Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 1 - Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người vén rèm ngồi cạnh nhau phần sau xe ngựa, hai chân gác ra ngoài, lắc lư theo từng vòng bánh xe lăn.

“Thanh lâu có hái hoa tặc? Trí tưởng tượng của bọn họ cũng thật phong phú…” Thất Nương nhìn cửa Ngũ Khê thành càng lúc càng xa dần, phì cười

nói.

Lúc đó, Thất Nương đẩy Văn Ngọc Hổ ra đã đánh động đến đôi uyên ương

đang cuồng nhiệt kia, Văn Ngọc Hổ đánh ngất hai người rồi mang theo nàng trốn thoát.

Nàng vốn dĩ đang lo lắng bị người nhận ra, khi ăn sáng còn có ý né

tránh, sau nghe thấy mọi người ồn ào bàn tán chuyện này, mới biết mình

bị người ta đồn thành hái hoa tặc – hai người hoảng sợ bên trong kia vẫn chưa nhìn rõ bộ dáng bọn họ, sau người ta lại phát hiện ra Mê Hồn yên,

cho nên mới có chuyện như đồn đại.

Thất Nương chỉ cảm thấy buồn cười, hái hoa tặc sao? Mới mẻ thật.

Văn Ngọc Hổ tâm lại không yên, từ khi nghe thấy câu kia của Thất

Nương: “Râu chọc rất kỳ cục”, khiến hắn đến giờ vẫn còn ngơ ngẩn. Mình

đã làm gì? Đang ở đâu? Hắn đều mơ hồ, trong lòng chỉ có đúng một chuyện… Râu của hắn thật sự chọc người?

Hắn nghiêng đầu nhìn Thất Nương? Nàng đang cười vui vẻ nhẹ nhàng,

thương tâm tuyệt vọng đêm qua giống như mây khói trôi đi, không lưu lại

một dấu vết. Dáng vẻ đó của nàng chỉ có hắn từng nhìn thấy! Nàng không

giống như thiếu nữ bình thường, nếu không phải thương tâm đến cực hạn,

làm sao lại để lộ ra sự yếu ớt ngày thường không có, tâm hắn không biết

tại sao trở nên vui mừng… Thất Nương không trách hắn xúc phạm nàng, có

phải….có phải nếu không có râu nàng sẽ để hắn hôn…. A…. Mình đang nghĩ

gì vậy? Khinh bạc cô nương còn không tỉnh lại, còn dám muốn… Nếu để cha

mẹ biết mình làm chuyện bỉ ổi như vậy, cha nhất định cao hứng, còn mẹ

chỉ sợ…. Mặc kệ đi, trở về Lưu phủ nhất định phải đến đại nhân xin cầu

hôn, nhưng Thất Nương có đồng ý không? Nàng không trách hắn, hẳn là đồng ý! Hắn có chút suy nghĩ còn chưa rõ ràng…. Còn có, cạo râu đi nàng sẽ

để hắn hôn chứ?

“Thất Nương, cô nương thật sự không trách ta sao?” Hắn rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

Thất Nương biết hắn muốn nói đến chuyện gì, Văn Ngọc Hổ là ai chẳng

lẽ nàng còn không rõ? Đối với việc nam nữ hắn rất cổ hủ, sao lại cố ý ăn đậu hũ của nàng chứ. Ở trong tình huống như vậy, chẳng qua chỉ là bị mê muội rồi “khó kìm lòng nổi” mà thôi, sao lại trách hắn được?

Thấy nàng lắc đầu, hắn thở ra nhẹ nhõm rồi lại nhìn chằm chằm nàng, nói: “Ta đến đại nhân cầu hôn nhé?”

Thất Nương ngẩn người, sao sự việc lại quay trở về lúc ban đầu rồi?

Đúng rồi, với tính tình của hắn, làm ra chuyện thế này nào có thể không

chịu trách nhiệm?

Thất Nương nghiêm mặt nói:

“Sinh tử là chuyện nhỏ, lễ nghĩa mới là quan trọng, lời này dù ta

hiểu, nhưng Thất Nương cho rằng, thế sự vô thường, chỉ cần lòng mình

trong sáng, hà tất phải để ý đến suy nghĩ của người khác? Nếu cứ nhất

định coi điều đó thành thánh hiền, trong mắt Thất Nương thật sự là ngu

hủ không chịu nổi, cực kỳ dối trá. Thiếu tướng quân xuất thân võ tướng,

lẽ nào cũng như bọn văn nhân ngu hủ như vậy sao?”

Văn Ngọc Hổ ngơ ngác nhìn nàng một lát mới nói:

“Nếu như bà ấy cũng giống cô nương suy nghĩ như vậy, mẹ ta cũng không canh cánh trong lòng đến tận bây giờ…”

Trước đây, mẫu thân Văn Ngọc Hổ có một tỷ tỷ.

Nàng từ nhỏ đã được đính hôn, đến mười sáu tuổi sẽ thành thân, bị

người trên đường đùa giỡn, tên du côn đó ôm chặt nàng… Rõ ràng không

phải nàng sai, nhưng sau đó lại phải chịu thế nhân xem thường, cuối cùng bị nhà thông gia từ hôn, yêu cầu khác khi từ hôn là muốn đổi thành lấy

muội muội (cũng chính là mẹ Văn Ngọc Hổ).

Các nàng tỷ muội tình thâm, muội muội biết rõ tỷ tỷ nếu từ bỏ, cả đời này sẽ không còn hy vọng, sao có thể đồng ý? Nhưng đối phương đã đến

tận nhà nhục nhã rồi khăng khăng đòi đổi lại. Sau khi hôn sự bị hủy, tỷ

tỷ cũng đâm đầu xuống giếng. Muội muội năm ấy mới mười ba tuổi cho nên

hôn sự phải đợi thêm hai năm nữa. Hai năm này, muội muội âm thầm tra tìm kẻ thù, dùng hết mọi thủ đoạn cuối cùng cũng tìm ra chân tướng.

Thì ra, mẫu thân Văn Ngọc Hổ dù mới mười ba tuổi nhưng danh tiếng

xinh đẹp đã lan xa, vị hôn phu của tỷ tỷ đối với nàng cũng âm thầm rớt

nước miếng, nhưng hắn cũng biết Trương gia (nhà của mẹ Văn Ngọc Hổ) nhất định không chịu cho con gái mình phải làm thϊếp, cho nên bày ra độc kế

đó. Hắn cho rằng tỷ tỷ sau khi bị từ hôn nhất định sẽ không ai cưới, đến lúc đó hắn hỏi cưới lần nữa liền có thể nhất tiễn song điêu, không ngờ

tỷ tỷ tính tình quá cương trực, đêm đó liền tự sát. Mẫu thân hắn biết

chân tướng, làm sao có thể chịu lấy kẻ thù hại chết tỷ tỷ, vì vậy liền

lập mưu ngày đó trong hôn lễ để phụ thân là Văn tướng quân cướp cô dâu.

Sau lại nhờ sự trợ giúp của Văn tướng quân tìm được người làm chứng,

khiến đối phương không bao giờ….có thể sống yên một chỗ.

“Gia mẫu thường tự trách, nói đều là vì bà nên mới hại đến dì. Bà

từng nói, là lễ hại người, nhưng người đời đều như vậy, cho nên huynh là con phải luôn nhớ kỹ, ở bên ngoài không thể phá hủy danh tiết của người khác, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải chịu trách nhiệm, nếu không có khi vô tình hại chết mạng người cũng không biết… Gia mẫu cũng

nói, trong mắt người khác, cha ta không ngâm thơ làm phú, chỉ là một kẻ

thô lỗ, nhưng khi đất nước gặp nạn có thể lại có thể bảo vệ đất nước,

đây mới là nam tử hán chân chính, có thể gả cho người đàn ông mạnh mẽ

như vậy là phúc khí của bà. Cho nên muội muội học võ bà cũng không ngăn

cản, muội muội đến nay nói chưa muốn lấy chồng bà cũng không thúc giục.”

Thất Nương nghe xong ngọn nguồn, thầm nghĩ, khó trách đại hồ tử cố

chấp như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này. Mẹ của hắn là một kỳ nữ,

chẳng những báo thù cho tỷ tỷ, lại tìm được cho mình một vị lang quân

như ý, nữ tử như vậy trên đời này thực sự hiếm thấy. Có cảm giác anh thư luyến tiếc anh thư, đáng tiếc Văn phu nhân ở tướng quân phủ tại kinh

thành, không có duyên gặp mặt một lần. Thất Nương nghiêng đầu cười:

“Chẳng phải lệnh muội nói không phải Tô công tử thì không lấy chồng sao?”

Nàng đã biết rõ nhân quả, đối với thái độ làm người của Văn Ngọc Hổ thay đổi đi nhiều, không còn lãnh đạm đối lập như trước.

Văn Ngọc Hổ nói:

“Gia mẫu nói, Tô Di Ca cũng không phải là phu quân muội muội, muội

muội tính tình chưa ổn định, về sau có người trong lòng thì khúc mắc tự

nhiên sẽ giải.”

Hai người nói nói cười cười, sau khi đi được một đoạn đường, Thất

Nương mệt mỏi liền vào hẳn trong xe ngủ một chút. Trong lúc mơ màng,

nghe bên ngoài loáng thoáng có tiếng người mắng chửi, xe ngựa cũng dừng

lại, nàng liền đứng dậy ra khỏi xe.

Vừa lúc nhìn thấy Văn Ngọc Hổ mạnh mẽ đẩy một người đàn ông mặc quần

áo đầy tớ ra, tầm mắt Thất Nương dừng lại ở một đứa bé ăn xin ngồi trên

mặt đất phía sau hắn, đứa bé kia ước chừng năm, sáu tuổi, khóe miệng

chảy máu, quần áo bẩn đến nỗi không nhìn ra được là màu gì, không biết

có phải là bị dọa đến sợ quá hay không, khóc cũng không khóc, chỉ ngơ

ngác ngồi trên mặt đất không nhúc nhích. Hai bên trái phải còn có mấy

người đàn ông khác cũng mặc trang phục đầy tớ, có lẽ là ác nô ỷ vào nhà

chủ giàu có nào đó ở đây bức hϊếp người. Bọn chúng lúc đầu còn đứng một

bên xem náo nhiệt, thấy tình hình không đúng liền cùng nhau vây lại.

Người đàn ông bị Văn Ngọc Hổ đẩy ra suýt chút nữa thì ngã lăn, nhìn lại

thấy Văn Ngọc Hổ vóc người cao lớn, có chút sợ hãi.

Nhưng nhìn thấy từ trên xe hắn một thiếu niên văn nhược vừa xuống,

nghĩ lại mình người đông thế mạnh, gan lại to lên, miệng lại hùng hùng

hổ hổ nói:

“Mẹ nó, ngươi thích quản chuyện người khác thế à? Tiểu tử này là con rơi của ngươi chắc?”

Mấy tên khác cũng đứng bên cạnh chửi tục tĩu, nhưng không ai dám động thủ trước.

Văn Ngọc Hổ đưa mắt nhìn một lượt, mấy tên kia gặp phải ánh mắt hắn,

nhất thời khựng lại, cảm giác sát khí dồn dập khiến cả người phát lạnh.. Sát khí của Văn Ngọc Hổ do nhiều năm chém gϊếŧ trên chiến trường mà

tích tụ, người bình thường sao chống đỡ nổi, trong đám người đó có một

kẻ nhát gan, bị ánh nhìn đó dọa đến mức đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống

đất. Văn Ngọc Hổ quay lưng về phía Thất Nương nên nàng không rõ chuyện

gì xảy ra, chỉ âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Văn Ngọc Hổ nói: “Các ngươi còn không mau cút đi, muốn ta động thủ

sao?” Lãnh ý trong giọng khiến Thất Nương nghe được cũng thấy rùng mình. Mấy tên kia không dám nói thêm gì nữa, ù té chạy.

Văn Ngọc Hổ chờ bọn chúng đi rồi, cúi mình xuống đỡ đứa bé dậy, lo

lắng hỏi: “Em bé bị thương sao rồi?”, giọng không còn lãnh ý. Thất Nương cũng đi đến, ngồi xuống coi. Đứa bé này, khuôn mặt bẩn thỉu không chút

biểu tình, chỉ có cảm giác còn sống ở đôi mắt đen láy đang chuyển động,

nhìn thấy Thất Nương liền giật mình.

Văn Ngọc Hổ bắt mạch cho nó, nói với Thất Nương: “Không có gì đáng

ngại, có lẽ là cắn phải đâu đó trong miệng nên mới chảy máu.” Rồi nói

với đứa trẻ: “Em bé đừng ở đây nữa, vạn nhất bọn chúng quay lại cháu sẽ

gặp họa đấy…” Đang định đứng dậy, không ngờ góc áo bị đứa bé túm chặt,

không đứng lên được.

Văn Ngọc Hổ suy nghĩ một chút, cho rằng nó muốn bạc, liền lấy ra hai

lượng đặt vào tay đứa trẻ. Không ngờ nó vẫn không buông tay, đôi con

ngươi đen nhánh dần lộ ra vẻ đau thương.
« Chương TrướcChương Tiếp »