Nghe nói Lục Chỉ Nguyên sinh ra cũng là lúc ông nội cùng ông ngoại nàng tranh giành nhau túi bụi.
“Gian thương, ông là gian thương, vô gian không thương (không gian không phải thương gia), cho mấy người nuôi dạy cháu gái bảo bối của tôi, trừ bỏ người sặc mùi
tiền thì còn biết học được cái gì?” Đây là lời ông nội nàng.
“Đó gọi là khôn khéo, ông hiểu hay không? Cho đồ mọt sách mấy người
dạy cháu ngoại yêu của tôi, không biến nó thành đầu gỗ mới là lạ.” Ông
ngoại phản kích. “Nguyên Nguyên của tôi tương lại phải trở thành nữ
cường nhân khôn khéo mạnh mẽ, Kinh Vận bách hóa của tôi sau này sẽ do nó tiếp nhận.” Ông ngoại đỏ mặt tía tai kêu gào.
“Nằm mơ, tôi phải dạy Nguyên Nguyên của tôi tương lai trở thành thục nữ tốt nhất.” Ông nội một bước cũng không nhường.
Tiết mục này, Lục Chỉ Nguyên ngồi trong lòng mẹ nhìn năm năm, nhìn cho đến khi nàng năm tuổi.
“Con muốn làm một thục nữ khôn khéo.” Tiểu Chỉ Nguyên năm tuổi tuyên bố, rốt cuộc bình ổn chiến tranh giữa hai ông già bảo thủ.
Thân thế Lục Chỉ Nguyên so với Phùng Ngũ Nương quả thực cách nhau một trời.
Bên nội của Lục Chỉ Nguyên hầu hết đều làm nhà giáo, có thể coi như
thư hương thế gia, ông ngoại lại kinh doanh Kinh Vận bách hóa, cũng coi
như nhà giàu có quý tộc, ông lão chỉ có một con gái duy nhất chính là mẹ của Lục Chỉ Nguyên.
Theo như cách nói của Lí Manh Manh, nàng là thế hệ danh môn.
Lí Manh Manh là bạn từ khi Lục Chỉ Nguyên mới sáu tuổi, so với nàng lớn hơn hai tuổi.
Lần đầu tiên Lí Manh Manh đến Lục gia, sợ hãi nhìn chằm chằm đồ vật
này nọ, trợn mắt há hốc mồm hỏi: “Nguyên Nguyên, có phải cậu muốn học gì đó?”
Tiểu Nguyên Nguyên đứng đắn trả lời: “Đúng vậy, sau này tớ phải làm một thục nữ, cầm kì thi họa đều phải biết đó!”
Tám tuổi Lục Chỉ Nguyên đã bị ông ngoại mang theo đi tham gia các
buổi hội họp buôn bán thương gia, bởi vì nàng chẳng những phải làm thục
nữ, hơn thế nữa còn phải làm một thục nữ thông minh khôn khéo.
Mười hai năm sau nghe Lục Chỉ Nguyên trần thuật lại, “Cho nên cậu cứ
như vậy bị ông nội ông ngoại bồi dưỡng thành thục nữ.” Hồ Dung, bạn tốt
mới gia nhập cùng nàng và Manh Manh, kết luận.
Các nàng ba người mới đi dạo phố, giờ đang ngồi trong quán cà phê nói chuyện phiếm.
“Mới là lạ.” Lí Manh Manh ở bên cạnh thì thào tự nói, “cậu ta căn bản chính là hồ ly.” Người khác có thể hiểu nhầm nhưng các nàng thân thiết
với nhau mười bốn năm như thế nào có thể không biết?
Nhìn bề ngoài, Lục Chỉ Nguyên mắt hạnh môi anh đào, mũi thanh da
trắng, có thể xưng là mỹ nhân, trong xã giao lễ nghi chưa bao giờ mắc
nửa điểm sai lầm, cử chỉ tao nhã, làm chuyện gì cũng không gấp gáp không chậm chạp, thái độ bình tĩnh ung dung làm cho mọi người khi gặp qua đều cho rằng nàng là thục nữ tiêu chuẩn.
“Ông ngoại cùng ông nội Nguyên Nguyên nhất định rất đắc ý cách giáo
dục của họ đúng không.” Hồ Dung vừa nói vừa nhấp một ngụm nước trái cây.
“Sai.” Lục Chỉ Nguyên khóe miệng khẽ nhếch, “Bọn họ bốn năm trước đều đã thừa nhận giáo dục của họ thất bại.”
“Tại sao?” Hồ Dung hưng trí bừng bừng hỏi.
Tại sao ư? Bởi vì năm mười sáu tuổi, mọi người nhà nàng đều biết rõ rành rành, nàng không hơn không kém, là một ngụy thục nữ.
Đồ giả cũng giống như vậy, tuy bề ngoài thực hoa lệ xinh đẹp, nhưng đồ dỏm vẫn là đồ dỏm……….
Một ngày nào đó Lục Chỉ Nguyên mười hai tuổi. Ông nội cùng ông ngoại
ngồi chơi cờ đang bất phân thắng bại, lúc này một người run rẩy sợ hãi
đến quấy rầy bọn họ: “Đỗ tiên sinh (ông ngoại Lục Chỉ Nguyên họ Đỗ),
thật phiền, tôi muốn nói với ngài một việc.”
Đỗ lão đang hăng máu bị chen ngang không khỏi có chút mất hứng: “Chuyện gì?”
“Đỗ tiên sinh, tôi nghĩ hết tháng này sẽ không làm nữa.” Người hầu Vương vẻ mặt đau khổ nói.
Đỗ lão lúc này mới ngẩng đầu lên: “Không làm? Vì sao?”. Đây là người
hầu thứ ba trong năm nay, đãi ngộ được cấp cũng không tồi mà, tại sao
từng người một không nhanh thì chậm đều xin nghỉ việc?
Lúc này Lục lão cũng ngẩng đầu lên, cái mũi khụt khịt: “Hình như có mùi tóc cháy thì phải?”
Nghe xong lời này, vẻ mặt người hầu càng thêm đau khổ: “Lục tiên sinh, là tóc của tôi bị cháy.”
Đỗ lão nhìn hắn kỳ quái: “Tại sao cậu tuổi như vậy rồi còn không để
tâm một chút? Là vì việc này mà từ chức sao? Quên đi, lần sau cẩn thận
hơn là được.”
“Không phải,” Người hầu nóng nảy, “Tóc của tôi……….. Là Nguyên Nguyên tiểu thư……..”
Đỗ, Lục hai người chấn động: “Nguyên Nguyên đốt tóc của cậu?”
“Không phải Nguyên Nguyên tiểu thư đốt, là tôi không cẩn thận.”
Đỗ lão nhẹ nhàng thở ra, không kiên nhẫn: “Cậu nói lung tung gì thế? Rốt cuộc là có việc gì?”
Người hầu đứng họng, hiển nhiên không biết như thế nào mở miệng, rốt cuộc ủ rũ nói: “Nguyên Nguyên tiểu thư nghịch thuốc nổ.”
Cái gì? Đỗ, Lục hai người xô bàn cờ ra, đồng loạt đứng dậy: “Nguyên Nguyên bị thương?” Thanh âm đã biến thành kinh hoảng.
“Không có.” Người hầu buồn bực trả lời, nghĩ thầm rằng như thế nào không hỏi thăm tôi, tôi mới là người bị thương cơ mà.
“Cháu không sao, ông nội, ông ngoại.” Lục Chỉ Nguyên trên lầu bước
xuống, chậm rãi đến bên hai người, ngồi vào ghế sô pha đằng trước, bàn
tay nhẹ nhàng đè xuống váy, mỉm cười nhìn hai ông lão.
Lục lão trong lòng vui sướиɠ nhìn cô cháu gái khéo léo tao nhã – đây mới là cử chỉ phong thái của tiểu thư khuê các.
Đỗ lão cẩn thận hỏi: “Nguyên Nguyên, cháu làm gì mà lại đυ.ng đến thuốc nổ?”
Lục Chỉ Nguyên khóe miệng độ cong không thay đổi: “Ông ngoại, cháu
không nghịch thuốc nổ, là pháo hoa, cháu chỉ định kiểm chứng xem phương
pháp trong sách có đúng không thôi.”
Đỗ lão lại giật mình lo lắng: “Nguy hiểm như vậy cháu không cần xem, vạn nhất bị thương thì phải làm sao?”
“Ông ngoại, cháu không phải chỉ là xem, thầy giáo nói lòng hiếu kì
chính là nguồn gốc của tiến bộ xã hội, tìm mọi cách hiểu rõ điều mình
muốn biết mới có thể thúc đẩy xã hội tiến lên, cho nên cháu thỏa mãn
lòng hiếu kỳ của mình cũng đâu có gì là sai?”
Lục lão thấy tình thế không đúng, nghiêm mặt nói: “Ông ngoại cháu nói không sai, cháu là một bé gái xem cái gì pháo hoa thuốc nổ? Rất không
thục nữ.”
Ông nội luôn luôn không hài lòng nàng làm việc này việc nọ liền nhất
định lấy câu này ra chỉnh nàng, Lục Chỉ Nguyên nãy giờ chờ nhất chính là câu nói này: “Cho nên, cháu đã nhờ bác Vương tốt bụng giúp cháu làm.”
Nàng trả lời sắc mặt không đổi, “Bác Vương, cám ơn bác nhé.”
Người hầu mặt nhăn nhó như quả mướp đắng: “Nguyên Nguyên tiểu thư
không cần cảm tạ.” Ai, chẳng phải chính là tìm hắn chết thay sao? Vốn
tưởng rằng hắn gặp may, tìm được một công việc lương cao lại thoải
mái…..Thì ra tiền không phải dễ kiếm như vậy, quên đi, vẫn là giữ lại
mạng nhỏ đi tìm công tác khác thôi.
Lần này đến lượt hai lão Đỗ, Lục cứng lưỡi……
Sau đó, một ngày nào đó Lục Chỉ Nguyên mười ba tuổi……
Tiếp theo, mộ ngày nào đó Lục Chỉ Nguyên mười bốn tuổi……
Sau lại một ngày nào đó Lục chỉ Nguyên mười lăm tuổi……..
Cuối cùng là một ngày nào đó Lục Chỉ Nguyên mười sáu tuổi. Đây là một buổi họp mặt giao lưu văn hóa kết hợp với thương nghiệp, Lục, Đỗ hai
lão đều tham gia, cho nên hai lão cùng hùa nhau lôi theo cháu gái đến
hội trường.
Trong giới thế gia ai cũng biết Lục, Đỗ gia có cô cháu gái tiểu thục
nữ khí chất nhất lưu, cho nên trong chốc lát đều lần lượt qua chào hỏi.
“Nhìn xem nào, đúng là một tiểu công chúa.” Một người trung niên nhìn thấy bọn họ liền tiến đến chào hỏi: “Nguyên Nguyên thật sự là càng lớn
càng xinh đẹp, Lục lão, Đỗ lão phúc khí thực tốt, có một cô cháu gái
xuất sắc như vậy.”
Lục Chỉ Nguyên gật đầu mỉm cười: “Chào bác Ngô ạ.”
Lục lão mỉm cười: “Không dám không dám. Lệnh lang cũng là thanh niên
ưu tú, nghe nói hiện tại đã bắt đầu giúp ông gánh vác công việc.”
Ngô lão ánh mắt sáng lên: “Vậy sao? Khuyển tử kia lại có người nói
tốt cho như vậy, bất quá nếu có nữ nhân được như Nguyên Nguyên thì tốt
rồi.”
Ba người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vị Ngô lão kia nhìn Lục Chỉ Nguyên, càng nhìn lại càng thấy ưng ý, liền sảng khoái nói trực tiếp:
“Lục lão, Nguyên Nguyên về sau làm dâu nhà tôi đây được không? Khuyển tử tuy năm nay hai mươi bốn, có hơi lớn hơn Nguyên Nguyên một chút, nhưng
nam nhân trưởng thành hơn cũng tốt phải không?”
Lục lão chưa dám dứt khoát ngay: “Nguyên Nguyên nhà chúng tôi còn nhỏ quá, hơn nữa hiện tại bọn trẻ ngày nay làm sao còn nhất nhất nghe theo
sắp đặt của người lớn nữa, việc này vẫn để tự chúng lựa chọn thì hơn.”
“Điều này cũng đúng.” Ngô lão chớp mắt: “Nguyên Nguyên cũng từng gặp qua anh Ngô rồi, cháu thấy cậu ta thế nào?”
Lục Chỉ Nguyên trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã hết
kiên nhẫn, được rồi, chuyện này có lẽ bản thân phải tự xuất chiêu đuổi
ruồi bọ: “Anh Ngô rất tốt ạ.”
“Phải không? Cháu thấy nó tốt ở điểm nào?” Tên kia một năm thì mười hai tháng đều trăng hoa động dục thì có điểm gì tốt?
“Anh ấy cá tính thân thiện,” thấy gái liền đến gần, “Giao du quan hệ
rộng rãi,” đào hoa không sợ nhiễm HIV, “Quan trọng nhất là rất có ý
chí.” Khi theo đuổi phụ nữ thì đúng là tuyệt đối bám riết không buông
tha.
Ngô lão cười rất sung sướиɠ, Lục, Đỗ hai người kinh ngạc nghĩ thầm, chẳng lẽ Nguyên Nguyên thực sự thích tên tiểu bạch kiểm kia?
“Bác Ngô.” Lục Chỉ Nguyên cười ngọt ngào, “Nghe nói anh Ngô hiện tại là “bạn tốt” của minh tinh điện ảnh Ngọc Linh tiểu thư, cháu rất thích Ngọc Linh tiểu
thư, có thể nhờ anh Ngô xin giúp cháu một tấm ảnh được không?”
Ngô lão nét mặt già nua cứng đờ: “Đâu có, đâu có, bọn trẻ đều thích
các ngôi sao ấy mà, có thể hiểu được.” Thằng nhãi thối này lại ở bên
ngoài yêu đương làm loạn.
“Bác Ngô,” Lục Chỉ Nguyên lại khờ dại tò mò hỏi: “Lần trước cháu nghe anh Ngô nói với bạn sau này thành gia nhất định phải làm được, rằng
trong nhà hồng kì không ngã, bên ngoài cờ màu phiêu phiêu*, đây là có ý
gì vậy ạ?”
Ngô lão trán nổi gân xanh, lúng túng: “Cái đó… Anh Ngô nói bậy đấy, là nói bậy đấy.”
“Bác Ngô…..” Còn hỏi thêm gì nữa? Ngô lão chợt nhìn sang hướng khác,
nhanh chưa từng thấy tìm được người quen: “Ây dà, bên kia còn có mấy
người bạn nữa cần chào hỏi, lần sau nói chuyện tiếp, lần sau nói chuyện
tiếp.”
Lục lão thở dài: “Cháu còn muốn nói gì nữa?”
“Không có gì, cháu chỉ muốn hỏi bác Ngô sắc mặt không tốt, có phải
không được thoải mái,” Lục Chỉ Nguyên cười hồn nhiên, nói thêm: “Cháu đi lấy đồ uống đây.”
Đang lúc nàng trở lại, đứng đằng sau hai người, nghe được ông nội
nói: “Tại sao có thể như vậy, chúng ta sai ở đâu? Tại sao Nguyên Nguyên
lại trở nên như vậy?” Ngẫm nghĩ lại, nén giận nói ông ngoại: “Chính là
ông, nói cái gì mà phải khôn khéo, Nguyên Nguyên hiện tại sắp vượt qua
cả hồ ly thành tinh rồi.”
Ông ngoại buồn bã ỉu xìu: “Có lẽ so với để người khác bắt nạt thì vẫn là tốt hơn.”
Thêm một tiếng thở dài: “Thất – bại – quá – đi!”
Lục Chỉ Nguyên cảm thấy ly đồ uống kia thực là ngon………