Vệ Nhiễm không biết cô có địa vị bao lớn nên cùng Tô Uyển không mặn không nhạt mà ở chung mấy ngày,sau khi quan sát thấy cô cùng Viên Sâm tựa hồ cũng không phải rất quen thuộc, lúc này mới dám mở miệng kêu cô làm việc.
Sau ba ngày thích nghi, Tô Uyển rốt cuộc nghênh đón nhiệm vụ đầu tiên.
“Đi nhà Viên tổng sao?” Nghe được Vệ Nhiễm nói, Tô Uyển có chút không xác định mà lặp lại một lần.
“Đúng vậy, Mạnh tiểu thư muốn dọn đi, cô đi giúp cô ấy đem đồ vật đóng gói lại.”
“Mạnh tiểu thư là ai?”
“Bạn gái của Viên tổng, à không đúng, bạn gái cũ.”
Di động trong tay Tô Uyển chấn động, là Vệ Nhiễm gửi tin nhắn tới, địa chỉ nhà Viên Sâm, cùng với mật mã khoá cửa.
Nhà Viên Sâm ở một tiểu khu cao cấp cách công ty không xa, nếu lái xe thì cũng chưa đến mười phút.
Nhà anh cùng nhà Viên Lãng có chút tương tự, đều là ba phòng hai sảnh, bố cục ngăn nắp, chỉ là phong cách trang hoàng hoàn toàn bất đồng.
Chỗ Viên Lãng bởi vì có cô vào ở, nên có rất nhiều trang trí phẩm nữ tính hóa, đồ vật một khi nhiều liền có vẻ hỗn độn. Mà Viên Sâm nơi này, cô căn bản nhìn không ra chỗ này có phụ nữ sinh hoạt.
Cô cởi giày, muốn tìm đôi dép lê để đổi, thấy không có đôi mới, liền dứt khoát để chân trần. Mở điều hòa, kéo rèm ra cho ánh mặt trời chiếu vào nhà, cô lúc này mới bắt đầu tự hỏi, giúp Mạnh tiểu thư thu thập đồ vật, là nên từ nơi nào bắt đầu thu thập?
Đồ vật trong phòng khách này, cô căn bản không biết cái nào là của Mạnh tiểu thư.
Ở cửa phòng ngủ chính, Tô Uyển dừng bước, cô có nên đi vào không? Nơi này là không gian tư mật nhất, chưa được Viên Sâm cho phép, cô cứ như vậy đi vào, tựa hồ không tốt lắm. Nhưng đây là công việc Vệ Nhiễm giao cho, cô căng da đầu vẫn là mở cửa.
Phòng ngủ chính rất lớn, nhìn ra thì rộng khoảng bốn năm chục mét vuông, giường lớn hai mét thu thập rất sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà cũng không thấy một hạt bụi, khó có thể tưởng tượng đây là nhà của một người đàn ông, hoặc là anh mướn người vệ sinh, hoặc là bản thân anh có thói ở sạch.
Mở tủ quần áo ra, một dàn đồ nam, không thấy được bất luận bóng dáng nào của đồ nữ.
Tô Uyển nghĩ, cpp có phải bị Vệ Nhiễm chơi không? Hay vẫn là nói… Mạnh tiểu thư căn bản không ngủ ở phòng này?
Phòng ngủ phụ, so với phòng ngủ chính nhỏ hơn một nửa, trên giường là một bộ chăn ga tơ lụa bốn món màu hồng nhạt, xem ra Mạnh tiểu thư ở chính là phòng này, quả nhiên, tủ quần áo đều là đồ nữ.
Một bên thu thập, cô một bên tò mò, hai người này rõ ràng là người yêu, vì cái gì muốn phân phòng ngủ?
“Cô như thế nào ở chỗ này?” Đột nhiên có giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền đến, sợ tới mức Tô Uyển thét chói tai ra tiếng.
“Anh như thế nào cùng Viên Lãng giống nhau? Đi đường không phát ra thanh âm, là kỹ năng của gia tộc sao?” Cô theo bản năng mà nói ra.
Viên Sâm sửng sốt, nhưng lại bị cô chọc cười.
Thấy ang cười, cô mới ý thức được bản thân khả năng đã nói sai, vì thế tất cung tất kính mà kêu một tiếng: “Viên tổng.”
“Không ở công ty, không cần kêu tôi như vậy.” Anh nói.
Vậy gọi là gì?
“Cùng Viên Lãng giống nhau, kêu anh cả đi.” Anh nói.
Tô Uyển môi chạm chạm, kêu một tiếng “Anh cả”.
“Em như thế nào ở chỗ này?” Anh lại hỏi một lần.
“Tới giúp Mạnh tiểu thư thu thập đồ vật.” Cô nói.
Viên Sâm nhìn cô một cái, lấy ra di động, mới vừa rồi anh đang lái xe, nên không phát hiện Mạnh Thư gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy.
“Anh đi ra ngoài gọi điện thoại.” Anh nói xong, xoay người đi ra ngoài.
“Em còn cần tiếp tục thu thập sao?” Cô giương giọng hỏi.
“Để đó đi.”
Tô Uyển ngừng tay, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cô thế nhưng đang giúp anh trai của bạn trai đóng gói đồ vật của bạn gái anh ấy.
Loại việc tư này, mặc dù là ông chủ phân phó xuống dưới, nhưng cô cũng không tiện nhúng tay đi? Huống chi xem bộ dáng của Viên Sâm mới vừa rồi, anh tựa hồ một chút cũng không biết chuyện gì?
Hay là người yêu giận dỗi nên mồm mép bịp người, lấy cô ra đùa chơi?
Đang miên man suy nghĩ, Viên Sâm đã trở lại: “Đồ vật cô ấy sẽ tự mình qua thu thập.”
Tô Uyển không nghĩ tới lại là quanh co như vậy, gật gật đầu, lại mang theo ý tứ xin lỗi nói: “Vừa mới em… mở của phòng ngủ chính.”
“Ân.” Anh không phản ứng nhiều lắm, giơ tay nhìn nhìn đồng hồ: “Không sai biệt lắm thì cũng đến giờ tan tầm, em cũng không cần quay lại công ty đâu.”
“Hảo.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Đêm nay có hẹn sao?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu: “Không có, Viên Lãng đêm nay phải trực ban.”
“Cùng nhau ăn cơm chiều được không?” Anh lại hỏi.
Cái này làm cho Tô Uyển có chút không biết làm sao, giờ này khắc này, Viên Sâm ở trong lòng cô, là cấp trên, còn là trưởng bối, nên cô có chút sợ hãi ở trước mặt anh nói sai cái gì.
“Vậy ăn ở nhà đi, vừa vặn khách hàng tặng một ít thuỷ sản, anh một người ăn không hết.” Anh lại nói.