Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 57: Linh Quả Thất Phẩm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Mộng Như điều chỉnh tâm tình, bắt đầu giới thiệu :

“Đây là một gốc cây linh quả thất phẩm, tên của nó là Thất Diệp Lôi Quả. Linh quả lôi hệ, quả này hấp thu lôi điện chi lực sinh trưởng, trăm năm dài một diệp, cho đến thất diệp dài đủ, mới có thể kết quả.”

“Hơn nữa, mỗi cây Thất Diệp Lôi Quả mỗi lần chỉ kết trái ba viên quả thực, mỗi một quả muốn thành thục phải trải qua trăm năm lắng đọng, cho nên Thất Diệp Lôi Quả phải mất nghìn năm, mới dưỡng ra thành thục lôi hệ linh quả. Là linh quả trợ giúp lôi hệ công pháp và luyện thể tuyệt hảo, là loại linh quả chỉ có thể gặp mà không thể cầu!”

Lạc Mộng Như đắc ý nhìn về phía Bắc Tiểu Lục, như muốn nói :

“ Ta rất hại, ngươi biết chưa hả?”.

Bắc Tiểu Lục nghe nàng giới thiệu, trong lòng khẽ động, :

“ Không nghĩ tới hắn lại gặp được loại linh quả hệ lôi, mà tác dụng cũng rất không tệ. Chỉ là trước mắt hắn không hấp thu nổi, dược lực thất phẩm linh quả này”.

Hắn cũng không phải loại nói được mà không bỏ được, chỉ là ba trái linh quả này tác dụng với hắn quá lớn. Suy nghĩ một lúc, hắn đưa ra quyết định :

” Vị cô nương này, quả thật ba trái linh quả hệ lôi này đối với tại hạ rất quan trọng. Nếu có yêu cầu nào cô nương xin cứ nói, thấy sao?”

Lạc Mộng Như hơi nhíu mày, quả thật có chút đáng tiếc, nhưng nghĩ lại mình là linh căn hệ mộc. Đúng là không có bao nhiêu tác dụng, nghĩ chút rồi gật đầu với Bắc Tiểu Lục, coi như là nàng chấp nhận. Bắc Tiểu Lục thấy vậy thì mỉm cười, như vậy là tốt nhất, chút nữa tặng nàng một ít đồ tốt. Nếu cô gái này vẫn nhất quyết muốn một quả, hắn cũng chỉ đành cho nàng.

Lạc Mộng Như thấy hắn nhìn nàng, nàng suy nghĩ một chút :

” Tạm thời ta chưa nghĩ ra, nếu lần sau còn gặp lại, chúng ta sẽ kết bạn đồng hành”.

Nàng cảm thấy người này khá thú vị, nghĩ muốn đi cùng chơi đùa. Nhưng hiện tại nàng có việc cần phải rời đi.

Bắc Tiểu Lục không trả lời, mà trầm tư. Cô nàng này vậy mà cũng quá tin người đi, còn chờ lần sau. Nhưng nếu mà nàng đã nói vậy, đồng ý cũng không mất mát gì.

Lạc Mộng Như thấy hắn im lặng, tức giận :

” Uy uy, ngươi có phải nam nhân không vậy, trả lời cũng quá lề mề đi.”

Bắc Tiểu Lục khinh thường :

” Ta có là nam nhân hay không, ngươi cũng vô duyên với ta.”.

Dừng lại hắn nói tiếp :

” Được rồi, vậy khi nào gặp lại, ngươi có điều kiện gì nếu không quá đáng, ta có thể giúp ngươi”.

Nàng gặp hắn đồng ý thì mỉm cười :” Được, quyết như vậy đi!”.

Bắc Tiểu Lục nói xong cũng không để ý tới nàng, đi đến bên trận pháp, khẽ nói :

— QUẢNG CÁO —

” Ta đi lấy Thất Diệp Lôi Quả”.

Hai tay hắn vung lên, đã ném ra ba cây trận kỳ.

Ngăn Tuyệt Trận.

Cái này có thể chỉ có tác dụng trong thời gian ba giây, nhưng đối với Bắc Tiểu Lục đã đủ rồi.



Hắn ra tay giống như tia chớp.

Vút vút vút.

Quả trên cây lập tức nhanh chóng giảm bớt. Cũng chỉ có ba quả mà thôi, trong nháy mắt tất cả đã nằm trong tay Bắc Tiểu Lục.

Đại công cáo thành.

Bắc Tiểu Lục lộ ra vẻ tươi cười. Mặc dù hắn không phá được trận, nhưng không ảnh hưởng tới hắn lấy được đồ vật bên trong.

Hiện tại giá trị khai phá những di tích cổ này thực sự rất cao. Ngươi xem hắn mới đến bao lâu, hiện tại đã có thu hoạch như vậy.

Bắc Tiểu Lục lại ở trong viện tìm một lần. Sau khi xác định không có vật gì tốt, hắn nói với Lạc Mộng Như :

” Chúng ta đi thôi, ở đây căn bản là không còn đồ tốt”.

Hiện tại thời gian quý giá, Bắc Tiểu Lục liền không có chần chừ ở đây thêm nữa, mà lại đi tới một viện khác, tiếp tục triển khai lục soát.

Đáng tiếc, vận khí của hắn không còn tốt nữa. Lần này là thu hoạch là con số không.

Bỗng có một âm thanh kỳ quái vang lên, truyền tới tai của hắn.

Oong.

Phản ứng đầu tiên của Bắc Tiểu Lục chính là có người tập kích bất ngờ, vội vàng một quyền đánh qua. Mà khi hắn xoay người, lại phát hiện phía sau làm gì có bóng dáng người nào?

Kỳ quái.

Lạc Mộng Như thấy hắn làm ra hành động như vậy, rất kỳ cục đang muốn cười, bỗng nàng nghe được một âm thanh.— QUẢNG CÁO —

Oong.

Lần này nàng biết tại sao hắn vừa rồi lại hành động như thế, cẩn thận hỏi :

” Ngươi có thấy âm thanh đó phải không, kỳ quái ta lại không thấy được nguồn âm thanh từ đâu phát ra.”

Bỗng âm thanh này lại tới. Mà lần này lại phát từ trên đỉnh đầu của Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục không ngẩng đầu, mà là mở ra thần thức.

Ở trong phạm vi thần thức bao phủ, cái đó và tận mắt nhìn thấy không khác biệt quá lớn.

Hắn lập tức "nhìn" thấy được, đây là một con Ruồi, nhưng cực kỳ lớn, có thể so sánh với nắm đấm. Nhưng bởi vì thần thức chỉ có thể cảm ứng, hắn lại không có cách nào biết được màu sắc của con Ruồi này. Gia hỏa này thật lớn.

Đây là một con linh trùng nhất giai đỉnh phong . Bắc Tiểu Lục có thể cảm ứng được huyết khí của con Ruồi này, vô cùng khí thế.

Oong.

Con Ruồi này đột nhiên từ trên trời hạ xuống, phát động công kích về phía hắn, đưa cái vòi dài đâm về phía cổ hắn.

Bắc Tiểu Lục lắc đầu. Cũng không có thấy hắn ra quyền, chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên. Con Ruồi này liền bị phi kiếm đâm thủng.

Phụt.

Phi kiếm mang theo thi thể con Ruồi đâm vào trên một cây đại thụ phía xa.



Tâm niệm Bắc Tiểu Lục thoáng động.

Vèo.

Phi kiếm lập tức bay ngược trở về.

Tuy rằng con Ruồi này không chịu nổi một đòn, nhưng trong lòng Bắc Tiểu Lục lại dâng lên cảnh báo. Nếu xuất hiện con linh trùng thứ nhất. Nói không chừng còn có thể có con thứ hai, con thứ ba, thậm chí nhiều hơn.

— QUẢNG CÁO —

Quay sang Lạc Mộng Như nói :

” Chúng ta mau chóng rời khỏi khu vực này,”.

Thấy nàng gật đầu, hắn nhảy lên phi kiếm, vẫy tay :

” Hữu duyên gặp lại”, bóng dần biến mất nơi chân trời. Lạc Mộng Như cũng tế phi kiếm, bay theo một đường chéo khác.

Bắc Tiểu Lục tiếp tục tìm kiếm. Trong lúc đó, hắn lại gặp phải một con yêu thú. Đó chính là một con chuột. Chỉ có điều đó chỉ là một con nhị giai sơ kỳ, bị hắn nhanh chóng chém gϊếŧ.

Một đường tìm kiếm, hắn tối thiểu lục soát trên một trăm viện, nhưng không có thu hoạch được gì.

Hắn lại lục soát một gian viện. Lúc vừa đi ra, hắn lại thấy trước mặt có hai người đang đi tới.

Nhìn qua có vẻ không giống loại lương thiện cho lắm. Một tên nam tử trong đó cười vui mừng nói :

“ Tiểu tử, cám ơn ngươi.”

Bắc Tiểu Lục lạnh lùng hỏi :

“Cám ơn ta cái gì?”

Hồng Thái Sâm vô cùng nghiêm túc nói :

“ Cám ơn ngươi thay hai huynh đệ chúng ta, phá giải trận pháp.”

Bắc Tiểu Lục híp mắt, hắn đoán hai kẻ này từng đi qua tiểu viện kia, chính vì không phá được trận pháp, nên chờ đợi có kẻ nào lấy được không, sau đó chặn đường cướp. Suy nghĩ có chút không tệ, hắn cười.

Tay cầm phi kiếm, Bắc Tiểu Lục bình tĩnh nói :

” Các ngươi cảm thấy bản thân rất mạnh hay sao?.”

Tên có vết sẹo trên mặt cười gằn :

” Tiểu tử đừng cảm thấy bản thân mình rất giỏi, nhân ngoại hữu thiên, sẽ mất mạng đấy. Để ngươi chết minh bạch, ta chính là Thái Uyên, bên cạnh đệ đệ ta Thái Lực. Ngươi có thể yên chết được rồi.”

Bắc Tiểu Lục nhếch mép cười :

” Ngươi nói rất đúng, vậy để ta tiễn các ngươi một đoạn đường”.

Vèo.

Bắc Tiểu Lục xông qua, chân khí bộc phát mạnh mẽ.
« Chương TrướcChương Tiếp »