Chương 103: Triền Đấu

Thôn Thực Trùng cảm thấy không thể nhẫn nhịn. Chỉ là một Luyện Khí Kỳ nhân loại, lại dám hết lần này tới lần khác tổn thương nó.

Đi chết đi!

Nó nhào tới lần thứ hai, vung Huyết Thủ tấn công về phía Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục cũng không có gắng đón đỡ. Thân hình không ngừng biến hóa, trước tiên vận chuyển Cửu Lôi Luyện Thể Quyết trị liệu thương thế.

Thôn Thực Trùng là Trùng thú thiên phú thôn phệ rất mạnh, sát khí từ nó phát ra càng cường đại hơn. Bắc Tiểu Lục cảm giác trong huyết dịch như có vô số ác lang cắn xé, cực kỳ khó chịu.

Chỉ là một khi vận chuyển Cửu Lôi Luyện Thể Quyết, sát ý thôn phệ của Thôn Thực Trùng lại như tuyết băng gặp hỏa diễm, trong nháy mắt liền hóa thành hơi nước.

Bắc Tiểu Lục không khỏi lộ thở phào một hơi. Cũng may đẳng cấp công pháp Cửu Lôi Luyện Thể Quyết quá cao. Bởi vậy chỉ cần lưu chuyển một chút liền có thể tiêu đi sát khí thôn phệ của Thôn Thực Trùng. Đây là một loại nghiền ép trên đẳng cấp.

Không hổ là công pháp tiên cấp, mặc dù chỉ là tàn phẩm, uy năng trâu bò a.

“Tiểu Trùng tử, ngoan ngoãn chịu chết dưới tay ta đi!

Lăng Hàn cười to, kiếm bay đầy trời. Nhưng mới mấy chiêu lại bị Thôn Thực Trùng đánh bay, không ngừng chảy máu. Tuy nhiên, Diệt Lôi Kiếm sắc bén cỡ nào? Bị hắn liên tục chém trúng, Thôn Thực Trùng cũng vết thương chồng chất.

Trên lý thuyết mà nói, một người một trùng bị thương căn bản không cùng một cấp độ. Chơi hao tổn tuyệt đối là Bắc Tiểu Lục trọng thương chết trước.

Nhưng hắn có Cửu Lôi Luyện Thể Quyết, thương thế có thể hồi phục đáng kể. Trái lại Thôn Thực Trùng, hình thái này sức phòng thủ tuyệt đối giảm xuống rất nhiều. Hơn nữa đã sắp hết thời gian Huyết Cấm, Thôn Thực Trùng nếu không gϊếŧ được Bắc Tiểu Lục, khả năng cao bỏ mạng tại nơi đây.

Bởi vậy, Thôn Thực Trùng chịu thương tổn không đáng kể. Tuy không nhiều, Nhưng chỉ cần kéo dài, nóp nhất định sẽ nguy hiểm.

Bắc Tiểu Lục muốn chính là hiệu quả này.— QUẢNG CÁO —

Hắn vừa vung vẩy Diệt Lôi Kiếm, vừa lấy đan dược ra. Hắn cũng mặc kệ, liền ném vào miệng, như ăn kẹo vậy.

Nếu để người nhìn thấy, tuyệt đối sẽ mắng hắn.

Đây chính là linh đan cực phẩm đi, không cần thiết phung phí như vậy?

Bắc Tiểu Lục lại không để ý chút nào. Đối với người khác mà nói đây là linh đan quý hiếm. Nhưng đối với hắn mà nói lại không khác kẹo chút nào. Trong nhẫn trữ vật của hắn còn nhiều lắm.

Dưới đan dược duy trì, mặc dù vẫn chịu tổn thương, nhưng sẽ không có chuyện gì. Làm sao cũng phải tốt hơn Thôn Thực Trùng nhiều.



Đánh đánh một thời gian, Thôn Thực Trùng cũng ý thức được điểm ấy. Nhất thời nó trở nên cuồng bạo, công kích càng thêm mãnh liệt, muốn kích sát Bắc Tiểu Lục.

“Ha ha, tuy ngươi mạnh, nhưng ta cũng không phải không chống đỡ được!

Bắc Tiểu Lục vận chuyển Diệt Lôi Kiếm. Bảy đạo kiếm khí ngang dọc.

Chỉ là, dù sao cũng chênh lệch hai cảnh giới lớn, Thôn Thực Trùng hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, dù cho hắn có đủ loại phù lúc, pháp khí phòng ngự, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ.

“Ai, mất mặt a!”

Bắc Tiểu Lục tự giễu nói. Nhưng bất luận người nào ở đây, cũng sẽ không cười nhạo Bắc Tiểu Lục, mà càng khâm phục hắn hơn.

Thôn Thực Trùng mặc dù chỉ là giai đoạn ấu trùng, nhưng vẫn luôn là nỗi khϊếp sợ Tu chân giới, sức mạnh thôn phệ sinh linh của nó, chỉ kém sau Phệ Linh Trùng. Huống hồ lại có ưu thế về cảnh giới, vốn phải nghiền ép tuyệt đối. Kết quả như này đã khiến người ta không cách nào tưởng tượng.

— QUẢNG CÁO —

Bắc Tiểu Lục vẫn biết tự mình hiểu lấy. Không phải hắn mạnh, mà là hắn nắm giữ Cửu Lôi Luyện Thể Quyết, có đủ loại pháp khí cực phẩm, để hắn có năng lực triền đấu. Bằng không, hắn sớm đã bị Thôn Thực Trùng gϊếŧ.

Hắn nếu thật sự muốn gϊếŧ con Thôn Thực Trùng này, không phải là không cách, hơn nữa còn không kém. Chủ yếu là hắn tiêu hao nhiều quá, cần phải hồi phục đủ chân khí, nếu không vừa dùng, lại xảy ra biến cố, vậy hắn khóc không nổi. Hơn nữa vừa đợi hồi phục, vừa có thể rèn luyện kỹ năng chiến đấu, há không phải tốt.

Đánh lâu không dứt, Thôn Thực Trùng bắt đầu lộ ra vẻ mỏi mệt. Trong ánh mắt của nó lướt qua một đạo hung mang, há miệng khí thế hung hăng.

“ Phóng đại chiêu!”

Bắc Tiểu Lục rùng mình. Chín cái Huyết Thủ đồng thời đánh tới từ các phương hướng khác nhau, chặn hết thảy đường lui của hắn. Hơn nữa, hắn nhiều nhất chỉ có thể chặn bốn cái Huyết Thủ. Hơn nữa Huyết Thủ lần này uy lực, càng mạnh hơn trước đây.

Đây chính là đại chiêu của Thôn Thực Trùng, nào có dễ chặn!

“Không nên chặn, chỉ có thể né.”

Chờ Huyết Thủ tập kích tới, Bắc Tiểu Lục liền tiến vào Nhẫn Ngũ Hành, sau đó lập tức đi ra. Một vào một ra nhanh đến mức khiến người ta, hầu như không cách nào cảm giác, nhưng Huyết Thủ đã lướt qua người hắn.

Hắn khẽ mỉm cười. Tuy cái này cũng không vẻ vang gì, nhưng hắn cũng không muốn bị thứ này đánh trúng. Lại nói, tu vi của hắn và Thôn Thực Trùng chênh lệch nhiều như vậy, chính diện liều mạng mới là không công bằng với hắn.

Thôn Thực Trùng lộ ra vẻ nghi hoặc. Tại sao nhân loại này có thể tránh thoát đại chiêu của nó, hơn nữa lại không bị thương chút nào? Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Nó tính toán tốc độ, năng lực vận kiếm của Bắc Tiểu Lục rất chính xác, chuyện này làm sao có không thể phát sinh được!



Nếu như nó có thể mở miệng nói chuyện, vậy hiện tại nhất định đã nói ra nghi hoặc.

“Tiểu Trùng, ngươi là tuyệt đối không đánh bại được ta, vẫn ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.”

Bắc Tiểu Lục hơi chút đắc ý cười. Nhẫn Ngũ Hành chính là bảo vật vô giá mà hắn sở hữu.

— QUẢNG CÁO —

Thôn Thực Trùng ánh mắt đỏ ngầu. Đùng đùng đùng đùng… Chín cái Huyết Thủ bắn ra.

Bắc Tiểu Lục chơi lại chiêu cũ. Một vào một ra, ung dung tránh thoát đại chiêu của Thôn Thực Trùng.

Trên mặt hắn lộ ra nét mừng. Đại chiêu như vậy dùng càng nhiều, gánh nặng của Thôn Thực Trùng sẽ càng lớn. Vậy thời gian của Thôn Thực Trùng càng ít, kết thúc cuộc chiến cũng càng gần.

Có điều, Thôn Thực Trùng sau mấy lần tấn công, tự nhiên sẽ không ngu ngốc. Thấy đại chiêu vô dụng, nó không dùng chiêu này nữa, mà ý đồ tiếp cận tấn công Bắc Tiểu Lục. Hai kẻ một đến một đi, di chuyển liên tiếp qua từng khu vực, mặt đất, cây cối, tảng đá xung quanh đều chịu không nổi mỗi khi họ đi qua.

Mặc dù nói thế, những mỗi đòn đánh của Thôn Thực Trùng, hắn đều nghiêm túc đón chặn. Giao chiến với một con Thôn Thực Trùng, chỉ sơ xẩy chút là xương cũng không còn.

Bụp!

Một trảo cực nhanh đến mức Bắc Tiểu Lục cũng không kịp làm ra động tác, nhưng hắn theo bản năng tránh đi. Mặc dù chỉ một chút, nhưng một bên vai của hắn đã bị xuyên thủng, dù có Hắc Bào pháp khí cực phẩm phòng ngự, cũng dễ dàng bị xuyên qua.

Kinh hãi!

Bắc Tiểu Lục vận chuyển một chút chân nguyên vừa mới khôi phục, Lôi Linh Thể hiện ra, từng tế bào truyền ra những đợt Hắc Lôi bao phủ cơ thể của hắn.

Aaaaa!

Bắc Tiểu Lục gầm thét Hắc Lôi từ Diệt Lôi Kiếm bộc pháp ra một luồng sức mạnh kinh khủng, không chút do dự chém xuống cánh tay của Thôn Thực Trùng. Sau hai lần chém cánh tay cũng bị chém đứt. Bắc Tiểu Lục thân pháp tới cực hạn nhảy, nhảy tới một khu vực cách đó không xa, khuôn mặt hết sức tái nhợt, trên bả vai còn có một nửa cánh tay xuyên qua.

Không chút do dự, rút nó rút nó ra ném qua một bên, ngay tức khắc từ trong nhẫn trữ vật cầm ra một lọ đan dược, ném vào miệng. Một bên quan sát Thôn Thực Trùng, trong lòng vận chuyển Hóa Lôi Quyết hấp thu Sinh Cơ Đan.

“Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa hắn thật sự sẽ chết”.

Bắc Tiểu Lục mồ hôi lạnh sống lưng, hiển nhiên tình huống vừa rồi hắn quá bất ngờ, hơn nữa Thôn Thực Trùng lại có thể xuyên qua phòng ngự của hắn. Nếu như ngay tức khắc hắn không bộc phát ra Lôi Linh Thể, khắc chế lại lực hút thôn phệ, thì hắn còn không có thời gian để tách hắn và Thôn Thực Trùng ra.

Nghĩ tới vừa nãy coi như đứng trước quỷ môn quan, Bắc Tiểu Lục mới biết cái gì nghé con không sợ cọp.