về sau không thể quá lơ là tu sĩ khác. Chúng ta không thể để cho một Hỏa Lão hay Trịnh Phúc khác xuất hiện. Chúng ta đã nợ thiếu niên đó một lần, chuyện còn lại thì chúng ta phải tự mình đảm bảo lấy.”

Liễu Nữ Nhân nghiêm nghị nói

“Xin hỏi đạo huynh, vị thiếu niên kia phải chăng cũng có tham gia đạo hội lần này. Hiện tại bọn ta có thể gặp cậu ấy không?”

“Trước khi đến đây, ta đã đi tìm cậu ta. Nhưng người nhà cậu ta nói là cậu ta đang bế quan. Cho nên ta mới đến đây một mình.”

“Như vậy xin đạo huynh cho ta biết chỗ ở của vị thiếu niên kia. Ta muốn đích thân đi bái phỏng và cảm tạ cậu ta.”

“Đúng vậy đạo huynh, ta cũng có ý như vậy”

“Ta cũng vậy”

“Ta cũng như vậy”

“Các vị không cần nóng vội. Ta đã bố trí cậu ta ở tại tiểu viện số 5, khu khách quý. Người này tính tình chính trực, lễ phép, bản lĩnh rất là phi thường. Bản thân của ta cũng cảm thấy không phải đối thủ của cậu ta. Trước khi các vị qua đó, hãy nghe ta thuật lại chi tiết sự tình đã diễn ra ở đây cho các vị nghe qua một lần …”

Giác Linh Chân Nhân bắt đầu kể lại sự việc diễn ra tại hội trường Bửu Sơn. Ông nói không nhanh không chậm. Qua lời nói của ông, sự việc giống như được trình chiếu lại. Tất cả mọi việc xảy ra kể từ khi Trần Minh Quân bước vào cho tới lúc mọi việc kết thúc đều được kể lại một cách sống động.

Bốn vị tán tiên nghe xong thì cũng nhìn lẫn nhau. Từ trong ánh mắt của họ đều cho thấy một việc. Bọn họ cũng suy đoán, bản thân không thể là đối thủ của Trần Minh Quân.

Thân phận thực sự của Trần Minh Quân bắt đầu được 5 vị tán tiên không ngừng thảo luận. Dựa theo cử chỉ hành vi thì có thể kết luận là một người trong chính đạo. Nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Ai mà biết được, có người nào đó tính kế lên toàn bộ giới tán tu miền nam thì sao.