Bắc Tiểu Lục thăm dò phía trước tình cảnh, một đầu yêu thú to lớn, đang công kích một nhóm năm người. Đây là một đầu yêu thú Hắc Lân Yêu Mãng, cả thân thể bao phủ bởi một lớp vảy đen bóng, trên những tấm vảy hiện lên những đường vân màu đỏ, trông rất yêu dị.
Hắn chỉ tình cờ xem qua điển tịch, đây là loại yêu thú trời sinh tính khát máu, sau khi bị thương, sẽ trở nên càng tàn bạo. Nhưng con yêu thú này trông rất tà dị, khác hẳn so với trong hình ảnh. Hẳn là nó đã bị biến dị, mới xuất hiện những đường vân tà dị như vậy. Thần Thức khẽ đảo qua, này Hắc Lân Yêu Mãng dĩ nhiên là một con nhị giai trung kỳ yêu thú, năm người này dĩ nhiên lại có can đảm trêu chọc nó.
"Các vị đạo hữu, mời chậm, con thú này tựa hồ người có thương tích vết tích "
Nhưng vào lúc này, họ tu sĩ đột nhiên cao giọng nói ra, trong thanh âm tựa hồ có chút ý mừng rỡ
Mọi người nghe vậy, đang chém gϊếŧ với Hắc Lân Yêu Mãng, động tác đều nhanh chóng thả chậm. Chăm chú nhìn lại quả nhiên, chỉ thấy trước mặt Hắc Mãng Yêu Xà, trên thân có một đạo vết thương dữ tợn, vảy cũng bong một mảng rộng.
"Văn đạo hữu nói không sai, con yêu thú này quả thật đã bị thương, xem ra chỉ cần chúng ta lực lại, có khả năng cao đem nó chém gϊếŧ, không biết các vị nghĩ như thế nào?". Đứng trước mắt là Hắc Lân Yêu Mãng, nghe nó đang bị thương, có vẻ rất nặng, mọi người đều rất hưng phấn.
Nếu như thực sự có thể đem nó chém gϊếŧ, mọi người đều có được chỗ tốt, không nói đến yêu thú yêu đan, chính là thân thể, vảy, răng, đều là tài liệu luyện khí tuyệt hảo, nhất là những tu sĩ dưới Trúc Cơ như họ.
Mặc dù này yêu thú là nhị giai trung kỳ, nhưng linh trí chưa mở, vẻn vẹn dựa vào yêu thú bản năng công kích mọi người, lúc này lại là bị thương, muốn đem nó chém gϊếŧ, không phải không có khả năng.
Mặc dù như thế, nhưng năm người trong lòng đều vô cùng rõ ràng, nếu muốn chém gϊếŧ con yêu thú này, cũng cũng không chuyện dễ dàng.
— QUẢNG CÁO —
Hắc Lân Yêu Mãng trời sinh thổ thuộc tính, mà phòng ngự lại mạnh mẽ, tuyệt không phải là bọn hắn lúc này cảnh giới có thể công phá, nếu muốn đem nó chém gϊếŧ, chỉ có không ngừng tiêu hao sinh lực của nó, mới có cơ hội chém gϊếŧ.
Nếu như mấy người bọn họ, đơn độc đυ.ng phải đầu yêu thú này, chỉ có thể bỏ trốn mất dạng. Bởi vì con yêu thú này đứng thẳng bất động, dùng Luyện Khí tu sĩ thủ đoạn, cũng khó có thể rung chuyển nó mảy may chứ .
Mà lại con yêu thú này giỏi về Thổ Độn Chi Thuật, tốc độ lại cực kỳ nhanh, tu sĩ Luyện Khí tốc độ, gần như không có khả năng đào thoát được.
Nhưng lúc này, năm người liên tục công kích, đối với Hắc Lân Yêu Mãng, không cho nó cơ hội chạy trốn cũng như hồi phục.
Mọi người ăn ý nhìn nhau, bỗng nhiên gật đầu thân hình lắc lư, thành hình quạt đứng thẳng, nhao nhao tế ra pháp khí. Một người trong đó, ném một xấp hỏa cầu phù cấp một về phía Hắc Lân Yêu Mãng, năm tờ phù lục ngũ hành thuộc tính, điên cuồng hướng phù lục trong quán chú linh khí, năm đạo phù lục bắn về phía đầu yêu mãng xà. Chỉ thấy hỏa cầu, thủy tiễn, thổ chùy, kim kiếm, mộc đằng năm chủng hình thái phù lục khác nhau, công kích tại trên thân Hắc Lân Yêu Mãng, một lát sau, Hắc Lân Yêu Mãng truyền tới một hồi thê thảm tiếng kêu rít.
Thừa dịp lúc đó, năm người đó cố hết sức thúc giục, ra sức chém pháp khí về phía Hắc Lân Yêu Mãng. Đối mặt năm người công kích, Hắc Lân Yêu Mãng trong mắt hiện lên ánh đỏ tàn bạo, bởi vì bị những tấm hỏa cầu phù quấy nhiễu, làm nó không di chuyển được, nhất thời vảy đen hộ giáp phía trên thoáng hiện mà ra, thân hình cuộn lại .
Tại Hắc Lân Yêu Mãng vảy giáp phía trên, phát ra "Phanh phanh" thanh âm, đều bị bắn ngược ra, đối với nó không tạo được một chút thương tổn nào.
Do đang bị thương lại bị tấn công dữ dội, Hắc Lân Yêu Mãng hung tính đại phát, há miếng bắn ra từng đạo thổ tiễn, tiếp đó thân hình to lớn cuồn cuộn cái đuôi quật về phía trước.
Tốc độ lại cũng cực kỳ mau lẹ.— QUẢNG CÁO —
Mọi người thấy vậy, đều là kinh hãi ai cũng không ngờ tới, Hắc Lân Yêu Mãng đang bị thương, hứng chịu một lượt tất công của họ, mà vẫn di chuyển tốc độ nhanh như vậy được.
Nhất thời năm người sắc mặt đều nặng nề, lúc này năm người còn muốn bình yên chạy trốn, cũng đã là điều không thể, Hắc Lân Yêu Mãng hung tính đã bị kí©h thí©ɧ, chỉ có ra sức đem nó gϊếŧ chết nó, mới có thể rời khỏi địa phương này được.
Bắc Tiểu Lục chăm chú nhìn tình huống bên kia, có chút khinh thường, chỉ là mấy tên Luyện Khí kỳ cũng muốn chém gϊếŧ Hắc Lân Yêu Mãng, đúng là không biết sống chết. Hắn cũng không thèm quan tâm sinh tử của bọn người kia, hắn từ lúc vào bí cảnh chưa gặp được đối thủ luyện tay, lần này có thu hoạch lớn muốn đánh một trận với Hắc Lân Yêu Mãng. Dù nó đang bị thương nhưng dù sao cũng là nhị giai yêu thú, đối với Luyện Khí kỳ đã rất mạnh mẽ rồi.
Mười món pháp khí trên không trung không ngừng quay quanh, cố hết sức bổ chém ngăn cản Hắc Lân Yêu Mãng, tuy rằng không thể ngăn chặc lực tấn công của nó, nhưng là thoáng làm giảm tốc độ lực tấn công, năm người bằng vào loại này chiến thuật, rút cuộc có thể cùng nhị giai yêu thú Hắc Lân Yêu Mãng giao phong.
Hắc Lân Yêu Mãng một mực bị công kích phía dưới, thân hình tả xung hữu đột, điên cuồng muốn đột phá năm người phối hợp phòng ngự. Nhưng tại bản thân bị thương cùng năm người mười món pháp khí thay nhau công kích phía dưới, hết thảy đều khó thoát khốn.
Nhìn thấy ngăn cản thành công nhị giai Hắc Lân Yêu Mãng, năm người trong lòng mới dám buông lỏng một hơi.
Thẳng đến lúc này, năm người lại không cái gì may mắn tâm lý, nhị giai trung kỳ yêu thú, đối với Luyện Khí tu sĩ, lộ ra quá mức cường đại, như không phải nó bị thương trước đó, năm người cho dù cùng nhau công kích, cũng phải bỏ mạng tại đây không thể nghi ngờ.
Thời gian một chút qua đi, một lúc lâu sau, Hắc Lân Yêu Mãng vẫn như cũ đang không ngừng trùng kích năm người phòng tuyến, mà bên này từng vị tu sĩ không chịu được cường độ chém gϊếŧ lâu như vậy bắt đầu hụt sức chiến đấu. Quả nhiên không lâu sau có một tu sĩ cấp tốc ngừng lại, lấy ra một viên đan dược ném vào miệng.
— QUẢNG CÁO —
Người được gọi là Văn tu sĩ mở miệng quát :
” Ngu ngốc, chết tiệt mọi người mau tản ra chạy đi”.
Tên tu sĩ vừa nuốt được viên đan dược, nghe vậy mới ngẩng đầu lên đã thấy Hắc Lân Yêu Mãng há miệng máu, ngay trước mặt hắn cắn xuống. Hắc Lân Yêu Mãng một ngụm nuốt tên tu sĩ này, ngẩng đôi mắt lên nhìn về phía mấy người đang chạy trốn, lè cái lưỡi ra như nhìn những con mồi vậy.
Bắc Tiểu Lục một bên thầm mắng :
” Moá, con Yêu vật này cũng sống quá dai đi. Vẫn phải để bản thần tử ra tay. Hắc hắc…!”
Hắc Lân Yêu Mãng đang di chuyển, bỗng cái đuôi quật mạnh về phía sau, một đạo kiếm khí tung hoành bay đến, va chạm với cái đuôi của nó.
Kiếm khí không quá mạnh, sau khi va chạm vào đuôi Hắc Lân Yêu Mãng chỉ làm nó rung chuyển một tí, không để lại vết thương nào. Hắc Lân Yêu Mãng há rộng cái miệng máu, hai hàm răng nhọn sắc hiện ra, gào thét về phía Bắc Tiểu Lục.