Đây là văn ABO bách hợp, nhân vật nữ có "bộ phận nhạy cảm" giống nam giới, hãy tìm hiểu và cân nhắc trước khi xem.
Để dễ phân biệt thì ta đổi danh xưng của Kiều Vinh Vinh là nàng, còn Lâm Sơ Lan là cô. Các nhân vật khác dùng cách xưng hô "tôi - cô" để thể hiện gần với tính cách.
Vì nội dung cũng không nói rõ về vấn đề trên dưới và là văn hiện đại nên ta đổi "ta - ngươi" giữa các nhân vật thành "chị chị em em".
_________________________________
(Nguồn: truyenhdt.com @OshimaMio)
Thứ bảy hôm nay cùng với những ngày thứ bảy trước đó đều như mọi khi, không có gì khác lạ.
Buổi chiều tầm 6 giờ rưỡi, Kiều Vinh Vinh đã chuẩn bị xong cơm tối gồm hai món một canh: măng tây xào, thịt sốt chua ngọt, canh cà chua tôm sú, có món chay lẫn mặn, thanh đạm mà không thiếu dinh dưỡng, đủ cho hai người cùng ăn.
Món ăn vừa dọn lên bàn thì vợ của nàng, Lâm Sơ Lan cũng tan sở vừa về đến nhà.
Kiều Vinh Vinh là một Omega, vừa mới hai mươi bảy, độ tuổi mà nữ nhân đầy tràn mị lực nhất. Lúc ở Đại học, nàng đã quen biết Lâm Sơ Lan, hai ngươi cùng rơi vào bể tình. Ba năm sau các nàng kết hôn, sống chung với nhau đến nay đã được hơn bốn năm.
Người ta thường nói "thất niên chi dương", nhưng Kiều Vinh Vinh lại không nghĩ như vậy. Tình cảm giữa nàng và Lâm Sơ Lan sâu đậm, không cần nói cũng ngầm hiểu ý nhau, cả hai đều có công việc ổn định, có nhà cửa, có xe, không phải lo chuyện sinh hoạt, cũng không cần bận tâm đến việc con cái, cuộc sống gia đình nàng trải qua yên bình thoải mái.
Lâm Sơ Lan là nữ nhân Alpha không thường quen giao tiếp với người khác, thế nhưng cô rất kiên nhẫn lắng nghe Kiều Vinh Vinh nói chuyện. Thời điểm hai người ở chung với nhau thì đa phần đều là Kiều Vinh Vinh nói, còn Lâm Sơ Lan yên lặng lắng nghe.
Đêm nay cũng thế.
Hai người không để ý cái quy tắc gì gọi là ăn không nói, ngủ không nói. Kiều Vinh Vinh vừa ăn cơm, vừa cùng Lâm Sơ Lan nói chút chuyện vặt vãnh như đến siêu thị làm những gì, lớp học dạo gần đây có học sinh nào lại quậy phá. Nàng là giáo viên trường Tiểu học, cả ngày cùng với học sinh và phụ huynh tiếp xúc với nhau sinh ra không ít chuyện, nhắc đến nói cũng không hết.
Lâm Sơ Lan vậy mà không mất kiên nhẫn vẫn chăm chú nghe nàng nói, thi thoảng còn bất ngờ phụ họa thêm vài câu.
Cơm nước xong, Lâm Sơ Lan mang chén bát rửa sạch, đi đến thư phòng lại tiếp tục công việc. Kiều Vinh Vinh tập mãi thành quen, vợ nàng là người cuồng công việc, tăng ca là chuyện thường như cơm bữa, thế nhưng ưu điểm của cô chính là sau khi tan tầm đều sẽ về nhà, dù công việc chưa xong đi nữa cũng về rồi làm tiếp, nhưng nhất định luôn về nhà đúng giờ.
Hơn nữa những ngày nghỉ làm Lâm Sơ Lan cũng ở nhà, trước giờ sẽ không như những Alpha khác lừa gạt Omega để ra ngoài lêu lổng.
Đã hơn 9 giờ tối, Kiều Vinh Vinh tắm rửa xong ép ly nước trái cây mang đến thư phòng, quả nhiên thấy Lâm Sơ Lan vẫn còn ngồi trước máy tính vùi đầu vào công việc.
Nàng đem nước trái cây đặt trên bàn, đi tới phía sau ghế, bóp bóp vai cho Lâm Sơ Lan, nhỏ giọng hỏi: "Có mệt hay không?"
"Vẫn còn tốt." Lâm Sơ Lan thả lỏng cơ thể một chút tựa lưng vào ghế, khuôn mặt mĩ lệ hiện ra nét mệt mỏi, "Gần đây có một hạng mục lớn."
Kiều Vinh Vinh do dự một lát, tay phải sờ xoạng vùng cổ non mịn của cô, ám chỉ nói: "Vậy tối nay..."
Lâm Sơ Lan nở nụ cười, nắm tay nàng đưa đến bên miệng nhẹ nhàng hôn một cái: "Tôi đi tắm trước đã."
Các nàng được xem như là lão phu lão thê, tuy không còn cảm xúc mãnh liệt như hồi còn trẻ nhưng vẫn duy trì tần suất sinh hoạt ổn định, hầu như tối thứ bảy nào cũng sẽ làm. Tuy nhiên nếu như bầu không khí hôm ấy phát triển tốt hơn, vào ban đêm cảm xúc dâng trào mãnh liệt thì một tháng sáu lần cũng không có gì lạ.
Đối với một cặp AO yêu nhau bảy năm mà nói đã là chuyện khiến người khác phải hâm mộ đỏ cả mắt.
Kiều Vinh Vinh quay về phòng ngủ trước, chỉnh nhiệt độ điều hoà tới mức thích hợp nhất, kéo rèm cửa sổ lên, chỉ bật mỗi đèn ngủ đầu giường, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ám muội.
Hai người các nàng đều yêu thích làʍ t̠ìиɦ dưới ánh đèn mờ ảo.
Trong tia sáng mập mờ, tấm lưng trần trụi của Lâm Sơ Lan như cẩm thạch quý báu, trơn bóng mà phát ra ánh sáng lộng lẫy. Kiều Vinh Vinh không nhịn được đến phía sau cô sờ soạng, cảm giác trắng mịn mang theo hơi nước lượn lờ, không rõ là do mới từ phòng tắm đi ra hay là bị du͙© vọиɠ bốc hơi mang đến.
Đầu ngón tay của nàng chạy trên lưng cô phác hoạ mấy lần, Lâm Sơ Lan liền nghiêng đầu hôn nàng, đυ.ng chạm tinh tế lại ôn nhu, khăn khít quấn lấy môi của nàng.
Kiều Vinh Vinh cùng cô môi lưỡi dây dưa, khoé môi tràn ra tiếng thở dốc mê loạn.
Lâm Sơ Lan lần nào cũng từ tốn, ngay cả lúc trên giường cũng nhẹ nhàng như thế, mỗi một lần đều sẽ kiên nhẫn khơi dậy du͙© vọиɠ của Kiều Vinh Vinh. Sau nụ hôn triền miên, cô lại chuyển sang liếʍ hôn tuyến thể nơi gáy của Omega, truyền vào tia tin tức tố của mình.
Tin tức tố dưới sự kí©h thí©ɧ lúc này khiến thân thể trở nên mẫn cảm hơn, tay Lâm Sơ Lan chạm tới đâu, nơi đó lập tức có chút tê dại.
Tay cô di chuyển đến trước ngực nàng.
Ngực Kiều Vinh Vinh rất đẹp, không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn hoàn mỹ, cẩn thận nắm chặt sẽ thấy bên trong khe hở lộ ra phần thịt nhũ non mền trắng nõn, cảm giác tốt đẹp khó mà diễn tả thành lời.
Lâm Sơ Lan đối với ngực của nàng đặc biệt yêu thích, bình thường buổi tối nếu không làʍ t̠ìиɦ thì trước khi ngủ cũng đi sờ một chút, càng không phải nhắc đến giờ phút này.
Cô nhào nặn hai khối thịt non nhiều lần, đến khi hai đầu v* béo mập vừa mới nhô ra, Lâm Sơ Lan liền cắn nơi đó, làm cho hai hạt đậu đỏ bị kí©h thí©ɧ cứng lên.
Kiều Vinh Vinh đã sớm ướt đẫm, thấy vợ nàng vẫn cứ mê mẩn với ngực của mình, không nhịn được bèn nâng đùi sượt đến giữ hai chân Alpha.
Bảy năm trôi qua hoan hảo vô số lần làm cho các nàng ngầm hiểu ý nhau, không cần nói cũng biết đối phương đang muốn gì.
Lâm Sơ Lan rốt cục buông tha hai khối thịt non mềm bị mình trêu chọc đến đỏ ửng, nửa quỳ trên giường, dưới thân như cũ đè lên đùi trái của Kiều Vinh Vinh.
Kiều Vinh Vinh lại nghiêng người giơ lên chân phải quấn lấy eo Lâm Sơ Lan.
Tư thế hơi lệch về một bên này vừa dùng ít sức, lại để cho cả hai cùng thoải mái, Lâm Sơ Lan vẫn có thể tiếp tục sờ ngực nàng, đây là tư thế các nàng sử dụng nhiều nhất.
Lâm Sơ Lan đem tuyến thể tại khẩu huyệt ma sát vài lần, chậm rãi cắm vào.
Huyệt đạo mộng nước, tuyến thể dễ dàng đẩy sâu đến tận cùng bên trong, cảm giác được lấp đầy khiến cho Kiều Vinh Vinh giờ phút này thư sướиɠ đến nỗi rêи ɾỉ thành tiếng.
Lâm Sơ Lan cũng không nhịn được phát ra tiếng thở dốc nhè nhẹ, mang theo mùi vị gợi cảm của nữ nhân thành thục, khinh nhu mà trêu người, cô chậm rãi trừu sáp bên dưới, vẫn tiếp tục sờ ngực vợ.
Kiều Vinh Vinh liếc cô một cái, đôi mắt xinh đẹp tựa hoa đào tràn đầy hơi nước, phong tình vô hạn, không giống tức giận mà như muốn câu nhân, "Ưʍ... Chị nói đi... Có phải lúc trước chị coi trọng ngực của tôi hay không? A..."
"Tất nhiên là coi trọng người của em." Lâm Sơ Lan nở nụ cười, cảm giác được trước ngực Kiều Vinh Vinh phập phồng nhấp nhô, hơi tăng nhanh tốc độ.
"A... Alpha.. ha... toàn là đồ lừa gạt." Kiều Vinh Vinh hô hấp loạn cả lên, đối thoại như vậy giữa các nàng đã xuất hiện rất nhiều lần, lúc nào cũng tóm lấy không tha, nàng mới không muốn ghen với chính ngực của mình, trái lại kẹp chặt hai chân, "Ưʍ..."
Omega trưởng thành chính là yêu tinh đoạt phách câu nhân, cho dù nhìn đến vô số lần thì Lâm Sơ Lan vẫn có chút rung động trong lòng, lẩm bẩm nói, "Không lừa em."
Câu này nói ra rất nhẹ, bị che lấp bởi tiếng thở dốc dồn dập của nữ nhân kiều mị.
Kiều Vinh Vinh rên la càng lớn, tiểu huyệt bắt đầu nhanh chóng co giật, dường như sắp đạt đến cao trào. Lâm Sơ Lan cũng không ngừng lại động tác, va chạm vừa nhanh lại vừa vội, đưa lần cao trao này kéo dài, biến kɧoáı ©ảʍ liên tục không ngừng.
Omega nhanh chóng liền rơi vào một đợt cao trào khác, so với trước càng mãnh liệt hơn, từng đợt sóng triều dâng cao đánh úp, cơn kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm cho đầu óc nàng trống rỗng vài giây.
Lâm Sơ Lan lúc này mới trực tiếp bắn vào nơi sâu nhất tiểu huyệt của nàng.
Một hồi tình ái tuyệt dịu lại không thô bạo kết thúc. Kiều Vinh Vinh lười biếng nằm trên nệm, để mặc Lâm Sơ Lan tuỳ ý lấy khăn giấy phía đầu giường lau khô hạ thân cho nàng.
Trước khi ngủ, Lâm Sơ Lan liếc nhìn di động nghĩ tới điều gì đó, "Thứ hai tới này là kỳ động dục của em sao?"
"Ừm." Kiều Vinh Vinh miễn cưỡng đáp một tiếng.
"Còn thuốc ức chế không?"
"Vẫn còn."
Các nàng kết hôn nhiều năm đã sớm không còn là đôi tình nhân đến kỳ động dục lại dính lấy nhau. Huống hồ Kiều Vinh Vinh là cô giáo, vì đến kỳ động dục phải xin nghỉ hẳn ba ngày, điều chỉnh tiết học gì đó rất phiền phức, mấy đứa nhỏ trong lớp cũng sẽ nháo nhào không yên, thêm vào đó thuốc ức chế hiện nay không gây tổn hại cho cơ thể. Vì thế mỗi khi đến kỳ động dục nàng thường hay dùng thuốc ức chế.
Lâm Sơ Lan nghe thế thì yên tâm, lại nói: "Thứ hai tôi phải đi công tác, nếu thuận lợi thì chỉ khoảng một tuần."
"Ừm, chú ý an toàn." Kiều Vinh Vinh cũng quen với việc vợ mình bận rộn, đi công tác là chuyện thường tình mà thôi. Nàng thuận miệng căn dặn một câu rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.