Một tuần lễ sau.Kỳ động dục của Kiều Vinh Vinh lại tới nữa rồi. Trường học đã cho nghỉ Hè, Lâm Sơ Lan cũng xin nghỉ phép bên công ty cô.
Song, khi nàng từ trong giấc mộng choàng tỉnh thì thấy Lâm Sơ Lan đang thay quần áo.
Lâm Sơ Lan hầu như đã mặc xong, đang cài nút áo.
Đó chính xác là bộ âu phục màu đen sang trọng, ôm lấy hai chân thon dài thẳng tắp của cô, nhìn sơ có một cỗ cấm dục nhàn nhạt lại kinh diễm khiến cho Kiều Vinh Vinh lặng lẽ nuốt nước miếng.
Thế nhưng lý trí nàng vẫn còn, thấy Lâm Sơ Lan vận bộ trang phục này lại hỏi: "Phía công ty có việc quan trọng gì sao?"
Mọi khi Lâm Sơ Lan đi làm thường mặc váy ngắn, hiện tại ăn mặc trịnh trọng như thế, phỏng chừng công ty bên kia bất ngờ có việc gì trọng đại cần giải quyết.
Kiều Vinh Vinh có hơi thất vọng, từ sau khi hai người hòa hảo mới mấy ngày trước, nàng luôn chờ đợi kỳ động dục đến.
"Hả? Không có." Lâm Sơ Lan thấy nàng đã tỉnh, đi tới bên giường từ trên nhìn xuống nàng, nhẹ giọng nói: "Hiện tại việc quan trọng duy nhất là bồi em."
Giọng nói của cô cực kỳ nghiêm túc, đến nỗi giống như cùng cấp dưới bàn họp, con ngươi đen nhánh hạ xuống như Nữ vương cao cao tại thượng nhìn nàng.
Thật muốn mệnh a, Alpha này làm sao lại trêu chọc người như thế chứ?
Thân thể Kiều Vinh Vinh nóng lên, tin tức tố dâng trào xông ra, hạ thể trống vắng châm chít làm nàng khó nhịn. Cũng may nàng không cần phải nhịn nữa vì lúc này Lâm Sơ Lan đã cúi xuống hôn nàng, nàng thuận thế ôm lấy cái cổ của cô.
Lâm Sơ Lan cũng tự nhiên cảm nhận được tin tức tố nhiệt liệt từ Omega lan tỏa trong không khí. Mặc dù do đến kỳ động dục nhưng thần tốc bộc phát thế này thì xem ra Kiều Vinh Vinh thật sự yêu thích bộ dáng này của cô.
Lâm Sơ Lan tuy là một Alpha lãnh ngạo ít nói, thế nhưng tính tình nàng cũng không nóng vội, thậm chí có thể khen ngợi cô rất ôn nhu, ở trên giường cũng như thế.
Ngày đó ở trước mặt Hà Cung, Kiều Vinh Vinh chỉ vì một nụ hôn mà đã động tình. Lâm Sơ Lan suy nghĩ vài lần, có phải Omega nhà mình yêu thích cô ở trên giường cường thế một chút không?
Bây giờ nhìn thấy quả nhiên là vậy.
Lâm Sơ Lan đem đầu lưỡi dây dưa nhiệt tình hơn, tay dùng lực trực tiếp xé rách váy ngủ của Kiều Vinh Vinh.
"Xoẹt" một tiếng, trong không khí khô nóng như châm thêm một ngọn lửa nóng rực.
Kiều Vinh Vinh yêu thích sự ôn nhu của Lâm Sơ Lan, nhưng cũng yêu thích một Lâm Sơ Lan cường thế như bây giờ. Có lẽ trong gien tổng Omega không chừng có một nỗi khát vọng muốn được chinh phục, đối xử hơi thô bạo thì ngược lại càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ dâng lên.
Nàng nóng không chịu nổi, kìm lòng không được lao về phía người Lâm Sơ Lan áp sát, khao khát được xuyên qua, được chinh phục.
Nàng tóm lấy lớp âu phục dày tươm tất của Lâm Sơ Lan, thở hổn hển đến tê dại: "Mau, muốn em..."
Lâm Sơ Lan đem áo của nàng lột sạch sẽ, xoay người nàng nằm nhoài trên giường, không nhẹ không nặng vỗ một cái vào bờ mông của nàng, đè giọng bảo: "Nâng lên một chút."
Kiều Vinh Vinh vâng lời nâng hông để cho hoa huy*t ướŧ áŧ bại lộ trong không khí, quay đầu lại nhìn cô.
Chỉ thấy Alpha nhà nàng mặc âu phục chỉnh chu từ trên cao nhìn xuống nàng, sau đó lôi kéo khóa quần tây, phóng ra tuyến thể đang thủ thế chờ sẵn.
Lâm Sơ Lan nhéo lấy mông Omega, đút vào khẩu huyệt, lao thẳng đến nơi sâu nhất.
Kiều Vinh Vinh bị cô đυ.ng phải người nhào về phía trước đã được Lâm Sơ Lan nhanh tay bắt lấy nàng kéo trở về.
Cô đem Omega ổn định ngay đũng quần của mình, cường áp không để nàng trốn đi, mạnh bạo trừu sáp làm nóng ướt hoa huy*t căng mịn, mỗi một lần tuyến thể ra vào đều đẩy đến sâu tận bên trong.
Kɧoáı ©ảʍ từ côn th*t ma sát chật kín hoa tâm lúc này làm người mê muội không thôi. Khít chặt quá, thật nhanh, cơ thể Kiều Vinh Vinh có chút run rẩy, bị thúc vào làm nàng rêи ɾỉ không ngừng: "Nhanh quá... Ưʍ... Ha..."
"Nhưng mà em chảy thật nhiều nước, quần của tôi đều ướt cả... Ư..." Lâm Sơ Lan không muốn buông tha nàng, va chạm vội vã liên tục phía dưới Kiều Vinh Vinh, thư sướиɠ thở dài: "Vinh Vinh..."
Giữa hai chân Kiều Vinh Vinh ẩm ướt không chịu nổi, tuyến thể mỗi một lần trừu sáp đều kéo ra làn nước men theo bắp đùi chảy xuống, có một mảng dính trên quần Lâm Sơ Lan, đem vải nhuộm thành màu sẫm đầy ám muội.
"A..." Kiều Vinh Vinh bị cô nói cho vừa thẹn vừa giận: "Vậy chị cởi... Aa..."
Lâm Sơ Lan đúng là ngừng lại, phía sau truyền đến tiếng xột xoạt cởϊ qυầи áo. Đột nhiên dừng lại làm cho hạ thể bên dưới trống không hư thoát khó chịu vô cùng, Kiều Vinh Vinh quay đầu trừng một cái đã thấy cô chỉ đem áo khoác tây trang cởi ra, nhìn vào lớp áo sơ mi bên trong hiện ra vòng eo tinh tế cùng khuôn ngực lớn, cực kỳ mãn nhãn.
"Khốn kiếp..." Kiều Vinh Vinh bị sắc đẹp che mờ mắt, chính mình chủ động đung đưa vòng eo, nhả ra nuốt vào côn th*t to dài phía sau, có điều lực đạo lại không đủ mạnh, nàng thúc giục một câu: "Nhanh lên chút đi..."
"Tuân lệnh." Lâm Sơ Lan tiện tay ném xuống áo khoác, lần thứ hai động đậy hông.
Trống vắng nhanh chóng trôi qua, kɧoáı ©ảʍ một lần nữa ập tới, thậm chí càng mạnh càng nhanh hơn, mười mấy lần thúc đẩy sâu vào, Kiều Vinh Vinh run bần bật đạt đến cao trào.
Lâm Sơ Lan cúi người cắn vào tuyến thể sau gáy nàng, truyền vào tin tức tố của chính mình, đem linh hồn lẫn thân thể cùng nhau hòa quyện, kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ làm cho đầu óc Kiều Vinh Vinh trống rỗng.
Chờ đến khi nàng bình tâm, phát hiện Lâm Sơ Lan đã tựa vào đầu giường, chính mình ngồi trên người cô, phía dưới vẫn như cũ gắt gao vây chặt tuyến thể.
Áo sơ mi trắng của Lâm Sơ Lan hơi xốc xếch, có điều nhìn thấy vẫn hết sức đứng đắn nếu như không phải cô đang mυ"ŧ lấy đầu v* của mình.
Cảm giác tê dại truyền đến, du͙© vọиɠ bị khơi màu dễ như trở bàn tay. Kiều Vinh Vinh uốn éo hông, dùng tuyến thể ma sát nơi ngứa ngáy trong cơ thể.
Lâm Sơ Lan nắm lấy eo nàng cũng động thân, tuyến thể bên trong hang động di chuyển qua lại, miệng thì ngậm cắn đỉnh ngực không buông, dùng sức mυ"ŧ mấy lần đem viên thù du bên này đỏ sưng tấy lên, lại chuyển sang cắn viên khác.
Kiều Vinh Vinh ôm nàng, trong nháy mắt thất thần.
"Sơ Lan... Ư... Chúng ta muốn có em bé chứ?" Kiều Vinh Vinh thở hổn hển hỏi.
Lâm Sơ Lam đem động tác dừng lại, ngẩng đầu lên, "Em nghĩ kỹ chưa?"
Kiều Vinh Vinh có một chị họ cảm tình với nàng rất tốt. Năm đó lúc nàng tốt nghiệp Đại học thì chị họ qua đời do khó sinh. Sau khi hai người kết hôn, Kiều Vinh Vinh vẫn không muốn sinh con, bởi vì điều này mà Lâm Sơ Lan định kỳ luôn sử dụng thuốc tránh thai dài hạn.
"Ừm..." Kiều Vinh Vinh vuốt mặt nàng, vẻ mặt Lâm Sơ Lan không có gì thay đổi nhưng ánh mắt mong chờ kia đã bán đứng cô, ôn nhu nói: "Em không thể tiếp tục trốn tránh nữa, nếu như có thể sinh đứa nhỏ giống như chị..."
Lâm Sơ Lan không đợi nàng nói xong liền trở người ôm nàng, hình như cô không muốn nghe tiếp nữa nhưng viền mắt có hơi ướŧ áŧ.
Cô ngồi thẳng dậy, đột nhiên lại nói: "Giống như em mới tốt."
"Vậy thì cùng sinh hai đứa... A..."
Lời còn đang nói đã bị chặn bên môi.
Bắt đầu từ lúc động tâm, trải qua năm tháng cùng người bên nhau, trọn kiếp không rời.
(Nguồn: Watttpad @OshimaMio)