Tháng ba tiết trời đã chuyển ấm, Văn Ngọc Hổ cùng Thất Nương về đến Long Thành.
Họ không về Lưu phủ cũng không đến Văn phủ, chỉ lặng lẽ dừng chân ở quán trọ Hoàng Lương của hiệu buôn ám tự Lưu gia.
Nửa khắc sau, một tiểu nhị của quán trọ vội vã ra ngoài.
Lúc ăn trưa, Giang Ngư đến thăm.
“Hai nhà Lưu, Văn hiện giờ đều có người
ngầm theo dõi, cũng may thân phận của ta chỉ là người buôn bán có lui
tới thương hội của Lưu gia nên mới không bị kẻ nào nghi ngờ. Lão gia
không tiện đến thăm Nhị tiểu thư nên để ta đến hỏi Nhị tiểu thư có
chuyện gì cần làm không?”
Thất Nương đưa cho Giang Ngư chén trà,
hắn vội đỡ lấy, Thất Nương và Văn Ngọc Hổ lần lượt ngồi xuống, nói: “Cha dạo này sức khỏe thế nào rồi? Ta nghe Trần đại ca nói cha vì chuyện của ta mà bệnh dai dẳng, thân thể vẫn không được tốt. Aiz, đều là ta không
tốt, chẳng những không tận hiếu được mà còn khiến cha phải lo lắng nữa.”
Giang Ngư nói: “Lão gia sức khỏe quả đúng là lúc tốt lúc xấu, nhưng chỉ cần chuyện của Nhị tiểu thư được sáng tỏ, nhất định bệnh của lão gia tự nhiên là không thuốc mà khỏi.”
Thất Nương gật đầu, lúc này mới hỏi: “Tin mọi người báo đến chúng ta đều đã biết, ta chỉ muốn hỏi gần đây nhất
lão ta còn làm những gì nữa?”
“Lão” mà nàng nói đây là chỉ Tô Văn.
Giang Ngư đáp: “Không có động tĩnh gì,
nhân chứng hắn tìm được đều đưa vào Tô phủ, lão gia xem thư của Nhị tiểu thư, lấy cớ Văn cô gia phải dưỡng thương để kéo dài thời gian Chí Hoàn
vương gia thẩm án, nhưng việc này cứ trì hoãn mãi, chỗ Chí Hoàn vương
gia cũng không tiện, cũng may Nhị tiểu thư cuối cùng đã trở về.”
Văn Ngọc Hổ nói: “Nhà ta thì sao? Cha ta nhất định tức giận lắm? Với cái tính của A Đang chắc chỉ sợ chọc không ít chuyện?”
Giang Ngư cười: “Tô Văn muốn ở trong
triều làm Văn tướng quân xấu mặt, không ngờ bị Văn tướng quân giành
trước một bước, chế nhạo hắn còn không bản lĩnh quản chuyện nhà mình,
lại bắt chó đi cày chõ mũi vào nhà người khác.”
Chuyện Tô Di Ca trốn cha cưới gái thanh lâu thiên hạ đều biết, đây đúng thật là chỗ đau của Tô Văn.
Giang Ngư lại nói tiếp: “Văn tướng quân
trước mặt mọi người tức giận nói, chuyện này liên quan đến danh tiếng
gia tộc nhà mình, nếu còn chưa có kết luận rõ ràng mà có người nào dám
lớn gan nói bậy, chính là khinh Văn phủ không người, đến lúc đó phải lôi đến trước hoàng thượng phân xử, cho nên Tô Văn cũng không dám nói bậy
với mọi người.”
Văn Ngọc Hổ nghe vậy liền cười: “Đây nhất định là do mẹ ta bày ra cho.”
Thất Nương nói: “Khi chúng ta trở về đã
chuẩn bị tốt, chỉ là có chút việc phải đợi thêm vài ngày, cho nên vẫn
phải nhờ Giang quản sự giúp đỡ giấu diếm, à, đúng rồi, ta có phong thư
muốn nhờ Giang quản sự giúp ta đưa đến cho Minh Nguyệt phu nhân ở Cẩm
Sắt phường.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không báo cho tỷ tỷ một cái tin, nàng ấy nhất định sẽ lo lắng.
Giang Ngư sửng sốt nói: “Nhị tiểu thư có
chuyện gì muốn tìm nàng? Cẩm Sắt phường hai tháng trước đã đóng cửa,
Minh Nguyệt phu nhân cũng không thấy đâu nữa.”
Thất Nương trong lòng căng thẳng, chợt
biến sắc, Văn Ngọc Hổ bật dậy nói: “Ngươi đi dò la nghe ngóng xem, có ai biết nàng ở đâu không.”
Thất Nương nhớ đến trước kia từng nhờ vả Tô Di Ca, vội kêu lên: “Chờ chút, ngươi đi trước tìm một người.”
Giang Ngư đi rồi, Văn Ngọc Hổ ôm nàng
ngồi giữa hai chân, vòng tay ôm chặt nàng: “Nàng đừng lo lắng, Minh
Nguyệt chưa chắc là rơi vào tay Tô Văn.”
Thất Nương cảm giác được hơi thở quen
thuộc của hắn, vòng tay ôm thắt lưng hắn: “Ngọc Hổ, huynh đừng an ủi ta, huynh và ta đều biết Lâm Chinh nói đúng, việc này nếu chỉ là Tô Văn thì đã không sao, chỉ sợ có kẻ đứng sau lão ta…”
Bọn họ nhớ đến ngày đó ở Giang Khai thành nói chuyện với Lâm Chinh.
“Ngọc Hổ, ta nhận được lệnh điều động,
điều ta ngay lập tức lên trên nhận chức, ta đi rồi, ngươi… ngươi và đệ
muội đều phải cẩn thận.”
Văn Ngọc Hổ thấy hắn nói có vẻ kỳ lạ, hỏi: “Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?”
Lâm Chinh đáp: “Ngươi biết không? Lần này trên hạ chỉ, đúng là lấy lý do ngươi dưỡng thương, sai ta đi thay thế
chức vị của ngươi trong Hắc Giao quân.”
Chuyện này thật sự kỳ lạ, dù cho dưỡng
thương, nhưng lúc này không phải lúc chiến tranh, căn bản không cần vội
vã phái người khác thay thế, cho dù có thay thế cũng nên tuyển chọn từ
trong quân mới phải.
Văn Ngọc hổ ngẩn ra, nói: “Có lẽ là chuyện của Thất Nương, đến giờ việc này đã đồn đại xôn xao, ngay cả hoàng thượng cũng…”
“Từ khi lệnh này ban xuống, ta đã cảm
thấy có chút không thích hợp.” Lâm Chinh lắc đầu, loại trực giác này
khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, “Cho dù có chuyện của đệ muội, nhưng
sai cũng không phải là ngươi, sao ta cảm giác có kẻ cố ý muốn tước quyền lực của ngươi, bằng không dù tính quân công, Văn Cảnh cũng là lựa chọn
rất tốt, nhưng lại nhất định phải lựa chọn ta mà trong mắt người ngoài
thì chúng ta đối địch nhau.”
Thất Nương không hiểu chuyện trong quân, nghe hắn nói đến đây, đáy lòng dâng lên cảm giác kinh sợ.
Lâm Chinh lại nói: “Ta suy nghĩ kỹ hơn,
các ngươi hai nhà đã chắc chắn thành thông gia, Lưu đại nhân tuy rằng đã lui khỏi quan trường, nhưng môn sinh của ông có khắp cả nước, ngay
trong triều cũng có, mà Văn gia trong tay nắm binh quyền Hắc Giao quân,
Tô Văn có kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa cũng không dám vuốt râu hùm mới đúng, nhưng chuyện đệ muội cũng là lão ta đứng đầu, ngay sau đó Ngọc Hổ lại bị tước quyền… Ta nghĩ, chỉ sợ sự tình không đơn giản như bề
ngoài.”
Một hồi trầm mặc.
Thất Nương nhanh trí thông minh, Văn Ngọc Hổ cũng không ngốc.
Tô Văn đến giờ đã là dưới một người trên
vạn người, kẻ đứng phía sau lão chẳng cần nói cũng biết là ai. Bọn họ
đều hiểu rõ trong lòng.
“Có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều, nhưng các ngươi dù sao vẫn nên sớm có chuẩn bị vẫn tốt hơn.”
……..
“Ta không rõ vì sao ông ta phải làm vậy?” Văn Ngọc Hổ vẻ mặt có phần chua chát, hắn phục hồi tinh thần lại ôm
chặt Thất Nương, “Văn gia chúng ta một nhà trung liệt, vì ông ta mà vào
sinh ra tử, ta nghĩ không ra tại sao ông ta lại làm như vậy?”
“Ta nghĩ hai nhà Lưu, Văn thông gia khiến ông ta sợ hãi,” Thất Nương nhỏ giọng nói, “Binh quyền không ở trong
tay, ông ta khó tránh khỏi gai mắt… Đáng ra hai nhà thông gia cũng không có gì, nhưng tân nương lại là thần nữ tu tiên trong truyền thuyết
chuyển thế đến, Văn gia chúng ta danh tiếng càng lúc càng tăng, công cao quá chủ, huynh nói ông ta sao có thể không sinh lòng nghi kỵ, chỉ cần
có kẻ cố ý khích bác, còn cần lý do gì nữa!”
“Ta không tin tu tiên chuyển thế gì hết,
chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, nếu không phải vừa đúng lúc núi lửa
phun, Long Giao quốc và chúng ta đều xong đời rồi, ta nào có bản lĩnh
cứu thế gì chứ?” Thất Nương ngẩng đầu cười thảm đạm, “Nhưng trong mắt
ông ta, đại kiếp nạn Long Giao quốc đã ứng nghiệm rồi, uy hϊếp đã được
giải trừ, mà ta vì thân phận quá mức đặc biệt, ngược lại thành cái đinh
trong mắt, nếu không trừ bỏ, ông ta sao có thể ngồi yên được.”
Văn Ngọc Hổ nghe nàng phân tích tỉ mỉ, hắn càng nghĩ lại càng thấy nàng nói không sai.
Nếu thực sự là như vậy, Thất Nương của hắn… Thất Nương của hắn chẳng phải là đang vô cùng nguy hiểm?
Lòng bàn tay hắn vừa lạnh vừa ướt mồ hôi, hắn xoay Thất Nương lại: “Thất Nương, chúng ta đi thôi, đi càng xa càng tốt, nếu người ông ta muốn đối phó là ta và nàng, chúng ta đi, có lẽ
những người khác sẽ không sao.”
“Lưới đã giăng, thợ săn còn chưa bắt được mồi sao có thể cam tâm tay không mà về? Huynh đừng quên, ngoài ông ta
còn có một Tô Văn, có cơ hội công kích kẻ địch tốt như vậy, Tô Văn sao
có thể buông tay?”
Trong lúc lo lắng, họ chờ được tin nhắn Giang Ngư mang về, Tô Di Ca sẽ đến giữa đêm nay.
Giữa đêm, Tô Di Ca còn dẫn theo một người đến, không phải Minh Nguyệt.
“Đỗ Quyên, sao lại là ngươi? Phu nhân đâu?” Thất Nương trong lòng đã có dự cảm không hay.
“Phu nhân.. không thấy phu nhân đâu nữa.” Đỗ Quyên mắt đỏ ửng nói.
Minh Nguyệt có ân với Đỗ Quyên, nàng là
tâm phúc của Minh Nguyệt, ngay cả nàng cũng không biết Minh Nguyệt đi
đâu, còn ai biết nữa đây?
Thất Nương xoay người lạnh lùng: “Tô Di Ca, lúc trước công tử đáp ứng ta điều gì?”
Tô Di Ca bình tĩnh nói: “Khi chuyện của
cô nương lan truyền ở Long Thành, ta đã biết có điều không ổn, lập tức
sai người đưa nàng đi, chuyện sau đó cô hỏi Đỗ Quyên đi.”
Đỗ Quyên khóc ròng: “Tô công tử sắp xếp
cho ta và phu nhân ở tại một tiểu viện, phu nhân lo lắng cô nương, lén
đi ra ngoài hỏi thăm tin tức của cô, có một ngày rời khỏi liền không trở về nữa.”
Thất Nương như bị sét đánh, trừng mắt
nhìn nàng: “Không trở về? Không trở về sao ngươi không đi tìm? Ngươi là
tỳ nữ của nàng, tại sao nàng ra ngoài mà ngươi không theo? Nàng không
trở lại ngươi còn quay lại làm cái gì…”
Nàng giận đến điên người nói năng cũng
không còn giữ được bình tĩnh, ngày thường nàng chưa bao giờ hung ác với
người khác như vậy.
Đỗ Quyên khóc không thành tiếng, Văn Ngọc Hổ biết tình cảm của nàng với Minh Nguyệt, ôm vai nàng an ủi.
Tô Di Ca ở bên nói: “Cô nương đừng trách
nàng, Minh Nguyệt phu nhân phái nàng ngày ngày ra cửa thành chờ cô, cô
lo lắng cho Minh Nguyệt phu nhân như thế, nàng lại quan tâm cô nương như vậy, nàng rốt cuộc là gì của cô nương?”
Thất Nương nén tức giận lại, không lên tiếng, Tô Di Ca dù thế nào cũng là con trai Tô Văn, nàng sao dám nói cho hắn sự thật?
Tô Di Ca chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, mở miệng nói: “Văn phu nhân, ta và cô nương làm một cuộc trao đổi, được không?”