Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 1 - Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tài bắn cung của Văn Ngọc Hổ quả nhiên cao minh, một phát liền trúng đích.

Đề thi là mùa xuân, hắn buông cung, đọc:

“Nhất bách ngũ nhật hựu dục lai,

Lê hoa mai hoa sâm si khai.

Hành nhân tự tiếu bất quy khứ,

Sấu mã độc ngâm chân khả ai”(1)

Thất Nương chờ hắn đọc xong, liền tiếp:

“Xuân nhật dung dung trì trượng noãn,

Trúc nha xuất thổ lan tâm đoản.

Thảo đường thần khởi tửu bán tỉnh,

Gia đồng báo ngã viên hoa mãn.”(2)

Thơ của hai người dù nghe cũng khá được, nhưng không thể coi là xuất sắc.

Lưu Thành Hề có chút ngạc nhiên, cảm thấy Thất Nương không thể chỉ như vậy, lại không biết nàng có suy nghĩ khác. Hạ Lan Thuyền hiện giờ đang coi Ứng Thiên làm đối thủ, đã có người

khiến hắn luống cuống, nàng cần gì phải xuất đầu lộ diện, vừa tránh được phải làm cây to đón gió, vừa có thể làm chân xem diễn, chuyện tốt như

vậy Thất Nương cớ gì lại không làm chứ!

Đến lượt Hạ Lan Thuyền cầm cung tên hướng vào Ứng Thiên, trong không khí dường như có một luồng sát khí vô hình

đang chuyển động chậm rãi, khẩn trương đến nỗi khiến ai nấy đều nín thở.

Hạ Lan Thuyền giương cung nhưng chưa bắn, chậm rãi nói:

“Ứng công tử chuẩn bị tốt rồi chứ?”

Nếu là những người khác, chỉ sợ đã muốn chửi ầm lên, hắn cứ chậm rãi như vậy, giống như mèo đang vờn chuột…

Nhưng Hạ Lan Thuyền có thể là mèo, Ứng

Thiên lại quyết không phải chuột, hắn vẫn đứng yên như núi, khóe môi hơi cong lên mỉm cười, không nói gì.

Thất Nương mỉm cười, Hạ Lan Thuyền tất

đang muốn dụ Ứng Thiên mở miệng. Biểu hiện, tình cảm của con người xuất

phát từ khuôn mặt, nếu Ứng Thiên mở miệng ra nói, ai biết quả táo kia

còn có trên đỉnh đầu hắn không…. Lấy trí tuệ cùng trầm ổn của Ứng Thiên, sao có thể không nhìn ra được kế của Hạ Lan Thuyền?

Mũi tên rời khỏi cung bắn về phía Ứng Thiên, hắn ngay cả mí mắt cũng không động đậy.

Hạ Lan Thuyền bắn tên trúng đích, hai người cùng nhau qua cửa.

Rất nhanh đã đến tổ cuối cùng, khi thiếu

niên mặc áo gấm lông điêu cầm cung lên, Tiến Bá kia mũi đã lấm tấm mồ

hôi. Lúc thiếu niên đặt mũi tên vào cung rồi kéo ra, Tiến Bá thân mình

đã không khống chế được mà run lên…… Tốt rồi, hắn không cần bắn, quả táo đã rơi xuống đất.

Thiếu niên khinh miệt nhìn lướt quá khuôn mặt xám như tro tàn của Tiến Bá, ném cung xuống mặt đất, mở miệng đọc:

“Hà thiện du hoàng lạo

Bất tri giang hải lưu.

Yến tước hí phiên sài

An thức hồng hộc du?”(3)

Thơ hay! Thất Nương thầm khen, bài thơ

này quả nhiên cố ý, nói toạc ra thì ý hắn là, ta là thiên nga các ngươi

là chim én chim sẻ, chim én chim sẻ sao có thể so sánh với thiên nga.

Thơ như vậy, mọi người xung quanh nghe

xong làm sao còn giữ được sắc mặt bình tĩnh? Nhưng không ai có thể phủ

nhận, thơ của hắn, khí thế và trí tuệ đều khiến người ta khó mà quên

được.

Nghe mấy câu thơ này cũng đủ biết, thiếu

niên này nhất định không phải công tử thiếu gia con nhà thường, ngoài

Thất Nương, những người khác cũng đều nhận thấy vậy.

Lại một người có thể ngang cơ với Hạ gia

huynh muội, Thất Nương trong lòng cười trộm, kế tiếp còn có gì bất ngờ

nữa đây? Nàng âm thầm quan sát biểu hiện của những người khác: Ứng Thiên và Hạ Lan Thuyền giấu kín không lộ ra nửa điểm cảm xúc, Hạ Lan Nhị hơi

nhíu mày, Hạ Lan Chi cúi đầu không biết đang nghĩ gì….

Kết quả ngoại trừ các tùy tùng đi theo chủ, chỉ còn có ba mươi chín người qua được Tứ Trọng Môn.

Qua cửa Tứ Trọng Môn, Bao tiên sinh dẫn mọi người đi vòng vèo xuyên qua những dãy núi giả, cuối cùng đi vào một tiểu viện.

Tiểu viện này đèn đuốc sáng trưng, trong viện mấy dãy bàn được đặt ngay ngắn, bên trên có bút lông và màu vẽ.

Trên cái bàn cao nhất đặt một bình phong dựng đứng, trên đó treo một bức tranh cuộn.

Bao tiên sinh ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó mới bảo tiểu đồng mở cuộn tranh ra.

“Bức họa này diễn tả hai câu đầu của một

bài thơ,” Bao tiên sinh nói với mọi người, “Lần này đề mục là các vị hãy họa tiếp hai câu sau, mỗi người có thời gian là một nén hương.”

Đó là một bức Đăng cao viễn thiếu đồ, Thất Nương chăm chú nhìn kỹ, cảm thấy không có gì đặc biệt.

(Đăng cao viễn thiếu đồ: nghĩa là bức tranh vẽ cảnh từ trên cao (lên núi) nhìn về phía xa – tranh cổ Trung Quốc thường đặt tên kiểu như vậy)

Nàng đến nơi này hai năm, cũng coi như

đọc qua không ít thi thư của Long Giao vương triều, hiện tại nhớ không

ra là bài thơ nổi tiếng nào có liên quan đến bức họa này.

Nàng khẽ nhíu mày, có phải bài thơ này mình bỏ sót không đọc qua? Việc này có vẻ phiền toái đây.

Ngay khi nàng đang lo lắng liệu có phải

bỏ cuộc không, nhìn sang thấy Văn Ngọc Hổ đang khoa bút vẽ, mà Lý Tứ

Lang lại vò đầu bứt tai, nàng chợt thắc mắc, lẽ nào Văn Ngọc Hổ nghĩ ra

được bài thơ đó mà Lý Tứ Lang lại nghĩ không ra?

Không phải nàng xem thường Văn Ngọc Hổ,

nhiều văn nhân như vậy qua không nổi Tứ Trọng Môn, hắn một võ tướng lại

có thể qua, có thể thấy tài văn của hắn cũng không tồi. Nhưng hắn và Lý

Tứ Lang, giống như một người đã ra trường đi làm nhiều năm và một sinh

viên còn đang đi học trong trường thời hiện đại, Lý Tứ Lang nghĩ không

ra mà Văn Ngọc Hổ lại liếc mắt một cái có thể làm được, việc này ít

nhiều khiến Thất Nương cảm thấy có chút không đúng.

Nhất định có điều gì mình bỏ qua không

chú ý, nàng nhìn lại bức tranh kia lần nữa, trong lòng lại đem lời Bao

tiên sinh lọc qua một lần.

“….Bức họa này chính là hai câu trên của

một bài thơ…. họa tiếp hai câu sau…” Nàng bỗng tỉnh ngộ, thì ra là thế!

Nàng cầm cây bút đặt bên bắt đầu vẽ.

Một nén hương sau, có chín người để giấy trắng, Lý Tứ Lang là một trong số đó.

Lý Tứ Lang nhìn tranh của mọi người, kỳ quái hỏi:

“Tranh của mỗi người đều không giống nhau, bài thơ đó rốt cuộc là đại tác phẩm của tiên sinh nào?”

Mạnh Tinh tức giận trừng hắn:

“Bao tiên sinh nói, bức tranh là hai câu trên của một bài thơ, bài thơ này không thể của chính ngươi được sao?”

Lý Tứ Lang lúc này mới giật mình.

Thất Nương thầm nghĩ, nguy hiểm thật, bản thân mình không phải người Long Giao cho nên không biết rõ, cứ nghĩ có

phải mình bỏ sót mất bài thơ nào hay không, suýt nữa thì rớt mất.

Đề mục của Hồ Lô Viên quả nhiên đặc sắc,

bắn cung, thử thách không phải bắn mà là dũng khí, vẽ tranh, thử thách

không phải vẽ mà là suy luận, thế này chẳng phải người vừa có dũng vừa

có mưu?

Quả nhiên là thú vị.

Khó trách năm trước không ai có thể Vấn

Thái. Cửu Trọng Môn lần này mới qua được một nửa cũng chỉ còn lại có ba

mươi người, hơn nữa theo Bao tiên sinh nói, năm nay người vào được Tam

Trọng Môn nhiều hơn so với năm ngoái, chỉ đáng tiếc là Lý Tứ Lang không

có duyên vào cửa thứ năm.

Cửa thứ năm là một vườn sen, hai phần ba diện tích vườn là hồ nước.

Trong hồ trồng toàn sen, hồ rộng cây cối

rập rạp tươi tốt, hai bên bờ hồ rải rác những tòa kiến trúc hình dáng

không giống nhau, cao thấp đan xen, xung quanh sóng nước lóng lánh làm

nổi bật nên sự thanh nhã tĩnh lặng. Nếu như là giữa hè, sóng nước lóng

lánh sẽ phản chiếu những đóa hoa sen khắp hồ đong đưa khoe sắc, nhất

định là đẹp không sao tả xiết.

Mọi người được đưa vào một tòa nhà gọi là Trân Lung quán.

Tiến vào rồi mới phát hiện, nơi này trừ

một lối đi thẳng tắp ở giữa, hai bên đều bị ngăn ra thành những phòng

nhỏ để chơi cờ, bên trong chỉ nhìn thấy có bàn cờ cùng hai cái ghế tựa.

Đề mục của Ngũ Trọng Môn chính là “Kỳ”.

Hiện tại đối diện Thất Nương là người quen, là chủ nhân vế đối trên khi nàng qua cửa thứ hai, Tôn lão tiên sinh.

Hiển nhiên vị Tôn lão kia cũng không dự

đoán được đối thủ của lão lại là nàng, cười nói: “Chúng ta thật là hữu

duyên!” Lại khen: “Tiểu tử quả nhiên có chút bản lĩnh, lại qua được Ngũ

Trọng Môn.”

Thất Nương không nói nhiều, dụng tâm đánh cờ.

Đối phương lúc bắt đầu cho nàng đi trước

năm quân, quy tắc lần này là, trong vòng một nén hương không bị đối

phương ăn mất năm quân là qua cửa.

Nói thì dễ, Thất Nương chơi được một nửa đã biết mình sẽ thua.

Nàng bất động thanh sắc trầm giọng hỏi:

“Tôn tiên sinh, nơi này gọi là Trân Lung quán, có thể có sách Trân Lung dạy đánh cờ không?”

Tôn lão nhìn bàn cờ nói:

“Trước kia có, nhưng sau này thất lạc rồi.”

Thất Nương lại hạ một quân:

“Thật sao? Tôi trước kia từng xem qua một ván cờ Trân Lung, thật sự là cờ hay, đáng tiếc là không ai có thể giải được.”

Tôn lão mắt sáng rực, trở nên hưng phấn hỏi:

“Vậy ngươi còn nhớ rõ các nước cờ như thế nào chứ?”

Thất Nương cười:

“Lúc ấy tôi cũng mất không ít công suy nghĩ, làm sao lại không nhớ rõ….”

“Mau mau mau, ngươi nói ta nghe một chút đi, nó là như thế nào…”

Tôn lão lập tức nổi hứng thú như nàng dự tính.

Thất Nương lắc đầu, nhắc nhở:

“Tiên sinh, chúng ta còn chưa chơi cờ

xong đây! Mà nói thêm, tôi chơi xong ván này rồi có lẽ phải rời khỏi

vườn, làm gì còn thời gian mà bày ra ván cờ cho ngài?”

Nói vậy Tôn lão cũng nghe ra, ack! Tiểu tử này muốn ăn gian…. Ta thả hắn, hắn mới cho ta xem ván cờ Trân Lung….

Có thể làm giám khảo của Hồ Lô Viên đương nhiên không dễ dàng nhận hối lộ như vậy, nếu không chín cánh cửa của

Cửu Trọng Môn đã sớm bị người ta đạp nát…. Tôn lão mặt trầm xuống không

nói gì, mấy nước cờ tiếp theo đều là sát, Thất Nương cười, nhàn nhã cầm

một quân cờ trong tay bỏ vào hũ: “Không cần chơi nữa, tôi nhận thua…”

liền đứng dậy làm như sắp đi ra ngoài.

“Chậm đã..!” Tôn lão mặt già nua nhăn

nheo âm tình bất định, trong lòng đang nghiêng ngả, tiểu tử này nói thua là thua, nét mặt như chẳng hề để ý đến cái gì khiến lão ngứa răng, mà

trong lòng lão lại bị ván cờ Trân Lung kia châm đến ngứa ngáy, nếu là

vàng bạc châu báu bình thường, lão chẳng thèm xem vào mắt, nhưng đây là

ván cờ Trân Lung…. Nếu tiểu tử này đi rồi, vậy…. Thôi thôi thôi, dù sao

sau đây còn có ba cửa nữa, cho dù hắn qua được một cửa này cũng có sao…
« Chương TrướcChương Tiếp »