Chương 30: Súc Sinh

Sắc mặt của Liễu Chân Nguyệt cũng biến sắc, cô lập tức biết rõ yêu thú xông tới, là yêu thú cấp ba.

Khi yêu thú cấp ba xông tới, thần thức của Bắc Tiểu Lục trong nháy mắt đã quét tới Đồng Diệc, bên kia nam tử ©υиɠ Hằng có lẽ cũng nhận ra, cùng lúc vọt vào giữa Thái Kim Liên hoa, thời cơ bị y nắm bắt đúng lúc.

Nam tử ©υиɠ Hằng thấy phương hướng Đồng Diệc xông đến, lập tức biết hắn bị lừa. Đồng Diệc tiến đến chỗ xuất hiện một hoa sen màu tím, Bắc Tiểu Lục cũng không nhận ra, đành phải hỏi bên cạnh Tư Khuynh Mỹ.

Tư Khuynh Mỹ cũng đã quen việc này, giới thiệu:

” Đó là một gốc Tử Đề Liên”, trong giọng nói còn tràn đầy cảm thán.

Bắc Tiểu Lục lẩm bẩm :“ Tử Đề Liên sao”, hiển nhiên hắn không biết loại này.

Cũng không đợi hắn hỏi, Tư Khuynh Mỹ đã chủ động giới thiệu:

“Tử Đề Liên còn có thể được gọi là vua "Thái Kim Liên hoa", ẩn nấp ở bên trong "Thái kim liên hoa", không có khác biệt mấy với "Thái Kim Liên hoa", cho nên rất khó phân biệt được. Nhưng bên trong đài sen "Tử Đề Liên" đã có năm hạt sen, hạt sen "Tử Đề Liên" chẳng những có ích cho việc Luyện Khí kỳ thăng cấp Trúc Cơ, hơn nữa tác dụng lớn nhất của "Tử Đề Liên" là có thể khiến Trúc Cơ kỳ nâng cao hai cấp nhỏ.

Nhưng tối đa cũng chỉ có thể tăng hai cấp nhỏ, nếu đã tăng lên hai cấp nhỏ, ăn thêm cũng chỉ lãng phí mà thôi.

Đừng xem thường một chút tác dụng của "Tử Đề Liên" đối với luyện khí thăng cấp Trúc Cơ, phải biết rằng người luyện đan bình thường cũng có thể luyện chế được "Trúc Cơ Đan", nhưng "khổ mười năm" một trong ba loại dược liệu luyện chế của "Trúc Cơ Đan" đều rất khó có được đấy. Cho nên "Trúc Cơ Đan" rất quý. Mặc dù chỉ là đối với các loại tông môn nhỏ, hoặc tu sĩ không có bối cảnh, thiên phú.”

Nam tử ©υиɠ Hằng cũng đã nhìn ra, Liễu Chân Nguyệt dù ngốc nữa cũng hiểu rõ tình hình. "Tử Đề Liên" cho dù được che dấu, thì Đồng Diệc cũng đã nhanh tay hái "Tử Đề Liên" thì cô làm sao còn nhìn không ra. Sắc mặt của cô lập tức cũng trở nên rất khó coi, Đồng Diệc không phải là lần đầu tiên hợp tác với cô, cô thật không ngờ hắn thoạt nhìn đầy nghĩa khí, đã vậy còn không biết xấu hổ, lấy đồng môn của mình đi làm mồi dụ.

— QUẢNG CÁO —

Đối mặt yêu thú nhị giai, Cung Hằng cũng không dám lưu tình, phi kiếm trong tay hắn, lập tức dẫn ra từng đạo chân khí, chặn yêu thú nhị giai đang bổ nhào về phía trước, đồng thời ba luồng đao gió cũng chém tới, thậm chí căn bản cũng không nhìn đến ba con yêu thú nhất giai hậu kỳ.

"Đinh" một tiếng giòn vang, phi kiếm Cung Hằng chém lên đầu yêu thú nhị giai, chỉ mang theo một vết cắt nhàn nhạt, liền lập tức bị bắn ra. Mà ba luồng đao gió ngay cả một vết cắt cũng không có. Tuy rằng Cung Hằng cũng đã vận dụng bảy thành thực lực, nhưng lại có thể nhìn ra da thịt của yêu thú này rất dày.



Cung Hằng thấy Liễu Chân Nguyệt rất nhanh liền kịp phản ứng, lấy ra phi kiếm muốn cùng với Cung Hằng đối phó yêu thú nhị giai, lại bị Cung Hằng ngăn cản.

“Còn không trốn nhanh, cô có thể đánh thắng được yêu thú nhị giai sao?”

Sau khi Cung Hằng nói những lời này, đồng thời lại liên tục chặn lại mấy mũi tên nước của yêu thú. Hắn muốn để Liễu Chân Nguyệt có thời gian trốn chạy, đương nhiên không phải có lòng muốn cứu Liễu Chân Nguyệt, mà là không muốn giúp Đồng Diệc ngăn cản yêu thú mà thôi

Liễu Chân Nguyệt lập tức nói:

Không được. Chúng ta cùng đi, tôi đi rồi anh làm sao hả?”

Cung Hằng không nói gì, nhưng hắn thật không ngờ Liễu Chân Nguyệt đã vậy còn đầy nghĩa khí. Nhưng hắn sẽ không tiếp tục giằng co, với con yêu thú nhị giai. Mà kéo Liễu Chân Nguyệt xoay người bỏ chạy.

Một bên quan sát mọi chuyện, Bắc Tiểu Lục cảm khái nói:

” Không nghĩ tới nhiều đặc sắc như vậy. Nam tử ©υиɠ Hằng kia cũng rất không tệ, gặp nguy không hoảng, cũng rất có quyết đoán”

Tư Khuynh Mỹ cũng gật đầu đồng ý, bổ sung thêm:— QUẢNG CÁO —

” Cô nàng Liễu Chân Nguyệt kia mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng khá nghĩa khí”

Bên này, năm người hiển nhiên không biết, mọi chuyện diễn ra đều rơi vào tầm mắt của hai người Bắc Tiểu Lụ,c. Cũng không thể trách bọn họ được, công pháp ẩn nấp hai người quá cao, cộng thêm bọn họ đang chiến đấu, rất khó phân tâm.

Bên này, hai người vừa trốn, vừa ném vài lá phù ngăn trở những con cá sấu đang đuổi tới.

Cung Hằng sắp tức điên lên rồi, chẳng biết nghĩ sao, gào lên quát về phía con Cá Sấu nhị giai:

“ Mày là đầu óc heo sao? "Tử Đề Liên" của mày đã bị người ta lấy đi, còn không mau đuổi theo.”

Nói xong Cung Hằng liền thấy đau đầu. Tuy rằng Cá Sấu lưng sắt không phải óc heo, cũng là óc cá sấu, cái đó và óc heo dường như không khác nhau là mấy.



Cá Sấu lưng sắt vốn đang không ngừng phóng mũi tên nước, về phía Cung Hằng và Liễu Chân Nguyệt, dường như đã nghe hiểu lời Cung Hằng nói, nó xoay người quả nhiên phát hiện, Đồng Diệc đã đào "Tử Đề Liên" lên và đang chạy trốn, bên cạnh là hai con Cá Sấu lưng sắt nhất giai trung kỳ, đều bị Đồng Diệc gϊếŧ.

Con cá sấu này thấy "Tử Đề Liên" của mình bị đào đi, lập tức gào rú một tiếng tức giận, bỏ lại Cung Hằng và Liễu Chân Nguyệt, rất nhanh đuổi về phía Đồng Diệc.

Cung Hằng thở phào thầm than một tiếng, Đồng Diệc tính toán thật đúng lúc, con súc sinh này bất kể như thế nào cũng cản không nổi y. Nhưng y không ngờ dám lợi dụng mình. Cục tức này bất kể như thế nào cũng phải trả lại. Cá Sấu này đã buông tha mình, đợi lát nữa phải đuổi theo lấy chút lợi tức.

Ba con yêu thú nhất giai hậu kỳ thấy cá sấu lưng sắt nhị giai đã truy đuổi về phía Đồng Diệc, cũng buông tha cho bọn Cung Hằng.

Bắc Tiểu Lục và Tư Khuynh Mỹ một bên nhìn nhau, từ trong ánh mắt có thấy sự kinh ngạc. Ai mà biết mấy con yêu thú cấp thấp này mà có thể nghe hiểu được. Bắc Tiểu Lục thầm nghĩ :— QUẢNG CÁO —

” Chắc hắn cũng phải thử một lần, xem hiệu quả thế nào”.

Bên này mắt thấy Cá Sấu lưng sắt đã rời khỏi, Liễu Chân Nguyệt nhẹ nhàng thở ra xoa xoa mồ hôi đầy trán, có chút xấu hổ nói với Cung Hằng:

“Rất xin lỗi. Tôi thật không ngờ Đồng Diệc là người như thế. Hôm nay nếu không phải nhờ anh tôi đã chết”

Cung Hằng khoác tay, chỉ là sau đó mọi người đều kinh hô nhìn về phía trước. Đồng Diệc lại nắm Tịnh Tuyết bên người ném về phía Cá Sấu lưng sắt. Mục đích chỉ vì muốn kéo dài thời gian mà thôi.

Liễu Chân Nguyệt thấy cảnh tượng này lập tức mắng :

” Đồ súc sinh”.

Ngay cả Bắc Tiểu Lục và Tư Khuynh Mỹ ban đầu, cũng chỉ hứng thú quan sát mà thôi. Bây giờ hai người ánh mắt nhìn về phía Đồng Diệc lạnh như băng. Bắc Tiểu Lục là người rất quý trọng người thân xung quanh, khi nhìn như vậy thật sự làm hắn thấy khó chịu. Hắn không phải chính nghĩa nhưng hành động súc sinh như vậy, hắn rất căm ghét. Đồng Diệc không biết mình đã bị hai người bên ngoài quyết định, đưa hắn vào danh sách tử vong rồi.

Tịnh Tuyết đang núp ở bên cạnh Đồng Diệc, cô thậm chí còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đã bị Đồng Diệc mang theo trốn.

Nhưng cô vừa mới làm rõ một ít tình hình, đã bị người mình yêu mến ném ra ngoài, hơn nữa còn là ném hướng về phía mồm của Cá Sấu lưng sắt.