Chương 7: Thuốc tráng dương

Ở trong công ty, Tô Uyển kỳ thật cũng chỉ làm những công việc vặt, còn những công việc chân chính phức tạp cũng sẽ không dừng ở trên tay cô, có lẽ là thấy cô mới vừa tốt nghiệp lại không hề có kinh nghiệm, hoặc có lẽ là Vệ Nhiễm thấy cô đi cửa sau tiến vào, nên không dám phân phó công việc.

Từ nhỏ cha mẹ đã giáo dục cô, đến một hoàn cảnh mới, nói ngọt sẽ có ưu thế cho bản thân hơn, nhiều năm như vậy Tô Uyển vẫn luôn đem lời này như một quy tắc mà quán triệt, cho nên nhân duyên của cô vẫn luôn rất không tồi. Trải qua một đoạn thời gian ở chung, cô cuối cùng đánh vào Vệ Nhiễm cùng Ninh Hạ bằng đường vòng, ngày thường giữa trưa, bọn họ cũng sẽ kêu cô cùng đi ăn cơm.

Hôm nay cơm trưa qua đi, Tô Uyển gọi ba ly cà phê chia cho bọn họ, sau đó cô đang muốn chơi di động, thì mặt bàn đột nhiên có mấy tập văn kiện.

“Mấy văn kiện này em buổi chiều sửa sang lại một chút, sau đó lưu trữ lại.” Vệ Nhiễm nói.

Cô có chút thụ sủng nhược kinh, nhiều ngày ăn không ngồi rồi như vậy, nay đột nhiên được giao “Đại nhiệm vụ”, cô liền vội vàng đồng ý: “Được ạ.”

Cô đem điện thoại đặt ở một bên, bắt đầu lật xem văn kiện, đây đều là một ít hạng mục mới của năm nay, có cái đã khởi động, cũng có cái còn ở giai đoạn trù bị, trong đó có một cái hạng mục khiến cho cô chú ý.

“Trợ giúp đàn ông cương cứng?” Cô không tự giác mà đọc ra miệng.

Cô biết công ty là làm về mảng chữa bệnh, chỉ là… Như thế nào lại đi nghiên cứu chế tạo thuốc tráng dương?

Vì thế, đầu óc lại không chịu khống chế mà vang lên ba chữ kia —— tính lãnh đạm, này chẳng lẽ là Viên Sâm vì chính mình mà mưu cầu phúc lợi sao?

Cô giống như là đã biết một bí mật lớn kinh thiên, nên chột dạ mà nhìn về phía của văn phòng tổng giám đốc, mà vừa lúc lúc này, cửa bị mở ra, Viên Sâm đi ra.

Vệ Nhiễm cùng Ninh Hạ đã đến khu nghỉ trưa nghỉ ngơi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Tô Uyển, cô liền kêu một tiếng: “Viên tổng.”

“Ăn cơm chưa?” Viên Sâm hỏi.

“Ăn rồi.”

Anh gật gật đầu, rồi rời đi.

Tô Uyển nhìn chằm chằm bóng dáng anh, thật đáng tiếc a, lại nghĩ, phỏng chừng không phải di truyền chứ? Nhưng Viên Lãng không có bị mà, kia hẳn là sau này mới tạo thành?

“Anh trai anh đã từng bị thương gì sao?” Buổi tối, cô nằm ở trong lòng ngực Viên Lãng, đột nhiên hỏi.

“Vì cái gì hỏi như vậy?” Viên Lãng cúi đầu nhìn cô.

“Tò mò.”

“Vì cái gì đối với anh ấy tò mò như vậy?”

“Có sao?” Cô chớp chớp mắt: “Anh ấy là ông chủ của em mà.”

“Bị thương… Con trai khi còn nhỏ từng bị thương nhiều đến nỗi đếm không xuể.”

“Vậy thì tổn thương… về mặt tình cảm thì sao?”

Sau khi cô hỏi Viên Lãng, thấy anh chậm chạp không nói lời nào, Tô Uyển trở mình, ngồi dậy nhìn anh: “Thật là có?”

“Ân.” Viên Lãng nói: “Bất quá là chuyện rất lâu phía trước.”

“Kể cho em đi.”

Viên Lãng thấy đôi mắt cô đều sáng, có chút bất đắc dĩ: “Em bát quái luôn cả cuộc sống sinh hoạt cá nhân của ông chủ sao?”

“Thì hiểu rõ hơn sẽ làm việc tốt hơn mà.”

“Lúc trước khi anh ấy ở Canada du học, có kết giao một người bạn gái, có một lần cô gái kia cắn thuốc quá liều, nên khi ngủ liền đâm một dao vào eo anh ấy.” Viên Lãng nói: “Từ đó về sau, anh ấy liền không thói quen cùng người khác ngủ trên một chiếc giường, cho nên em mới nói ở nhà anh ấy nhìn thấy anh ấy cùng bạn gái là phân phòng ngủ đó.”

Tô Uyển không nghĩ tới sẽ là như thế này, vô cùng khϊếp sợ xong lại cảm thấy Viên Sâm xui xẻo, trong lúc ngủ mơ đột nhiên bị người từ phía sau thọc một dao, này đổi thành ai cũng đều có bóng ma đi?

Mạnh Thư khẳng định là không rõ đoạn chuyện cũ này, bởi vì bất mãn Viên Sâm cùng cô ấy phân phòng ngủ, cho nên mới cảm thấy anh tính lãnh đạm?

“Đúng rồi, công ty em đang ở nghiên cứu một mục là thuốc tráng dương.” Thấy không khí có chút trầm trọng, Tô Uyển vội vàng kéo ra đề tài.

Viên Lãng gật đầu: “Có nghe nói qua, hạng mục này không gian lợi nhuận rất lớn.”

“Đến lúc đó có cần em mang về tới một ít không, để cho anh thử xem?” Cô cười hì hì trêu chọc.

“Anh còn cần nó sao?” Anh dùng thân mình ngăn chặn cô, tay đã ấn ở trên vυ".

“Ăn uống kia, thật sự có thể một đêm bảy lần hóa sói sao?” Cô hỏi.

Viên Lãng kéo ra áo hai dây của cô, ngậm lấy núʍ ѵú lại liếʍ lại hút, nghe được lời nói của cô, ngẩng đầu: “Em như thế nào tham như vậy? Anh không cho em ăn no sao?”

Nói xong liền nâng chân cô lên, dươиɠ ѵậŧ để ở huyệt khẩu chậm rãi cọ, cọ đến khi cô cười duyên liên tục: “Em chỉ tò mò thôi.”

“Anh không cần.” Anh cười hừ một tiếng, thuận thế cắm đi vào.

Anh hôm nay rõ ràng trực ban đến 10 giờ, vì sao còn có thể tinh lực vô hạn như vậy? Tô Uyển ở dưới thân anh bị cắm đến biểu tình tan rã, chửi thầm nói.