Chương 92: Di Tích Sụp Đổ

Năm người nhìn về phía chiếc bàn, không khí có chút quỷ di, năm người có thể đi lên, nhưng chỉ có bốn đồ vật.

Vù!

Bỗng bộ hài cốt ngồi trên bồ đoàn, đột nhiên phát sinh một trận âm thanh, chỉ thấy bộ hài cốt trong suốt như ngọc, một tia yên vụ mây mù bay lên, từ từ hội tụ thành một cái hình người.

Một vị đạo cốt lão nhân xuất hiện trước mặt mọi người, có điều, làm mọi người ngoài ý muốn, đây là một Bàn Tử.

"Ha ha, trôi qua đã mấy tuế nguyệt, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy thế hệ thời đại mới, nhanh để lão phu nhìn là ai."

Cái tên mập mạp này hướng phía dưới nhìn đi qua, chỉ nhìn thấy năm bóng người đứng trước chiếc bàn, nhìn hắn.

"Ha ha ha, là mấy người các ngươi đó sao, tướng mạo cũng coi như thanh tú. . Có một phong cách riêng, các ngươi rất ưu tú.”

"Tiểu bối Phong Thiên, xin ra mắt tiền bối, " Phong Thiên không kiêu không nịnh hơi khong người thi lễ.

Mấy người phía sau cũng lần lượt lên tiếng, làm cho Bàn Tử cười càng vui vẻ, trong mắt hài lòng. Sau đó ánh mắt đảo qua bốn đồ vật, khẽ nhúc nhích nói:

"Nhưng mà các ngươi cũng thấy, trên đó cũng chỉ có bốn đồ vật, vậy trong các ngươi một người sẽ phải đi về tay không”.

Năm người nghe vậy cũng không biết nói sao, lúc Cốc Y và Tư Khuynh Mỹ định động, chỉ thấy một giọng nói:

“Đồ vật này không quá thích hợp với ta, các ngươi cứ tự nhiên, không cần để ý tới ta, ta chỉ tới xem náo nhiệt mà thôi”.

Mặc dù mấy người không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng có thể từ trong giọng nói phân biệt ra được.

“Người này không có nói dối, ánh mắt cũng chỉ khẽ đảo qua, không dừng lại chút nào.”. Đây là suy nghĩ của Vương Cầm Tử

Phong Thiên thì chắp tay đa tạ:

“Nếu đạo hữu đã nói như vậy, thì cảm ơn rất nhiều”, nói xong nhìn ba người còn lại nói:— QUẢNG CÁO —

“Vậy chúng ta cũng đưa ra lựa chọn của mình đi”

Cốc Y có điều muốn nói, Bắc Tiểu Lục lắc đầu, nàng mới thôi. Thật ra trong lòng nàng đều biết, nàng đến sau cùng, quả thật không có tư cách. Mặc dù có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng có thể bước lên đây cũng đã chứng tỏ nàng không kém ai rồi.

Về phần bảo vật, không có cũng không sao, nhưng không nghĩ tới Bắc Tiểu Lục lại nhường nàng lựa chọn. Nói không cảm động là giả, chỉ là càng ngượng ngùng, rõ ràng là tỷ tỷ mà luôn để đệ đệ chống đỡ. Nàng thất sâu cảm thấy thất bại.

“Đã các ngươi đã lựa chọn vậy bắt đầu đi”. Lão Bàn Tử lên tiếng

Phong Thiên trầm mặc một chút, sau đó ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua bốn đồ vật trên bàn, chiếc chìa khóa hắn loại bỏ đầu tiên, không phải hắn coi thường, chỉ là hắn sắp phải tham gia đệ tử, cần bảo vật hơn.



Còn lại ba món đồ, một quả cầu tản ra linh quang, hắn cũng không nhận thức, chỉ có một quyển sách cùng một tờ phù lục, hắn đại khái có thể đoán được hẳn là công pháp và một tờ phù sát phạt, cấp bậc cũng không thấp.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn cảm thấy tờ phù lục khá một chút, lấy địa vị của hắn công pháp cũng không kém, phù lục Thần Phong Cốc lại không có sở hữu bao nhiêu.

"Tiền bối, tiểu tử quyết định liền muốn tấm phù lục kia, " Phong Thiên mở miệng nói.

"Được, không thành vấn đề, đây là một tấm phù lục cấp 8, Hộ Thể Phù."

Hắn vừa nói xong, phất tay áo vung lên, cái kia trên bàn đá tấm phù lục liền trôi nổi bay lên, hướng về Phong Thiên chậm rãi hạ xuống, rơi vào trong tay hắn.

"Đa tạ tiền bối."

Phong Thiên trong lòng vui sướиɠ, đây chính là phù lục cấp 8, chính là hắn đều bất ngờ, đây quả thực phù hợp với hắn, không lỗ không lỗ.

“Đây là ngươi nên có được " Bàn Tử vung vung tay.

Tình cảnh này, để đông đảo tu sĩ đều trông mà thèm chết rồi, tờ phù lục kia lại là phù lục cấp 8, cơ duyên quá lớn.

"Chúc mừng Phong huynh, " Vương Cầm Tử lên tiếng chúc mừng.

"Ồ!"— QUẢNG CÁO —

Bàn Tửi ánh mắt dừng lại ở trên người một cô gái, hơi hơi kinh ngạc một hồi, "Không nghĩ tới tại đây cũng có như ngươi vậy Tiểu Thiên Tài tồn tại."

"Tiền bối quá khen rồi, tiểu nữ tử còn kém xa, không biết tiền bối xưng hô như thế nào?" Vương Cầm Tử sắc mặt hờ hững, đúng mực.

"Ha ha, lão phu Tiểu Hằng lão tổ, " Bàn Tử vuốt vuốt râu mép của mình.

"Không biết tiền bối lại ngã xuống tại đây?" Tĩnh Vũ hỏi.

"Ôi, lão phu vốn là bất cẩn ngã xuống tại đây,. . . . . . Quên đi, chuyện đã cũng không có gì nhắc lại, " Bàn Tử lắc đầu một cái.

Vương Cầm Tử gật gật đầu, nàng cũng chỉ tiện hỏi mà thôi, không có ý gì. Suy nghĩ một chút chỉ vào quả cầu tản ra linh quang nói:

“Tiểu Hằng tiền bối, tiểu nữ muốn đồ vật này”

Tiểu Hằng có chút bất ngờ gật đầu, giới thiệu qua:

“Đây là một pháp khí cực phẩm, cũng là một trong những loại mạnh nhất kia. Được, quả nhiên là biết hàng, cầm đi, ".

Tiểu Hằng lão tổ phất tay áo vung lên, viên cầu ánh sáng liền hướng Vương Cầm Tử bay đi, rơi xuống trong tay nàng.



"Đa tạ tiền bối, " Vương Cầm Tử cảm kích lần thứ hai khom người cúi đầu.

"Ừ, đi thôi, " Tiểu Hằng lão tổ lần thứ hai phất tay áo, đem nàng đưa xuống.

Nhìn tình cảnh này, tất cả tu sĩ đều hâm mộ không thôi, chỉ cần đi tới này 49 chín cái bậc thang, là có thể được bảo vật, nhưng bọn họ không có thực lực như vậy.

"Ha ha, lần này quả nhiên không sai, đều có chút thiên tài”. Tiêu Hằng lão tổ cười nói, âm thanh vang vọng toàn bộ Đại Điện.

Còn lại Cốc Y và Thư Khuynh Mỹ chưa lựa chọn, mọi người đều to mò muốn biết, đồ vật tiếp theo liệu có sánh bằng hai thứ kia không.

— QUẢNG CÁO —

Tư Khuynh Mỹ hành lễ, trong lòng đã có lựa chọn trực tiếp nói:

“Tiền bối, tiểu nữ lựa chọn tấm chìa khóa kia”. Một câu nói làm mọi người có chút bất ngờ, ngay cả Bắc Tiểu Lục cũng vậy, hắn nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, “ Cô nàng này lâu không gặp đây là biến thông minh đi, hay là chọn bựa vậy”

“Được, đây là của người”. Tiểu Hằng cười nói, phất tây chiếc chìa khóa nằm trong tay Tư Khuynh Mỹ.

Nhìn thấy đồ vật trong tay, nàng cười cười ánh mắt hơi liếc qua Bắc Tiểu Lục, trong ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, cảm tạ.

Tiêu Hằng không đợi Cốc Y nói đã tự động đưa món bảo vật cho nàng, khẽ cười:

“Đây là một quyển công pháp luyện thể Hỏa thuộc tính, rất hợp với ngươi, hãy trân trọng nó”.

“Đa tạ tiền bối”. Cốc Y cảm kích.

“Nếu những thứ đồ này đều đã có chủ nhân, lão phu cũng đã đến lúc nói lời tạm biệt."

Nói xong, Tiểu Hằng lão tổ tỏa ra ánh sáng toả sáng, toàn bộ hòa vào khung xương bên trong, hài cốt rung động, một luồng trầm trọng uy thế nhất thời tỏa ra cả đại điện, toàn bộ di tích cũng bắt đầu chấn động lên.

"Đều rời đi nơi này đi, toà này di tích lập tức liền muốn theo lão phu chìm đáy hồ, mấy vạn năm, thật sự đã lâu đã lâu. . . . . ."

Âm thanh của Tiểu Hằng lão tổ vang vọng cả tòa di tích, bất kể là người ở trung tâm đại điện, hay là người đang ở di tích tiếp tục tìm kiếm cơ duyên, cũng nghe được âm thanh này, sắc mặt thay đổi, bay về phía lối ra.

"Mau rời đi nơi này!"

Tất cả mọi người đều hướng về lối ra bên ngoài.

"Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, " Bắc Tiểu Lục nói, cùng lúc ném ra Hắc Lân Yêu Mãng.

Tiểu Hắc thân hình to lớn xuất hiện trong ánh mắt mấy người, Tư Khuynh Mỹ cùng Cốc Y nhảy lên, lúc này Cung Hằng cũng chạy tới, Tiểu Hắc di động, thân hình biến mất trước mặt mấy người, chỉ để lại một màn khói bụi.