Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 104: Trận chiến tranh đoạt Vũ Hàm [3]

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tôi cảm thấy nữ nhân mấy người thật đúng là không có ý tứ mà, năm mới mà còn khiến cho tâm tình người ta không thoải mái.” Tiêu Mạc Ngôn đối với thế giới tràn ngập phúc hắc này hoàn toàn tuyệt vọng, một chút hy vọng cuối cùng của cô cũng bị Tiếu Vũ Hàm dập tắt.

“Được rồi, Tiêu tổng, bên này còn có một cô bé đó, đừng có nói linh tinh dọa người ta sợ đi.” Dạ Ngưng chỉ chỉ Tiểu Thảo ở bên cạnh.

Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt lườm Dạ Ngưng: “Thôi đi, còn cô bé cái gì nữa, đã sớm bị Phong tổng ăn sạch đến cả bã cũng không còn ý chứ.”

Một câu nói khiến hai người đỏ mặt, Tiếu Vũ Hàm ở một bên mím môi cười khẽ, Dạ Ngưng hiếm hoi nhìn được bộ dáng Phong tổng đỏ mặt, liền cười đến vui sướиɠ, mặt Tiểu Thảo cũng đỏ như mông khỉ, hướng đến bên người Phong Uyển Nhu trốn, nhưng vừa thấy Phong tổng, dĩ nhiên mặt còn hồng hơn mặt mình.

“Không phải chứ, hai người chơi trò Plato (1)?” Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc, tính cách Phong Uyển Nhu này như thế nào mấy năm trước cô đã thăm dò rồi, cái kẻ có du͙© vọиɠ mạnh mẽ muốn khống chế người khác như vậy dĩ nhiên lại chưa “ăn” Tiểu Thảo sao, lừa ai chứ?

“Chị cho là ai cũng đều giống mình chắc?” Hạ Hạ liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, người này nói chuyện mà chẳng nể tình gì hết, không thấy mặt Uyển Nhu đỏ bừng rồi sao?

“Được rồi mà, cùng gói sủi cảo đi, còn có chị, Tiêu tổng, đừng chỉ mải ăn mải uống, tự mình làm đi biết không?” Dạ Ngưng cầm thớt cùng chày cán bột đi ra, Tiếu Vũ Hàm bưng một chậu lớn đầy vỏ bánh theo sau.

Tiêu Mạc Ngôn vừa thấy thế liền nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Hạ Hạ: “Kỳ thật tôi vốn là một người rất chăm chỉ, nhưng mà đối với thịt thà gì đó lại thực sự rất chán ghét, nhất định phải tránh xa sủi cảo gì gì đó.”

Tiếu Vũ Hàm cười cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, an ủi: “Không sao đâu, Tiêu tổng, đây là rau cần tây mà.”

……

Vũ Hàm, em có cần phải như vậy không chứ, nói thế nào thì em cũng là thủ hạ của tôi mà, em không thể chừa lại chút đường lui cho tôi sao?

Mắt thấy Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu muốn nổi điên, Hạ Hạ ở một bên liền vội vàng kéo cô, nhẹ giọng nói: “Tiêu.”

Tiêu Mạc Ngôn mặt nhăn mày nhó còn chưa giãn ra, nghiêng đầu nhìn Hạ Hạ.

Hạ Hạ dịu dàng nhìn cô: “Em muốn xem chị gói sủi cảo.”

“……”

“……”

Bốn người ở bên cạnh đều kinh ngạc, cái gì gọi là “dạy chồng có cách”, Hạ Hạ à Hạ Hạ, trách không được Tiêu tổng bị cô ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.

Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, Tiêu tổng da mặt dày hạng nhất đỏ mặt, ngồi bên cạnh Hạ Hạ, kích động đến nỗi nói suýt cắn phải lưỡi: “Gói, tôi gói cho em!”

Hạ Hạ đã mở miệng rồi, thì có chết cũng phải gói thôi.

Rốt cục cũng áp chế người có thể gây loạn nhất xuống, vài người còn lại bắt đầu ra hình ra vẻ gói sủi cảo, khiến cho Dạ Ngưng phải giật mình là, cán bột mỏng và nhanh nhất tốt nhất dĩ nhiên lại chính là Tiểu Thảo ngốc nghếch.

Nhìn chằm chằm Tiểu Thảo cán bột, Dạ Ngưng không thể tin được lắc đầu: “Mày luyện từ đâu thế?”

Tiểu Thảo vén vén tay áo, cười nói: “Phong tổng thích ăn sủi cảo, tao cán bột làm cho chị ấy ăn một năm rồi.”

“……” Lại là một thê nô, Dạ Ngưng hoàn toàn hết chỗ nói, quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm ở một bên gói sủi cảo mà lòng mềm lại, xem ra vẫn là nàng hạnh phúc.

“Nhìn cái gì, gói nhanh lên.” Tiếu Vũ Hàm giận lườm Dạ Ngưng một cái.

Dạ Ngưng vừa thấy vậy liền vui vẻ: “Vũ Hàm, cô không nhìn em thì sao biết em nhìn cô chứ? Thì ra cô vẫn yên lặng để ý đến em như vậy a.”

Mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ lên, trừng mắt với Dạ Ngưng, dùng ánh mắt bảo nàng thu liễm lại.

“Được rồi được rồi đó, vợ chồng son hai người lâu ngày gặp lại, nếu không phải có sói đến nhà thì tôi và Hạ Hạ cũng sẽ không đến quấy rầy cả hai đâu, nên làm gì thì làm, hôn môi gì đó cũng đều được cả, cứ coi như bọn này không tồn tại là được.” Tiêu Mạc Ngôn tổng cộng cán được cai cái vỏ sủi cảo, đều thành hình tròn đồng tâm, không cái nào có thể sử dụng được cả, nhưng Hạ Hạ lại vẫn dịu dàng nhìn cô, ánh mắt kia, thực làm cho người ta phải say.

“Chị mới là sói.” Tiểu Thảo không vui, làm gì lại cứ thích nói Phong tổng là sói chứ.

Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày: “Đúng thế, tôi là sói, chuyên môn ăn cái loại tiểu bạch thỏ ngốc ngếch ngơ ngác như em.”

Tiểu Thảo bị chọc tức đến mặt mũi đỏ bừng, nghẹn khuất thật lâu cũng không biết nói cái gì, Tiêu Mạc Ngôn vừa lòng cúi đầu cán bột, chờ đến khi cô cán được cái vỏ bánh tốt đầu tiên đang muốn khoe khoang thì Tiểu Thảo mười phần phấn khích phán một câu: “Lão già không đứng đắn!”

“……” Kinh ngạc, mọi người cười vang, Dạ Ngưng cũng chịu không nổi, buông vỏ bánh trong tay ôm eo Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm cũng cười vui vẻ, liền ngay cả Phong tổng lẫn Hạ Hạ đều có chút buồn cười. Tiêu Mạc Ngôn chớp mắt nhìn Tiểu Thảo, cuối cùng một câu cũng không nói, cúi đầu yên lặng cán vỏ bánh. Cái này gọi là gì? Cái này gọi là có khả năng thì sợ tranh cãi nhiều, mà kẻ tranh cãi nhiều thì sợ kẻ ngốc trời sinh.

Tuy nói là gói sủi cảo, nhưng thật ra chân chính làm hết hơn nữa rất xuất sắc thì chỉ có Tiểu Thảo cùng Tiếu Vũ Hàm. Lúc sau thì vài người làm rõ ràng rất xấu liền mặc kệ, để hai người ở kia làm. Không biết sao Tiêu Mạc Ngôn và Dạ Ngưng lại gây lộn, mặt mũi đầy bột mì, hai người lại thành diễn kinh kịch (2).

Tiếu Vũ Hàm bất đắc dĩ nhìn mọi người, Tiểu Thảo lại không thế, tâm tư chỉ một, làm chuyện gì cũng đều phải nghiêm túc. Tầm mắt Hạ Hạ đương nhiên không dời Tiêu Mạc Ngôn, mà Phong tổng lại chỉ chăm chú xem ti vi, một lời cũng không nói.

“Tiểu Thảo, cũng sắp xong rồi, em gói cũng không tệ.”

“Lúc đầu cũng không tốt lắm.” Tiểu Thảo xoa xoa mồ hôi trên trán, cười nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Trước kia em cũng từng gói cho Ngưng Ngưng, nhưng nó lại không thích ăn.”

“Cám ơn em đã chiếu cố Dạ Ngưng những ngày qua.” Tiếu Vũ Hàm nhìn Tiểu Thảo, những ngày đó nếu không có Tiểu Thảo làm bạn, chắc chắn Dạ Ngưng sẽ lại càng thêm khổ sở.

Tiểu Thảo lắc đầu, cười với Tiếu Vũ Hàm đến nỗi đôi hàm răng nhỏ trắng tinh cũng lộ ra: “Tiếu tỷ tỷ, thật ra vẫn là Dạ Ngưng chăm sóc em, nó là một người rất quan tâm tới người khác.”

“Dạ Ngưng biết chăm sóc người khác?” Tiếu Vũ Hàm nhìn thoáng qua Dạ Ngưng đang bị Tiêu Mạc Ngôn bẻ tay đè trên mặt đất, lắc lắc đầu, Tiểu Thảo vừa thấy vậy liền vội vàng giải thích: “Là thật mà, nó thông minh lắm, học nấu cơm chỉ cần một tháng, sau lại còn học em cách giặt quần áo, chăm lo việc nhà, chăm sóc vật nuôi.”

Tiếu Vũ Hàm không nói gì, xem nhẹ học thuyết một tháng mà vẫn còn được coi là thông minh kia của Tiểu Thảo, không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng. Ở lúc nàng khó khăn nhất, mình lại không ở bên cạnh, Dạ Ngưng, một năm qua em đã trải qua thế nào?

“Mới đầu em cũng không thích dạy nó cho lắm, nhưng mà nó lại luôn hỏi cho bằng được, không dạy thì liền lằng nhằng dây dưa với em, em hỏi nó vì sao muốn học, nó liền nói về sau muốn chăm sóc người vẫn luôn chăm sóc nó.”

Một lời xuyên tim, ngón tay đang nắm đôi đũa liền run rẩy, khóe mắt Tiếu Vũ Hàm có chút ướt. Những lời này…những lời này Dạ Ngưng chưa từng nói với cô, cho tới nay, Tiếu Vũ Hàm đều luôn lấy thân phận người bảo vệ xuất hiện trước mặt Dạ Ngưng, bất kể là chuyện lớn nhỏ gì, đều là cô tận tâm hết sức.

“Tiếu tỷ tỷ, chị phải chăm sóc Dạ Ngưng thật tốt đấy, nó thực sự rất yêu chị.” Cuối cùng Tiểu Thảo cũng cán xong vỏ bánh, đem chày cán bột ném qua một bên thở phào một hơi, thực mệt quá đi.

Tiếu Vũ Hàm nhìn cô cười cười, gật đầu: “Tôi sẽ đối xử với em ấy thật tốt, còn em, Tiểu Thảo, có phải cũng nên để ý tới người bên cạnh một chút không.”

“Ai ui, mệt quá, Ngưng Ngưng, tôi muốn uống nước dưa hấu!” Tiểu Thảo vươn vai chạy trốn, Tiếu Vũ Hàm cười cười cũng không truy cứu, Dạ Ngưng bên kia bị Tiêu Mạc Ngôn thân thủ nhanh nhẹn đã từng luyện qua Taekwondo đánh cho gần chết, thở hổn hển ồn ào: “Bà cái đồ chết tiệt này, chỉ có biết ăn rồi uống thôi! Tôi sắp chết rồi đây này.”

Tiểu Thảo cười cười: “Vậy bà còn không xin Hạ tỷ tỷ ngồi ngoài giúp đỡ đi.”

Lần này mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Tiểu Thảo cũng biết tử huyệt của Tiêu Mạc Ngôn ở đâu, Tiêu Mạc Ngôn đen mặt đá vào mông Dạ Ngưng một cú, đứng dậy không đè nàng nữa: “Không tự nhìn xem thân thủ mình thế nào mà còn dám tự kiêu với tôi, nếu không phải nể mặt mũi Vũ Hàm thì tôi đã đánh bẹp mũi em luôn rồi.”

“Ai ui, vậy Tiêu tổng tới đánh đi, không cần nhìn Vũ Hàm.” Dạ Ngưng mạnh miệng ngoan cố.

Tiêu Mạc Ngôn trợn trừng mắt, Hạ Hạ ở một bên cười giữ chặt lấy cô, đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt cô: “Được rồi, thỉnh thoảng giãn gân giãn cốt một chút là được.”

“…..” Dạ Ngưng im lặng, khóc không ra nước mắt nhìn Hạ Hạ, quả nhiên mà, nữ nhân của ai thì sẽ hướng về người ấy, nói như thế này thì có nghĩa mình là bao cát để cho Tiêu Mạc Ngôn giãn gân cốt chắc?

Thế này khiến Tiêu Mạc Ngôn vui vẻ, cũng không cố kỵ gì, đầu gối lên đùi Hạ Hạ lẫm liệt nằm trên sô pha, Dạ Ngưng cùng Tiểu Thảo tập thể khinh bỉ đối với Tiêu Mạc Ngôn, Vũ Hàm lắc đầu đi nấu sủi cảo, Phong tổng đi trợ giúp, Tiểu Thảo cầm dưa hấu vừa ngồi xổm vừa ăn.

Sủi cảo nóng hôi hổi cuối cùng cũng được vớt ra, tính tình thích đùa giỡn của Tiêu tổng lại nổi lên, nói gì cũng không muốn ăn, giảm béo này, rồi có vị thịt một đống lí do gì đó, Dạ Ngưng tức giận đến cắn răng, Tiếu Vũ Hàm nhìn cô cười cười, nói: “Trong sủi cảo này có thả một đồng tiền.”

“Có gì lạ đâu.” Tiêu tổng lại cãi cố.

Tiếu Vũ Hàm liền cười nói: “Đồng tiền này khác với trước kia, là đồng tiền nhân duyên, ai ăn được sẽ bảo đảm người đó và người có tình sẽ thành thân thuộc, yêu nhau cả đời.”

Một câu nói ra, bốn phía không có ai còn nói nữa, tất cả đều cúi đầu ăn sủi cảo, Tiêu tổng lại thực sốt ruột, ăn nhanh hơn bất kì ai khác. Tiểu Thảo uống nước trái cây nhìn mọi người mà cười không ngừng, đều đang làm gì thế này? Căn bản Tiếu tỷ tỷ đâu có thả đồng tiền nào đâu, nàng ở một bên nhìn mà.

Mấy mâm sủi cảo đều vào bụng hết, mà đồng tiền một xu cũng chưa ăn thấy, sau khi Tiêu Mạc Ngôn biết mình bị lừa liền nổi bão đương trường, muốn sống mái một phen với Tiếu Vũ Hàm, bị Dạ Ngưng ở một bên đẩy vào lòng Hạ Hạ, sau cùng Tiêu tổng uống chút rượu mạnh nên hơi say được Hạ Hạ đỡ rời đi.

Tiểu Thảo và Phong Uyển Nhu bên này cũng trở về khách sạn, Dạ Ngưng ở ngoài thu dọn bát đũa, cười nói: “Vũ Hàm, cô đoán xem hôm nay ai ăn nhiều nhất?”

“Chắc là Tiêu rồi.” Tiếu Vũ Hàm ngẫm nghĩ rồi trả lời, với tốc độ của người đó thì người bình thường so ra phải kém hơn.

Dạ Ngưng lắc đầu: “Lần này cô đoán sai rồi, em nhìn kỹ, ăn nhiều nhất dĩ nhiên lại là Phong tổng.”

Nguyên bản lời nói mang theo chút vui đùa, Dạ Ngưng nghĩ Tiếu Vũ Hàm sẽ cười, nhưng Tiếu Vũ Hàm nghe xong lại có chút thương cảm, thở dài lắc đầu: “Phong tổng hẳn phải chịu rất nhiều khổ sở, em đó, còn cười nữa, em vĩnh viễn cũng không biết thầm mến khổ sở đến mức nào đâu.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Dạ Ngưng buông bát đũa trong tay ra, tiến lên ôm lấy Tiếu Vũ Hàm, dùng hai má mình nhẹ nhàng cọ cọ hai má cô.

“Bởi vì hiểu được, cho nên cảm thông, bởi vì hiểu, cho nên quý trọng, Vũ Hàm, đời này cô cũng đừng mong vứt bỏ em lần nữa.”

“Em thật tự tin đó.” Tiếu Vũ Hàm nhéo nhéo cái mũi Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng nhìn nhìn cô cười xấu xa: “Đúng vậy, em rất tự tin, như vậy đi, Vũ Hàm cô lại cho em thêm chút tự tin nữa nhé.”

Theo một tiếng thét kinh hãi của Tiếu Vũ Hàm, cô đã bị áp lên tường, còn không đợi cô kịp phản ứng, Dạ Ngưng đã hôn lên, vừa hôn vừa dịu dàng nói: “Đêm nay chúng ta nhất định phải đi tìm tự tin đấy nhé.”

_Hết chương 104_

—————————————-

(1) Plato: một nhà triết học vĩ đại thời Hy Lạp cổ đại, là người sáng tạo ra chủ nghĩa duy tâm Plato, là trường pháitriết học khẳng định rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tâm thức và thuộc về tâm thức.

-> có thể là trong truyện này thì nó có nghĩa là Phong Uyển Nhu và Tiểu Thảo chỉ mới “giao lưu” tình cảm về mặt tinh thần chứ chưa xyz.

(2) Kinh kịch là đánh phấn trắng toát diễn kịch của TQ đó
« Chương TrướcChương Tiếp »