Chương 36: Dĩ thân minh trí

Nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười, bởi vì… Khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu cười tản mát phong thái hoa vận từ từ bước tới nam chủ nhân duy nhất trong đại sảnh-Vũ Mặc Nhiên.

Cao Dung Y thấy Uông Tùy Tâm chậm rãi đi tới không biết tại sao lại thấy bất an, trên người Uông Tùy Tâm có thế không giận mà uy, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn vậy mà nàng đã có cảm giác muốn chạy trốn rồi.

“Ngươi muốn làm gì? Uông Tùy Tâm, ta cảnh cáo ngươi, đừng có thẹn quá hóa giận, ta là nói đúng sự thật, còn nữa Vương gia đang ở đây ngươi sao dám làm càn như vậy?”

Vũ Mặc Nhiên lạnh lùng nhìn nàng đến gần,trên mặt cười khẽ, nàng muốn làm cái gì?

“Lộ vương gia”

Giọng nữ nhàn nhạt như gãi ngứa bên tai làm cho Vũ Mặc Nhiên trong lòng cũng có cảm giác. Nhưng trong mắt vẫn một mảnh băng lãnh như cũ, hàn quang phát ra bức người, nhưng những thứ này thì có ích gì chứ? Nữ nhân đi tới này đều coi như chưa từng để trong mắt.

“Lộ vương gia”

Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng đi tới, lúc sắp tới gần nam nhân mới dừng lại lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân trước mắt, bình tĩnh xem xét, nam nhân này tuyệt đối làm nữ nhân si mê, cái thời cổ đại này có phải tuấn nam mỹ nữ rất phổ biến không a? mà thế giới này nơi nào nhiều mỹ nữ nhất như ở đây? Sợ rằng trừ Hoàng cung ra không ai dám nhận thứ nhất. Từ hoàng cung ra há có thể là dạng người bình thường?chẳng qua là không biết hắn có tốt đẹp như cái vẻ bề ngoài tuấn mỹ phi phàm này hay không mà thôi.

“Hôm nay Tùy Tâm muốn thỉnh giáo Vương gia chút chuyện! không biết vương gia có muốn chỉ giáo hay không?”

Sắc mặt hắn thế kia là có ý nghĩa gì? Nam nhân này có phải dễ dàng gây lỗi nhưng không biết đối mặt hay không. Nàng không phải vì thân thể này bị thụ thương mà có tư tưởng chủ quan đối với hắn, nhưng mà nàng cũng không tìm được bất kì lý do nào để nghĩ tốt cho nhân cách của hắn cả.

Có lẽ là xuất thân của hắn, hoặc là hắn không cách nào tiếp nhận được kinh nghiệm thực tế, nhưng những thứ như vậy cũng không thể ảnh hưởng tới một nam nhân như hắn. Là nam nhân thì có quyền chối bỏ hết thảy trách nhiệm sao! Nếu không được sẽ phải tùy theo khả năng thôi, đôi khi thản nhiên cũng là một loại đáng để nam nhân thưởng thức.

“Chuyện gì?” Vũ Mặc Nhiên không biết tại sao Uông Tùy Tâm hôm nay có những thứ mà hắn không thể nắm trong tay, đè cảm giác ở trong lòng xuống,đẩy Cao Dung Y từ trong ngực ra giống như muốn che giấu hay trốn tránh cái gì đó, đứng dậy đưa lưng về phía Uông Tùy Tâm.

Mà tất cả các vị nữ tử quanh hắn cũng yên lặng không nói, như muốn biết Uông Tùy Tâm rốt cuộc muốn làm cái gì? ở trước mặt mọi người còn dám dùng thủ đoạn gì để mê hoặc vương gia hay sao.

“Nếu Thất phu nhân có lời muốn nói với vương gia, chúng ta không phải nên lui ra sao?” Đại phu nhân cũng không thể giải thích được cảm giác quái dị trong lòng. Nhưng tránh mặt đi vẫn là tốt nhất.

Nghe lời nói của Đại phu nhân, mấy vị phu nhân khác cũng chưa nói gì nhưng lần lượt chậm rãi gật đầu.Lời của Đại phu nhân các nàng ngoại trừ tuân theo còn có thể làm gì khác?

Lộ Tùy Tâm nhìn vị Đại phu nhân hiền lương vô cùng này thầm than nhỏ trong lòng, Đại phu, nhân ngươi sợ rằng cả đời cũng không thoát khỏi lưới tình của Vũ Mặc Nhiên a!.

“Đại phu nhân, các vị ngồi xuống chờ một lát cũng không sao, ta chỉ là muốn thỉnh giáo Vương gia ít chuyện mà thôi”

Giải quyết một lần cho dứt điểm hẳn đi, nàng đã suy nghĩ lâu rồi, với loại nam nhân như Vũ Mặc Nhiên vẫn nên đi thẳng vào vấn đề là tốt nhất, nàng không thể tốn thời gian làm cho hắn hiểu một cách từ từ được, bởi vì lấy ý nghĩ chủ quan trong đầu hắn chắc chắn sẽ nghĩ nàng đang cố tình dụ dỗ hắn, nếu vậy càng đem lại phiền toái đến cho nàng. Nàng phải nhân dịp chưa đánh mất tâm mình vì yêu để dứt điểm kết thúc. Trong Lộ vương phủ này nàng sống không yên tâm, lúc nào cũng phải xem động tĩnh của mấy nữ nhân, lúc nào cũng phải đi suy đoán Vũ Mặc Nhiên sẽ xử lý nàng như thế nào, sống như vậy khác nào cái l*иg giam, lãng phí thời gian quá đi.

Thanh danh bị mất đi nhưng nàng vẫn muốn có một cuộc sống tự do, vốn nàng muốn Vũ Mặc Nhiên sẽ từ từ hiểu được mà chủ động thả nàng đi. Hy vọng những nữ nhân này có thể hiểu rằng nàng sẽ không tạo bất cứ ảnh hưởng nào tới hắn cả.

Đại phu nhân dùng ánh mắt ý hỏi vị nam nhân ngồi trên ghế thượng, Vũ Mặc Nhiên khẽ gật đầu.

Đại phu nhân ánh mắt không có gì bất thường, nhưng cũng không ra trầm mặc, chẳng qua chỉ rót chén trà cho Vũ Mặc Nhiên.

Thanh âm nước chảy vào chén rõ ràng phá vỡ sự yên tĩnh nơi đại sảnh này.

“Nói đi” Bổn vương cũng muốn nhìn xem ngươi định làm cái gì?

Tốt! Ta chính là đang chờ câu nói này của ngươi, Lộ Tùy Tâm trong lòng thầm vui mừng.

“Lộ vương gia có thể giải thích cho ta thu phục một nước khó khăn như thế nào?” mà lời này vừa nói ra, trong mắt Vũ Mặc Nhiên hàn quang chợt lóe, lá gan Uông Tùy Tâm thật đúng là lớn.

Trên mặt mấy nữ nhân ở đây vẫn bình tĩnh như trước nhưng trong mắt lại lộ ra chút đắc ý.

“Thất phu nhân…” Đại phu nhân nhíu chặt lông mày, lộ ra lo lắng.

“Uông Tùy Tâm, lá gan không nhỏ” Vũ Mặc Nhiên khóe miệng cười tàn khốc, nàng có phải đem mình lên quá cao hay không, hắn đối với nàng chỉ là có chút nhân nhượng, vậy mà nàng lại lấy thứ này để cùng hắn đấu! Xem ra nữ nhân này cũng không hơn gì so với trước kia!

Người bị chất vấn cũng không nghe hắn nói, vẫn tiếp tục giải thích.

“Có lẽ vì thiếu sự thương yêu của cha, tấm lòng ấm áp của mẫu thân, cho nên Uông Tùy Tâm mới dùng lãnh ngạo để che giấu sự hèn mọn và đau đớn trong lòng, bởi vì nàng khát vọng như vậy, bởi nàng biết rõ cả đời này vĩnh viễn không thể có vọng tưởng tình thân cho nên mới đem tâm của mình đóng chặt lại, không giao lưu nói chuyện với người khác, bởi nàng muốn duy trì lòng tự ái đáng thương cho nên mới bị hiểu lầm là thanh cao, kiêu ngạo. Nàng cũng không giải thích, bởi chính nàng cho rằng mình đang ở trong một giấc mộng, nên thời điểm bị phụ thân đưa đi, nàng biết đã ở trong mộng rồi, nhưng nàng lại gặp ngươi, tâm vốn đã chết lại bắt đầu chìm vào mộng đẹp để rồi thiếu chút nữa phải mất mạng”

Tạm ngừng lại, thanh âm nhàn nhạt lần nữa lại vang lên trong đại sảnh yên tĩnh.

“Uông Tùy Tâm chẳng qua chỉ là một nữ nhân không liên quan đến vương gia, mà vương gia không thiếu nhất…cũng là nữ nhân, nhưng đây là toàn bộ của Uông Tùy Tâm. Mẫu thân của nàng là mộng, nhân sinh tốt đẹp của nàng cũng là mộng, giống như thủy tinh đẹp mà dễ vỡ.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói điều gì?” Lạnh lùng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nữ nhân giống như đang kể chuyện ngày xưa. Nàng bây giờ biểu hiện bình tĩnh giống như đang nói chuyện của người khác. Nàng muốn làm gì?

“Ta chỉ muốn nói, Uông Tùy Tâm đối với Vương gia tình cảm hết thảy đều theo gió bay đi, như bát nước đã đổ đi không bao giờ… có thể thu hồi lại”

“Ngươi…”

“Ngay cả cây cỏ cũng muốn tự do huống chi người?”

“Ngươi…”

“Đừng đến trúc viện quấy rầy ta, những lời này ta cũng đã từng nói với Vương gia rồi, nhưng Vương gia lại quên mất thì phải. Như vậy hôm nay ta lần cuối cùng nhắc lại, thời điểm ngươi đem Uông Tùy Tâm ném vào trúc viện cũng là chính thức bỏ Uông Tùy Tâm, nhưng Vương gia thân là hoàng tộc,thanh danh quý giá ngàn vàng, Uông Tùy Tâm cho dù bị bỏ cũng không thể rời khỏi Vương phủ, bây giờ yêu cầu vương gia chịu trách nhiệm như lời đã nói chắc cũng không có sai?”

Cạch một tiếng vang lên, Vũ Mặc Nhiên bóp nát cái chén trong tay, Uông Tùy Tâm thật không muốn sống nữa?

Giống như cố ý muốn chọc tức nam nhân này, Lộ Tùy Tâm từ từ đi tới đối diện hắn, vịn nhẹ vào cái bàn không nhìn thấy mấy vị nữ nhân đang trừng mắt, cúi đầu líu lưỡi nói: “Mà ta rất phiền đối với sự quấy rầy của Vương gia, Lộ vương gia,hy vọng ngươi không để ta cảm thấy ngươi ngay cả làm người cũng không đáng. Người ta hay nói nhất ngôn cửu đỉnh không phải sao?”

Vũ Mặc Nhiên chưa từng bị chọc tới như vậy, mà lại là một nữ nhân, còn là nữ nhân đã bị hắn vứt bỏ. Làm sao hắn không thể tức giận được cơ chứ?. Đối diện với nữ nhân trước mặt hắn phải cố gắng lắm mới ngăn chặn được ý nghĩ đưa tay ra bóp chết nàng ngay lập tức, nhưng vẫn không nhịn được đánh một chưởng ra ngoài, nhìn nữ nhân bị hất ra xa hơn một trượng trong lòng hắn lại thấy ảo não, muốn đi tới để nhìn nữ nhân trên mặt đất, nhưng lại bị lý trí ngăn lại.

Ha hả! Mình thật đúng là giỏi chuốc khổ vào thân, biết rõ Vũ Mặc Nhiên phong độ này sẽ bị nàng chọc giận tới tức chết.Thế nhưng cái cơ thể này lại bị tàn phá lần nữa trong tay hắn. Bất quá nếu không làm vậy thì nàng cũng không nghĩ ra cách nào khác có thể khiến hắn không còn hứng thú với nàng nữa.

Đây không phải là hiện đại, không có quyền nói, nhân quyền nói gì đến tự do.

Đó là một xã hội phong kiến, có tư tưởng nam tôn nữ ti phân biệt giai cấp, nàng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu hậu viện của những nữ nhân trong Vương phủ này, cũng không muốn hoang phí sức lực đi nịnh hót cái tên Vũ Mặc Nhiên này để hắn sủng hạnh nàng.Cho nên cũng chỉ đành giở chiêu này ra xem có thể ngăn cản hay không, ít nhất trải qua hôm nay Vũ Mặc Nhiên cũng sẽ không quấy rầy nữa, nàng sẽ có thể tìm cơ hội hoàn toàn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi những nữ nhân ngồi đây.

Từ từ chống đỡ người đứng dậy, thân thể nhói đau làm cho nàng biết một chưởng này của Vũ Mặc Nhiên nặng như thế nào,Ai! xem ra nàng lại phải nằm mấy ngày dưỡng thương.

Một chưởng của Vũ Mặc Nhiên đánh ra, cả đại sảnh trở nên tĩnh mịch. Không ai dám nói chuyện! chỉ sợ làm chọc giận người đang nổi điên ở đây!

Uông Tùy Tâm không sợ chết nhưng các nàng thì sợ a!

Lảo đảo bò dậy, cười nhạt một tiếng: “Vũ Mặc Nhiên, sau này ta với ngươi không còn liên quan”

Giống như không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nam nhân hiện lên chút hối hận.

Khuôn mặt hơi ê, máu từ khóe miệng nàng chảy ra, đưa tay lau máu trên khóe miệng: “Mà các ngươi, ta cũng không muốn nhìn thấy nữa, nữ nhân việc gì phải làm khó nữ nhân. Nhưng các ngươi đã sớm mất đi lý trí, nhân tính đã không còn tồn tại, nói nhiều phí miệng lưỡi của ta ra! Hy vọng các ngươi cũng có lòng tự ái, đừng có tới trúc viện làm phiền ta, nếu không…ta sẽ xem xem người nào không sợ chết!”

Giọng nói nhàn nhạt nhưng trong lời nói lại làm cho những người có ở đây toàn thân rùng mình một cái. Các nàng hoàn toàn tin Thất phu nhân Uông Tùy Tâm này điên rồi!