Chương 6: Gặp gỡ trong quá khứ (3)

Lâm Tử Mạch đã từng xem qua bức ảnh của gia đình Âu Dương Thành, nên vừa nhìn cô đã nhận ra đây là mẹ của anh.

Ông ngoại của anh là một vị tướng quân nổi tiếng, bà ngoại là tiểu thư khuê các của một gia tộc dòng dõi thư hương, bản thân mẹ của Âu Dương Thành vừa có khí chất tài giỏi của một nữ tướng, lại vừa có phong độ cốt cách của một người trí thức nho nhã bất phàm. Cả hai luồng khí chất ấy dung hợp hài hòa trong con người bà. Khi bà gần 50 tuổi, mà nhìn bà chỉ như vừa 40 vậy. Mà lúc này, so với bức ảnh đã chụp trước đấy vài năm, thì còn trẻ hơn nhiều.

Âu Dương Thành ngẩn người ra một lát, nói: “Mẹ, sao mẹ đến đây, chẳng phải con đã nói có Trình Tử chăm sóc con rồi, mẹ ở lại Bắc Kinh chăm sóc cha sao?”

Mẹ Âu Dương giận dữ nhìn Âu Dương Thành, bước đến túm lấy tay anh ấy, trong mắt bà đã ngân ngấn nước, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh cất lên: “Con thật là, xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ làm sao có thể yên tâm được chứ”.

Âu Dương Thành ngoan ngoãn để mẹ kéo đến ngồi lên ghê sô-pha, Mẹ Âu Dương cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới, rồi nói với giọng vô cùng dịu dàng: “Bệnh tim của cha con không được tốt, nên mẹ không dám nói cho ông ấy biết, mẹ chỉ nói rất nhớ con nên quay về thăm con. Con nói xem, con như thế này bảo người khác làm sao mà yên tâm được. Mẹ về đến đây thì mới biết, trong nhà đến một người hộ lý cũng không có, chỉ có mỗi bác Vương vội vàng ghé qua đây giúp con chuẩn bị bữa tối. Tất cả bác ấy đều nói hết với mẹ rồi, những lúc mẹ gọi điện cho con, con toàn nói dối mẹ!”

Lâm Tử Mạch buông Tiểu Cáp ra, rất bình tĩnh đi lại gần rồi đứng ở một bên.

“Mẹ!” Âu Dương Thành nói chuyện với mẹ không giống như nói với Lâm Tử Mạch, anh khe khẽ vịn vào vai mẹ, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng êm ái: “Mẹ sớm quay về chăm sóc cha con đi nhé, ở đây con đã có Trình Tử rồi”.

“Trình Tử?” Mẹ Âu Dương dường như lúc này mới nhớ đến vẫn còn một người tên Trình Tử, bây giờ bà mới nhìn sang Lâm Tử Mạch đang đứng ở bên cạnh. Bà nhổm người dậy kéo Lâm Tử Mạch cùng ngồi xuống, Mẹ Âu Dương nhìn Lâm Tử Mạch từ đầu đến cuối như có ý thăm dò, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, nhã nhặn nói: “Cháu là A Tử à?”

“Vâng ạ, bác gái, cháu chào bác!” Lâm Tử Mạch khẽ mỉm cười, trả lời rất tự nhiên.

“Ừ, tốt”. Mẹ Âu Dương là người rất tao nhã xinh đẹp, lúc nói thường hơi nghiên đầu, mỉm cười nhã nhặn, đến cả sợi tóc cũng nho nhã đến mức không thể nào bắt bẻ được, “Thì ra cháu thực sự đã trở về, lúc nãy bác Vương có nói trong nhà chỉ có một mình A Thành thôi.”

Lâm Tử Mạch lặng lẽ đưa mắt nhìn Âu Dương Thành, thấy anh ấy không có ý định trả lời, liền tự mình chủ động đáp: “Thưa bác, con cũng vừa về đến, là Âu Dương Thành có ý đi đón con”.

“Ồ, cháu vừa về đến?” Mẹ Âu Dương liếc sang phía Âu Dương Thành tỏ ý nghi ngờ, lại thấy anh cũng vừa vặn chau khẽ đầu mày, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần.

Lâm Tử Mạch vô cùng buồn bực, cơ hồ như không nhịn được nữa chỉ muốn mở miệng chất vấn người này vì sao lại không phối hợp ăn khớp với nhau như vậy.

Mẹ Âu Dương lại chuyển qua nhìn chú chó Tiểu Cáp ở bên cạnh, cuối cùng cũng chăm chú nhìn Lâm Tử Mạch, hỏi với giọng điệu rất nhã nhặn nhưng có chút uy nghiêm: “Vậy tại sao cháu không mang theo hành lý mà lại dẫn theo một con chó nhỏ?”

Mẹ Âu Dương quả nhiên là người không phải có thể dễ dàng lừa gạt, trong dáng vẻ khách khí ôn hòa nhã nhặn của bà vốn đã mang theo cả sự không thân thiện. Lâm Tử Mạch giữ vững tinh thần, tiếp tục bình tĩnh lấp liếʍ: “Bác gái, chuyện là thế này ạ: Cháu vội vã trở về để chăm sóc anh Âu Dương, nhưng trước khi về ở trường vẫn còn một số việc cần giải quyết, cháu nghĩ ở trong nước cái gì cũng có, nên đã không để dành thời gian để thu xếp hành lý, mà tay không trở về luôn. Đến cả chú chó nhỏ Tiểu Cáp này, cũng là do chúng cháu vừa nhặt được trong lúc đi tản bộ bên bờ hồ Huyền Vũ trở về, thấy nó không có chủ nhân, rất đáng thương, nên cháu đã mang nó về ạ”.

Mẹ Âu Dương nhìn Âu Dương Thành, tuy nét mặt anh vẫn bình thường, nhưng anh lại gật đầu: “Mẹ, đúng là như vậy”. Cuối cùng Lâm Tử Mạch cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Âu Dương Thành nói như vậy, Mẹ Âu Dương cũng thôi không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ thở dài rồi quay sang nói với Lâm Tử Mạch: “Tai nạn xe cộ lần này của A Thành thật sự làm bác quá bất ngờ, điều càng làm bác khổ sở hơn nữa là tai nạn đó đã để lại di chứng về mắt, bác thật sự rất lo lắng. Thật không ngờ, cháu có thể xin phép nghỉ để về nước chăm sóc nó, thật là vất vả cho cháu quá!”

“Bác gái, bác đừng khách khí như vậy”. Lâm Tử Mạch hơi cúi đầu, mỉm cười dịu dàng, bàn tay nhỏ bé thuôn dài cầm chiếc bình trà mang phong cách cổ xưa ở trên bàn, rót một ly trà nóng, đưa tới tay mẹ Âu Dương, mạch lạc nói: “Bác yên tâm ạ, có cháu chăm sóc tốt cho Âu Dương, anh ấy nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại. Bác nên nghe theo lời anh ấy, trở về sớm một chút để chăm sóc bác trai, đừng để anh ấy lo lắng ạ.”

Mẹ Âu Dương không vì lời khuyên của hai người mà thay đổi, bà vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình, lắc đầu nói: “Không được, bác nhất định phải ở đây một thời gian, đợi đến khi A Thành thật sự có chuyển biến tốt, thì bác mới quay về”.

“Mẹ!”

Âu Dương Thành dường như còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Mẹ Âu Dương ngắt lời, bà quay đầu lại nghiêm khắc nhìn anh nói: “Trong quãng thời gian này mẹ cần phải giám sát con, công việc của con tạm thời giao cho người của cha con quản lý, mẹ cũng sẽ giúp một tay. Còn con, dưới sự chăm sóc của A Tử, con chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được, tất cả những việc khác, không cần con phải bận tâm”.

“Con đừng tưởng mẹ không biết gì, ngay cả những lúc con nằm viện con cũng không ngừng làm việc, nếu không phải là con làm việc quá sức, thì sao lại có thể xảy ra tai nạn như thế này chứ, cũng còn là bởi do một cục máu đông chèn ép lên hệ thần kinh, nên đến mắt cũng… Bao giờ con mới có thể khiến mẹ yên tâm được đây?”

Mẹ Âu Dương tận tình khuyên bảo như vậy cũng là xuất phát từ lòng thương yêu con. Nhưng nhìn đến ánh mắt của con trai, giọng nói nghiêm khắc của bà cũng dần dần trở nên mềm mỏng hơn: “Mẹ biết con cố gắng làm việc cũng là muốn chứng minh cho bố mẹ và người trong công ty thấy năng lực của con. Mẹ tin con có năng lực, nhưng con cũng cần phải lo lắng cho sức khỏe của mình!”

Âu Dương Thành không muốn làm cho mẹ đau lòng, thần sắc của anh nhu hòa hơn, anh đồng ý nói: “Được rồi, mẹ, thời gian này con sẽ không đến công ty, mẹ sai người của bố đến tiếp quản công việc của con nhé, con sẽ yên tâm dưỡng bệnh, như vậy được chưa?”

Mẹ của Âu Dương cuối cùng cũng nở một nụ cười hài lòng, gật gật đầu nói: “Như vậy mới đúng. Các con cứ nói chuyện tiếp đi, mẹ tiếp tục chuẩn bị bữa tối”. Dứt lời bà đứng dậy đi thẳng xuống bếp.

Lâm Tử Mạch cũng vội vàng đứng lên, nhìn Âu Dương Thành nói: “Em cũng đi giúp một tay”.

Âu Dương Thành hiểu ý cô, gật gật đầu.

Lâm Tử Mạch cũng hiểu ý của anh, muốn cô không để lộ bí mật.

Cô – bạn gái của anh bảy năm sau, giờ đây lại giả làm bạn gái của anh bảy năm trước, rõ ràng vấn đề không phải là quá lớn. Cô khẽ nói một câu: “Yên tâm”, rồi quay người đi đến phòng bếp.

Cách bày biện trang trí của phòng bếp giống hệt như mấy năm sau, chỉ có điều các dụng cụ trong nhà bếp hoàn toàn mới.

Mẹ Âu Dương xào rau, Lâm Tử Mạch phụ giúp. Những miếng thịt trong nồi, dưới sức nóng của dầu đang cuộn lại, phát ra những tiếng nổ “tách tách”, Mẹ Âu Dương vừa đảo thịt vừa nói: “Đưa cà tím cho bác”, Lâm Tử Mạch vội lấy cà tím đã được thái cẩn thận trong cái đĩa ở bên cạnh đưa cho bà. Mẹ Âu Dương một tay bưng đĩa cà tím, một tay đảo thịt, trong lúc đợi thịt chính, tranh thủ nói chuyện phiếm với Lâm Tử Mạch: “Hôm nay bác Vương nói, đầu năm A Thành đã sửa lại phòng bếp này, quả nhiên rất đẹp phải không?”

Lâm Tử Mạch gật đầu: “Đúng ạ, anh Âu Dương luôn có con mắt quan sát rất tốt”.

Khi thịt đã chín, Mẹ Âu Dương liền đổ cà tím vào trong nồi, tiếng dầu sôi dần dần nhỏ đi, trong lúc đảo thức ăn, Mẹ Âu Dương tiếp tục nói: “Bác Vương là người mà bác và bác trai trước khi rời khỏi Nam Kinh đã tìm về để giúp hai bác dọn dẹp chăm sóc ngôi nhà này, nhà bác ấy cũng ở gần đây thôi. Sau này, khi A Thành trở về, bác ấy cũng chăm sóc luôn cuộc sống hàng ngày cho nó, hai năm này, may mà có bác ấy. Bác trở về rồi nên mới để cho bác ấy nghỉ ngơi vài ngày”.

Lâm Tử Mạch nhẹ nhàng nói: “Vâng ạ, Âu Dương đã từng kể về bác Vương cho cháu nghe, anh ấy nói bác Vương hấp cá sạo rất là thơm”.

Cà tím hầm xong, Mẹ Âu Dương lại chuẩn bị gia vị cho món canh gà, Lâm Tử Mạch ở bên cạnh giúp bà. Mẹ Âu Dương bảo Lâm Tử Mạch: “A Tử, cháu đi lấy thịt để hầm trong tủ lạnh ra, ở ngăn tủ bên cạnh ấy”. Lâm Tử mạch liền đi lấy thịt từ trong tủ lạnh ra, sau đó cô bỏ nó vào trong chậu rửa để rửa. Mẹ Âu Dương lại nói: “Quả thật bác Vương hấp cá rất ngon, bác học bao nhiêu năm rồi mà không nấu ngon được như bác ấy. Đúng rồi, A Thành chẳng bao giờ kể cho bác nghe về cuộc sống của nó ở nước ngoài, chúng cháu ở nước ngoài thường hay ăn món gì?”

“Chúng cháu…” Lâm Tử Mạch đột nhiên không biết phải nói thế nào, đành phải kiên trì đến cùng nói: “Âu Dương không thích ăn những món Tây, mà chỉ thích ăn những món ăn Trung Quốc, chúng cháu, bình thường chỉ cần có thời gian là cháu sẽ nấu cho anh ấy ăn ạ”. Đây chính xác là thói quen của Âu Dương, sống cùng với Âu Dương Thành vài năm, cô dần dần cũng đã hiểu được tất cả những sở thích của anh ấy, và luôn nhớ ở trong tâm trí.

“Ồ, cháu cũng biết nấu ăn sao?” Mẹ Âu Dương có vẻ ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Lâm Tử Mạch, nở một nụ cười hòa nhã rồi quay người đi nói: “Bây giờ những cô gái biết nấu ăn thật sự không nhiều lắm, có điều bác vẫn hy vọng A Thành có thể có được một người bạn gái biết chăm sóc nó, cháu thật sự rất tốt. Thảo nào A Thành không muốn để bác gặp cháu, chỉ sợ bác gây áp lực cho cháu. Khi bác nói muốn đến trường học thăm nó, nhưng nó không chịu, nói là nó đang ở cùng cháu nên không tiện”.

Tay Lâm Tử Mạch đang rửa thịt bỗng thoáng chút run rẩy, nhưng rất nhanh cô trấn tĩnh lại, nói: “A ấy nhất định là muốn bác giúp đỡ, chăm sóc bác trai nên mới nói như vậy, chứ thực ra có gì bất tiện đâu ạ”.

Mẹ Âu Dương nghe vậy, quay đầu lại cười với Lâm Tử Mạch: “Ha ha, cháu không cần phải ngại ngùng như vậy, chuyện của thanh niên các cháu bác đều biết và có thể hiểu được”.

Tuy nụ cười của Mẹ Âu Dương trong chốc lát đã trở nên chân thật và ấm áp hơn, nhưng Lâm Tử Mạch lại cảm thấy rất lạnh. Rõ ràng là mùa hè, nhưng nước lại lạnh băng giống như mùa đông vậy, Lâm Tử Mạch thẫn thờ xả nước vào nồi, đột nhiên cô cảm thấy đóng giả làm Trình Tử là một việc vô cùng đau khổ.

“A Tử, cháu ra thái hành đi”. Mẹ Âu Dương múc cà tím vào trong đĩa, đồng thời dặn dò Lâm Tử Mạch.

Lâm Tử Mạch cầm một cây hành to đặt lên thớt, sau đó cắt hết mấy cái rễ cho nó ngay ngắn, cắt thành mấy đoạn dài đủ vừa ăn, rồi cho vào cái đĩa nhỏ đưa cho mẹ Âu Dương để bà cho thêm gia vị vào trong nồi.

Mẹ Âu Dương nhận lấy, đưa mắt nhìn, cười khen ngợi: “Lúc nhỏ A Thành thật phiền phức, nó không thích ăn hành, gừng, tỏi, trong lúc ăn mà gắp nhầm phải mấy thứ này là kiểu gì nó cũng nổi nóng với bác. Bác trai đã vì điều này nói bao nhiêu lần rồi. Nhưng nấu ăn mà không cho thêm những thứ này thì món ăn sẽ không còn hương vị nữa, cho nên mỗi lần nấu bác đều cắt chúng to to một chút, để tránh nó không ăn nhầm phải”.

Lâm Tử Mạch khẽ cười nói: “Cháu cũng mất một thời gian mới biết được đấy ạ”.

Cả hai người vẫn tiếp tục chuẩn bị, Lâm Tử Mạch cũng ra tay, xào món giá đỗ chua cay.

Mẹ Lâm Tử Mạch từng nói với cô, xào giá đỗ cũng phải có kiến thức, cần phải biết mình muốn độ lửa bao nhiêu là đủ, phải biết phán đoán chắc chắn thời gian nào là tốt nhất. Mẹ xào giá đỗ không khô giòn và ngon bằng cha, bởi vì mẹ luôn lo lắng không đủ độ lửa, giá đỗ không chín, nên cuối cùng lại xào nó chín nhũn.

Lúc bắt đầu học xào, Lâm Tử Mạch cũng giống mẹ, lúc nào cũng suy tính thiệt hơn, lo trước lo sau, không phải không quen xào giá đỗ, mà cô rất ghét nấu món này. Có điều qua bao nhiêu năm như vậy, Lâm Tử Mạch giờ đây có thể xem là giống như cha cô, cô đã biết điều mình cần là cái gì.

Bỏ thêm hành và gừng vào rồi, Lâm Tử Mạch còn cho thêm hai quả ớt chỉ thiên đỏ rực.

“A Thành không ăn ớt!” Mẹ Âu Dương vội nói.

Lâm Tử Mạch kinh ngạc một chút, rồi buột miệng nói: “Nhưng trước đây cháu đã nấu những món có ớt và anh ấy đều rất thích ăn ạ…”

“Mẹ, bây giờ con ăn được ớt rồi ạ”. Từ ngoài cửa vẳng đến một giọng nói rất thản nhiên. Lâm Tử Mạch quay đầu nhìn, Âu Dương Thành đang uể oải dựa lưng vào cửa bếp, thờ ơ nói. Anh đã thay quần áo, mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, chiếc quần thể thao màu đen ở nhà, mái tóc dựng lên ngang ngược, tuy có chút rối bù, nhưng lại mang khí chất mê hoặc rất khác biệt.