Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 83: Con đường dự định...

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sắc mặt Tiếu Vũ Hàm lập tức trở nên tái nhợt, ánh mắt vốn nhu hòa cũng biến mất vô tung vô ảnh, bàn tay mà Dạ Ngưng đang áp lên má mình vuốt ve cũng hơi cứng ngắc lại, nhưng vẫn không rút về.

Tiếu Vũ Hàm không nói gì, cứ như vậy nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cũng nhìn cô, nhìn rõ ràng hết thảy mọi khổ sở cùng không nỡ trong mắt cô, Dạ Ngưng mất tự nhiên lắc đầu cười cười, nhẹ nhàng thở dài: “Vũ Hàm, cô còn muốn gạt em sao? Còn muốn nói cô không yêu em sao?”

Nếu không yêu, sao cô lại đau lòng như vậy, Tiếu Vũ Hàm, rốt cuộc vì cái gì cô lại tự tra tấn mình tra tấn em như thế?

Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu không nhìn Dạ Ngưng, hơi hơi cắn môi dưới, cự tuyệt trả lời.

Dạ Ngưng nhìn dáng vẻ của Tiếu Vũ Hàm, cười thành tiếng. Sao mà nàng lại có cảm giác Vũ Hàm giống như một đứa trẻ vậy? Không muốn trả lời, muốn trốn tránh, chỉ biết ngậm chặt miệng không nói lời nào, quật cường đến đòi mạng. Aish, đáng tiếc bộ dạng trẻ con này của Vũ Hàm cũng không nhìn thấy được vài lần: “Em đã đặt vé thứ hai tuần tới.”

Trái tim Vũ Hàm lập tức như bị bóp chặt, hôm nay là thứ sáu, thứ hai tuần sau…chẳng phải là chỉ còn hai ngày sao? Nhất định phải vội như thế ư?

“Đi sớm hay đi muộn cũng giống nhau cả thôi, cô cũng sẽ không níu giữ.” Dạ Ngưng ở một bên châm ngòi thổi gió, trong thanh âm lộ ra một tia trêu chọc. Nếu là trước đây, khẳng định Tiếu Vũ Hàm có thể nhìn thấu trò đùa này của nàng, nhưng mà hiện tại…Cả trái tim đều như co lại một chỗ, ngơ ngác nghe lời Dạ Ngưng nói, nước mắt khống chế không được mà chảy xuống thành hàng. Tiếu Vũ Hàm vốn đã trắng, hơn nữa thời gian này vốn nghỉ ngơi không tốt càng như tự tra tấn mình, sắc mặt lại tái nhợt đến đáng sợ, nước mắt chảy xuống, từng hàng nước mắt rõ ràng nổi bật chảy xuống trên mặt cô, Dạ Ngưng vừa thấy liền ngẩn ra, tay chân luống cuống ôm lấy cô.

“Cô khóc gì chứ? Em đã nói gì đâu?”

Ách…hình như thực sự đã nói gì đó, Dạ Ngưng hối hận, giang tay dùng sức ôm lấy Tiếu Vũ Hàm. Khoảnh khắc lúc vùi trong lòng Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm hoàn toàn hỏng mất, nhẫn nại lâu như vậy, khổ sở lâu như vậy, cùng với lời Dạ Ngưng tuyên cáo muốn ra đi, tất cả khiến cho nỗi thống khổ vốn căng tràn đầy ứ như hồng thủy vỡ đê trào ra.

“Vũ Hàm, không phải, em –” Nghe tiếng khóc của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng hoảng loạn luống cuống, Tiếu Vũ Hàm không che dấu, nằm trong lòng Dạ Ngưng khóc rống lên, nắm chặt áo nàng, cả người run rẩy thành một đoàn.

Dạ Ngưng…Dạ Ngưng, tôi không, cho tới bây giờ tôi đều không phải là chưa từng yêu em, đừng đi, đừng đi được không…Đáng tiếc, mọi lời nói đều chỉ có thể giữ lại dưới đáy lòng mà thầm khóc, nước mắt Tiếu Vũ Hàm rơi thấm ướt áo Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nói năng lộn xộn an ủi cô thật lâu cũng không hiệu quả, liền không nói nữa, ôm chặt lấy cô, đau khổ nhắm hai mắt lại mà khóc.

Từng giọt nước mắt lành lạnh rơi trên mặt Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm khẽ run lên, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Dạ Ngưng: “Dạ Ngưng.”

Không biết từ khi nào mà Dạ Ngưng đã nước mắt đầy mặt, nàng nhìn Tiếu Vũ Hàm, ánh mắt đỏ hồng: “Tiếu Vũ Hàm, tại sao cô lại luôn bắt nạt em? Cô là cái đồ đầu gỗ, đầu gỗ chết tiệt! Chuyện gì cũng đều giữ trong lòng, tự mình gánh vác, gánh đến chết luôn đi! Không có việc gì lại tự ngược đãi mình, ngược lại khiến cho em nhìn thấy lại thành ra hành hạ em! Giờ lại chọc em khóc, cô bảo em làm sao an tâm đây?”

Dạ Ngưng vừa nói vừa khóc, đến cuối cùng lại nước mắt nước mũi lộn xộn loạn lên, nước mắt Tiếu Vũ Hàm chợt dừng lại, muốn giang tay ôm lấy nàng, nhưng bàn tay vừa giơ lên lại khựng lại giữa không trung.

Dạ Ngưng liếc thấy tay Tiếu Vũ Hàm, lau lau má, nâng tay lên, giữ chặt bàn tay còn đang do dự của cô, vòng lấy eo mình: “Cô muốn ôm thì ôm đi, rối rắm cái gì? Tiếu Vũ Hàm, em đã nói mà, cô chính là đồ khốn kiếp, khốn kiếp đệ nhất thiên hạ!”

Dạ Ngưng vừa chui vào lòng Tiếu Vũ Hàm vừa than thở, thân mình Tiếu Vũ Hàm vẫn còn chút cứng ngắc, biểu tình có phần mờ mịt. Đem đầu tựa vào vai Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn cô, nhìn biểu tình mê man khiến cho người ta muốn khi dễ kia của cô, trong lòng có chút khổ sở. Rốt cuộc là chuyện gì có thể bức cô thành như vậy? Rốt cuộc khi nào thì cô mới có thể kể cho mình toàn bộ đây?

“Đến nơi đó, có người chăm sóc em sao?” Tiếu Vũ Hàm khống cảm xúc, nhẹ giọng hỏi.

Dạ Ngưng dựa vào vai cô, đem toàn bộ sức nặng thân thể đè lên người cô, tham lam hít thở hương chanh trên người Tiếu Vũ Hàm: “Không có, một người cũng không biết.”

Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm lại ảm đạm xuống, Dạ Ngưng trông thấy, liền trợn mắt nhìn cô. Này này, vì sao em nhất định phải cần người chăm sóc? Em có tay có chân, là một thanh niên tốt lại nhất định cần có người chăm sóc sao? Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dạng khổ sở kia của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng cũng không nhẫn tâm kí©h thí©ɧ cô thêm nữa: “Aish, không sao đâu, cho dù không đi Cáp Nhĩ Tân, có ở lại Bắc Kinh thì cũng phải đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn mới, cũng giống nhau thôi.”

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, trong lòng có chút chua xót. Có thể giống nhau sao? Nơi này có Mộng Điệp, có cha mẹ, có bạn bè của em……Phải, còn có tôi. Đến nơi ấy, có thể có ai đây?

“Vũ Hàm, cô quan tâm em sao?” Mắt Dạ Ngưng vụt lóe lên tia sáng, rốt cục cũng chịu nói, như vậy chứng minh hai người sẽ hòa hợp phải không?

Tiếu Vũ Hàm lại trầm mặc, Dạ Ngưng lại nhìn cô chằm chằm một hồi, không thấy cô đáp lại, liền cắn cắn môi, cúi đầu: “Vũ Hàm, giờ chúng ta được coi như là quan hệ gì?”

Người xa lạ, bạn bè, tình nhân, người yêu? Vũ Hàm, ở trong lòng cô coi em là gì? Em vừa đi chính là ba năm, hàng năm số lần ít ỏi trở về có thể đếm trên đầu ngón tay, em muốn mình được an tâm phần nào, muốn để mình an tâm mà đi. Mắt Dạ Ngưng tỏa sáng nhìn Tiếu Vũ Hàm, muốn cô đưa ra câu trả lời khiến mình khuây khỏa.

“Haiz.” Nhìn dáng vẻ rối rắm của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng thở dài, quên đi, tự khiến mình tức giận làm gì kia chứ, rõ ràng là trong lòng Vũ Hàm có tâm sự, lại không thể nói cho nàng. Tựa vào vòng tay mềm mại của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng lại nhắm hai mắt lại, mệt mỏi quá, đã lâu rồi không yên ổn ngủ một giấc, đêm nay không đi, cứ ở lại vậy. Nghĩ như thế, Dạ Ngưng nhớ lại một việc, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, áo ngủ của em cô vứt rồi sao?”

Lần trước trở về trả lại chìa khóa cho Vũ Hàm, Dạ Ngưng nói để Tiếu Vũ Hàm vứt mọi thứ của mình đi, tuy rằng tức giận nên nói thế, nhưng nhỡ đâu Vũ Hàm cũng nổi giận mà trực tiếp ném hết đi thì sao? Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm liếc nàng một cái: “Ném hết rồi.”

“Ồ –” Dạ Ngưng dài giọng cười nhìn Tiếu Vũ Hàm, vừa nhìn bộ dáng kia là đủ biết không rồi.

Tiếu Vũ Hàm không thèm bận tâm tới Dạ Ngưng, chỉ nhìn nàng. Sẽ xa nhau, tựa hồ mỗi một giây cũng không đủ dùng, đã bao lâu rồi không nhìn nàng thật kỹ như vậy?

Dạ Ngững cũng gầy, gầy đi rõ ràng, cằm xương xương, môi có chút khô nứt, hẳn là không nghỉ ngơi tốt. Tiếng thở dài nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy, Tiếu Vũ Hàm đột nhiên cảm giác Dạ Ngưng nói đúng, cô chính là một kẻ khốn khϊếp, kẻ khốn kiếp tra tấn chính mình cũng tra tấn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng ở bên cô, ngoài bị trỉ trích cùng nhận đau khổ ra thì cái gì cũng chưa có được.

“Dạ Ngưng.”

“Ở đây!” Dạ Ngưng lập tức đáp lại, hiếm hoi nha, Vũ Hàm rốt cục cũng chịu nói chuyện với nàng. Nàng đến đây đã lâu như vậy, trên cơ bản Vũ Hàm trừ nói “ừ” ra thì cái gì cũng chưa từng nói, nếu không biết, chắc chắn sẽ nghĩ cô có vấn đề về ngôn ngữ.

“Nếu……nếu ở đó em……” Tiếu Vũ Hàm né tránh ánh mắt Dạ Ngưng, từng chữ nói ra đều rất gian nan: “Có người thích em –”

“Chắc chắn em sẽ không quan tâm!”

Trực tiếp ngắt lời Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng cau có nhìn cô, biểu tình muốn khó chịu bao nhiêu liền khó chịu bấy nhiêu, Tiếu Vũ Hàm, nữ nhân này làm sao vậy chứ? Là không tự tin về em hay vẫn là không tự tin về chính mình? Em vừa định coi như đây là một thời kỳ tốt đẹp để khảo nghiệm chúng ta, cô liền muốn cho em sổ l*иg đi luôn?

Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm có chút do dự, biểu tình làm cho người ta không nắm bắt được: “Ở bên tôi, em không ít lần phải khóc. Có lẽ, đổi một người khác…”

“Tốt, vậy cô đi yêu người khác đi.” Dạ Ngưng đẩy Tiếu Vũ Hàm ra, giận dỗi qua lưng về phía cô. Cái gì mà gọi là “đổi một người khác”? Đây có thể tùy tiện đổi sao? Đi đi, cô muốn em thích một người khác cũng được, cô đi yêu người khác trước cho em xem, yêu người khác…đúng rồi, cái tên Tô Nham kia!

Mạnh mẽ xoay người, Dạ Ngưng hung tợn nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, em mặc kệ cô cùng Tô Nham rốt cuộc làm cái gì, em nói cho cô, nếu cô yêu thương người khác, khẳng định em nói được thì làm được, để cho kẻ đó khiến em tự sát vì tình!”

Lần này, Tiếu Vũ Hàm không cười, chỉ lẳng lặng nhìn Dạ Ngưng. Vốn Dạ Ngưng cứ nghĩ cô sẽ nói vài câu, không ngờ cô lại phản ứng thế này, đành bất đắc dĩ thở dài: “Coi như em thua cô, Vũ Hàm, rốt cuộc cô làm sao vậy? Như thế nào mà hiện giờ một nửa thời gian đều dùng để ngẩn người như thế? Cô muốn làm em tức chết sao? Cô không cần em thì không cần em, đừng bảo em đi yêu người khác gì gì đó nữa! Em nói cho cô, giờ em nói cho cô biết!”

Dạ Ngưng gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Vũ Hàm, từng chữ từng chữ một nói: “Em, Dạ Ngưng, đời này, trừ Tiếu Vũ Hàm ra, sẽ không yêu một ai khác nữa.”

Nói xong, Dạ Ngưng chưa cho Tiếu Vũ Hàm thời gian cảm nhận, đã lật đật đứng lên, đi đổi dép lê chuẩn bị tắm rửa. Thật là, chính Dạ Ngưng cũng chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến nước này. Nàng đến vội vàng, vốn là muốn chất vấn Tiếu Vũ Hàm, cũng không ngờ mọi việc phát triển đến bây giờ dĩ nhiên lại tiến triển đến như vậy. Dạ Ngưng nhe răng cười, tóm lại thì, cái này gọi là gì nhỉ, sau khi cơn bão qua không khí luôn tươi mới nhất. Vũ Hàm, đồ hẹp hòi, để xem cô còn có biện pháp gì có thể khiến em rời khỏi cô.

Trong phòng tắm, bởi vì tâm tình vui vẻ nên Dạ Ngưng vừa lẩm nhẩm hát vừa tắm, ngoài phòng, Tiếu Vũ Hàm tựa vào khung cửa sổ ngơ ngác ngây người.

Quả thực, Dạ Ngưng nói một chút cũng không sai, khoảng thời gian hai người nháo loạn rồi chia tay này, chuyện Tiếu Vũ Hàm làm nhiều nhất chính là thả hồn trôi nổi. Không phải cô muốn chạy trốn, chỉ là chỉ có như thế mới có thể giảm bớt đau đớn trong lòng, cũng chỉ là giảm bớt mà thôi……

Lời Dạ Ngưng nói hôm nay chính là một cú đánh không lớn không nhỏ với Tiếu Vũ Hàm, trong lòng cô, Dạ Ngưng vẫn còn là một đứa trẻ, cần cô chăm sóc cùng bảo vệ. Nhưng mà tựa hồ chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, đứa trẻ kia liền trưởng thành, trưởng thành đến nỗi có thể đứng phía sau vì cô mà mở ra một vùng trời. Nhưng vận mệnh của hai người sẽ thế nào đây? Sẽ không bởi vì mấy câu nói mà thay đổi, cô vẫn phải tranh đấu, gắng sức liều mạng làm việc. Tiếu Vũ Hàm không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, cô mệt chết đi được, nhưng mà chỉ cần có Dạ Ngưng ở đây, cô liền nhất định sẽ không ngã xuống. Bởi vì còn cô bé ấy, vẫn ở đó chờ cô……

Dạ Ngưng tắm rửa sạch sẽ đi ra từ trong phòng tắm, tóc trên đầu vẫn như thế xõa trên vai chưa lau, khăn tắm vắt trên cổ, miệng lẩm nhẩm khúc hát nào đó đi ra ngoài. Nàng vẫn có chút lo lắng về Tô Nham, tuy rằng trong lòng nàng tin tưởng vững chắc rằng Vũ Hàm sẽ không thích Tô Nham, chỉ có một mình nàng mà thôi, nhưng ngày đó câu Vũ Hàm nói “Tôi đang đợi anh ấy”, đối với Dạ Ngưng mà nói thì lực sát thương quá lớn. Nàng vẫn muốn đi tìm Vũ Hàm nói rõ ràng. Không phải muốn một lời hứa hẹn, chỉ là hỏi một chút mà thôi…….

“Vũ –” Đang nói lại im bặt, Dạ Ngưng nắm khăn tắm, nhìn cô gái đang nằm cuộn mình lại thành một đoàn ngủ trên giường, đau lòng không chịu nổi. Rốt cuộc cô đã tự ép buộc bản thân đến thế nào đây? Làm sao lại mệt đến thế này?

Thở dài thật dài, Dạ Ngưng dùng khăn tắm lau qua loa mái tóc xong liền vứt lên trên bàn, nhẹ bước chân đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.

_Hết chương 83_
« Chương TrướcChương Tiếp »