Đây là lần thứ hai Lộ Tùy Tâm thấy Đại phu nhân, chiều nay Đại phu nhân sai người mời nàng tới đây, trên bàn đã thấy bày biện vài chén trà ngon.
Đại phu nhân nhìn Thất phu nhân đang bình tĩnh thong dong ngồi ở đằng kia một cách lẳng lặng, không nói lời nào, khí chất nhàn hạ phảng phất như nàng mới là chủ nhân nơi này…thật không giống lúc trước.
“Thất phu nhân sao không trở về Thanh Tâm các?”mà sao Vương gia lại đồng ý cho nàng trở về Thanh Tâm các,dù gì bọn ta ở cùng hắn lâu như vậy cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn, nhưng điều làm cho nàng ngạc nhiên hơn cả là Thất phu nhân lại cự tuyệt Vương gia.
Làm cho tâm nàng yên lặng lần đầu tiên cảm thấy tò mò, nàng đã nói nàng yêu Vương gia không ai có thể sánh bằng nhưng sao bây giờ lại một chút tình cảm cũng không có. Không phải chỉ là biểu hiện ở bên ngoài mà tận trong xương cốt đã như vậy rồi. Nàng bây giờ đối với Vương gia không còn một chút yêu thương! Sao nàng có thể làm được như vậy?
Lộ Tùy Tâm kéo tâm tình trở về, đem tầm mắt hướng trên thân người đoan trang xinh đẹp ngồi đối diện kia, khuôn mặt như hoa như nguyệt, đẹp mà không mỵ, hoa mà không kiều, ôn nhu mà không yếu đuối, vị Đại phu nhân này lớn lên nhìn thật đẹp a, chẳng qua nàng bị Vũ Mặc Nhiên đóng đinh vĩnh viễn thành cái bộ dạng đoan trang thư thái này,để cho mọi người và quan trọng nhất là nàng đã quên mất rằng mình còn trẻ, mới có 23 tuổi nhưng còn không bằng nữ nhân hiện đại 30 tuổi, nàng có quá nhiều áp lực cùng gánh nặng ở trong lòng, làm cho nàng sống rất khổ sở.
Nhưng đây là con đường nàng đã lựa chọn không phải sao? Nàng cam tâm tình nguyện vì Vũ Mặc Nhiên làm tất cả.
“Phu nhân rất yêu Vương gia”. Hơn nữa còn là rất rất yêu, nàng đối với mắt nhìn của tên Vương gia này có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn không nhận ra Đại phu nhân yêu hắn sao? Hay là hắn căn bản không cần nữ nhân như các nàng yêu? Là hắn hèn hạ hay những nữ nhân này hèn hạ?
Ánh mắt hơi lộ ra kinh ngạc rồi sau đó trầm tĩnh hồi lâu, giống như đang nhớ lại chuyện cũ.
“Lần đầu tiên ta gặp Vương gia là lúc hắn vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng, khi đó Vương gia không lạnh như băng mà rất hăng hái, vốn ban đầu ta vào cung làm cung nữ nhưng lại bị tiên hoàng chọn trúng ban cho vương gia, ta vĩnh viễn không bao giờ quên tình cảnh lúc ấy”. Khi đó nàng mới chỉ là một thiếu nữ xuân sắc, đối mặt với một vị thiếu niên bất phàm cũng đã rung động, dễ dàng rơi vào mê tình của hắn, nhưng nàng quá hiểu thân phận của mình chỉ là thị thϊếp của hắn, không lâu sau hắn cũng sẽ có trắc phi, chính phi, mà nàng cũng chỉ là một trong số nữ nhân đông đảo đó. Cho nên nàng có gắng chôn chặt tình cảm ở trong lòng, làm bộ như chưa hề động tâm trước mặt hắn,mà hắn cũng thật sự cho là nàng không thương hắn.
Nàng khẽ mỉm cười với cô gái trước mắt, chuyện đã cũ sao cần nhắc lại, mà lại đi hồi tưởng? chỉ tăng thêm phần thương cảm mà thôi.
“Phu nhân, yêu chính là yêu, không cần phải chôn giấu trong lòng, mọi người đều có quyền được yêu, thật ra ta muốn nói với phu nhân, nếu tình yêu của ngài đối phương không cần, mà ngài cũng không thể dứt được tình cảm, tại sao không thay đổi cách yêu hắn?”
Chẳng qua là muốn tâm được thanh thản, như vậy mới sống không còn mệt mỏi.
“Thay đổi cách yêu hắn?” hai mắt Đại phu nhân trợn tròn, lầm bầm nói lại.
“Ta không hiểu”
Lộ Tùy Tâm thở dài, tình cảm này đã chôn giấu quá lâu nên đã quên hết rằng con người vẫn còn nhiều thứ để thưởng thức, theo đuổi.
“Phu nhân cảm thấy hoa ngoài cửa sổ như thế nào?” Theo tầm mắt Lộ Tùy tâm trông ra, Đại phu nhân nhìn về phía ngoài một đóa hoa diễm lệ.
Nhẹ nhàng lắc lư theo gió, mặc dù nó lắc lư là vì gió nhưng cho dù gió ngừng, nó vẫn thẳng tắp ở ngoài kia.
“Nếu phu nhân không thể rũ được tình ái, vì sao không thể bỏ ra ít tâm tình, ngươi yêu hắn thì chỉ cần quan tâm đến hắn, thậm chí chỉ cần ngươi nguyện ý cũng có thể vì hắn làm những chuyện không muốn làm, nhưng phu nhân đừng quên, thời điểm làm hết mọi việc hắn giao, sao không tự cho mình có thời gian rảnh rỗi.”
“tự cho mình?” như không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng, chỉ kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, trên người nàng là bình tĩnh từ trong xương cốt khiến cho toàn thân nàng tỏa ra hào quang chói mắt.
“Đúng, tự cho mình, ngươi có thời gian riêng của ngươi trong 1 ngày. Như vậy có thể làm những việc mà ngươi muốn làm, như ngắm hoa, cây cỏ, gảy một khúc đàn yêu thích, chỉ cần là việc khiến ngươi hứng thú đều có thể làm. Dạng như phu nhân tối thiểu phải có ít thời gian giành cho riêng mình, chỉ cần ngươi muốn thì sẽ từ từ nhận ra ngươi hoàn toàn có thể sống mà không mệt mỏi như vậy”. Dĩ nhiên ngươi sẽ phát hiện cảm xúc phong phú, có thể yêu nam nhân nhưng đừng yêu quá mà đánh mất bản thân mình.
“Là sao? Ta có thể được như vậy sao?” Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Lộ Tùy Tâm, nhưng trong lòng có ít di động, nàng có thể làm những việc nào thích.
“Đại phu nhân không phải từng đồng tình với ta nên mới che chở cho ta sao? Lúc phu nhân cứu mạng ta có phải trong lòng không hề có cảm giác gì?”
“Ta có thể an ổn ngủ một chút, cảm giác dễ dàng như vậy sao?”
“Dĩ nhiên, chỉ cần phu nhân nguyện ý, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”Mà điều kiện nhất quyết đầu tiên chính là không yêu đồ nam nhân không có mắt nhìn kia nữa
Yêu là quyền của nữ nhân và cả nam nhân, nhưng nàng vẫn cho rằng nếu nữ nhân mà yêu đơn phương, mà nam nhân kia tuy không yêu nhưng lại thản nhiên hưởng thụ không giao ra chút tình cảm nào thì nam nhân ấy tuyệt đối là đồ vô trách nhiệm.
Có lẽ cổ đại coi chuyện này là đương nhiên, thỉnh thoảng dịu dàng cũng là ân huệ lớn nhất của nữ nhân,nhưng đây cũng là thương tổn lớn nhất đối với nữ nhân.
Nhưng có lẽ nam nhân phân định rất rõ ràng, nam nhân có thể đυ.ng vào nữ nhân mình không yêu nhưng nữ nhân thì không thể làm như vậy.
“Kia, Thất phu nhân chẳng phải cũng rất yêu Vương gia không phải sao?”
“Không, thời điểm Uông Tùy Tâm cam tâm tình nguyện chết trong tay hắn là lúc tình yêu cũng biến mất theo, bây giờ ta không hề yêu hắn, không quan tâm hắn đã từng đối xử tàn nhẫn hay vô tình với Uông Tùy Tâm, chủ nhân của những thứ ấy không phải ta, quan trọng nhất ta đối với tình đã vô tâm rồi, nếu chưa từng có lòng, ta quản Lộ vương gia cũng chỉ uổng công”. Huống chi nàng không thể hiểu được cách hắn đối nhân xử thế, hắn có thể có hàng ngàn hàng vạn lý do bào chữa cho cách làm của hắn nhưng cũng chỉ là ngụy biện mà thôi. Tôn trọng nữ nhân cũng chính là hắn tôn trọng chính mình.
“Phu nhân, nếu ngươi gọi Tùy Tâm tới đây chỉ để nói Tùy Tâm trở về Thanh Tâm các thì cũng xin thẳng thắn nói cho phu nhân biết, ngươi đừng uổng phí sức lực làm gì,hôm nay Tùy Tâm sở dĩ nói nhiều với ngươi như vậy là chỉ muốn báo đáp ân tình của phu nhân” Vì ngươi đưa Tử Vân đến bên cạnh ta, cho nên ta không đành lòng nhìn ngươi sống khổ sở như vậy, đem nói cho ngươi mấy biện pháp có thể làm cho ngươi nhẹ lòng một chút, có thể làm được hay không, hoặc ngươi có nguyện ý làm hay không ta cũng không thể quan tâm.
“Vương gia sẽ không kiên nhẫn như vậy được nữa đâu”. Nếu Vương gia không còn kiên nhẫn nữa, vậy Đại phu nhân ngươi còn có thể sinh tồn ở Lộ vương phủ này bao lâu nữa?
Nhìn sâu vào người vẫn kiên quyết, khẽ thở dài nói: “Hy vọng Thất phu nhân đúng, ngươi đã chọn đi con đường này, ta cũng không thể ngăn cản, chỉ mong ngươi biết quý trọng mạng sống của mình lần thứ hai”
“Cảm tạ Đại phu nhân đã hiểu, Tùy Tâm cáo từ”
Nhìn bóng dáng thong dong rời đi, Đại phu nhân lại nhớ tới lời nàng ấy vừa nói, làm những chuyện mình thích! Nàng có thể không? Khóe miệng lộ ra vẻ cười khổ, yêu hắn đã trở thành tính mạng quan trọng hơn cả tính mạng nàng, tâm vì thương hắn mà không trút bỏ được bất kì vật gì, sao có thể dễ dàng nói không yêu là không yêu được?