Quyển 2 - Chương 5

Biên tập: Graylain

Beta: Mặc Nhiên

—————————————————–

Huyễn kính hư tượng thí tinh quân

Nan khám chân ngụy tổn nguyên thần

Ly Khế đang muốn nói rõ đến tuột cùng nhưng Thiên Tuyền nhíu mày nhìn vết máu dính đầy đất nói: “Chúng ta tốt nhất đi mau đi, nơi đây không nên ở lâu.”

Dây dưa ở đây thật không khôn ngoan, Ly Khế đem nghi hoặc áp chế theo Thiên Tuyền tiếp tục bước đi.

May mà trên đường không gặp phải Hống thú khác, Ly Khế âm thầm thở nhẹ, lại không biết kỳ thận càng gần đỉnh núi, tự nhiên càng nhiều Thiên thú thủ đạo, so với Huyền Phong lẫn Vọng Thiên Hống còn hung dũng hơn.

Hai người vòng qua sườn núi, ở một chỗ chí âm tìm được một thạch huyệt.

Thạch huyệt này cao hai trượng, bề ngoài xem ra bình thường nhưng bên trong tối đen sâu hun hút không nhìn thấy đáy, càng sâu bên trong lộ ra hàn khí dày đặc, không tầm thường chút nào.

Thiên Tuyền lật bàn tay, búng ra một phương băng lăng. Sắc bén băng lăng đi vào động như chìm vào biển rộng, hòan toàn không thấy bóng dáng nữa.

“Đại khái là chỗ này.” Thiên Tuyền vừa thấy liền phát hiện manh mối trong đó, “Trong huyệt động thiết hạ Huyễn Kính pháp trận, chắc là tránh cho phàm nhân tùy tiện tiến vào.”

Cái gọi là Huyễn Kính cũng tựa như nó tên, lấy Huyễn Linh bảo kính làm trung lập, chế tạo ra thế giới hư giả. Người nào tiến vào trận pháp này nhìn thấy sờ được vậy gì đều rất chân thật nhưng thực chất chỉ là hư không. Bảo kính còn có thể nhìn vào lòng người, hóa ra ký ức trong lòng, làm ra nhân tính dục niệm. Người tiến vào một khi hãm thân trong thế giới hư ảo liền khó có thể thoát ra, cứ như vậy vĩnh viễn bị nhốt trong Huyễn Kính.

Thiên Tuyền nghĩ một lát, quay đầu muốn phân phó để Ly Khế ở ngoài động nhưng Ly Khế đã biết trước ý nghĩ của hắn, thấy hắn quay đầu lại liền lắc đầu nói: “Thiên Tuyên ngươi cũng biết, ta sẽ không để ngươi đi vào một mình.”

“…”

Hắn có trăm ngàn phương pháp có thể làm cho Ly Khế ở ngoài động, nhưng hắn cũng biết, với tính cách cứng rắn của lang yêu, chắc chắn sẽ tìm trăm phương nghìn kế để thoát, sau đó nhảy vào trận pháp tìm hắn. So với để Ly Khế tùy tiện vào trận thì thà đi cùng còn hơn.

Thiên Tuyền hạ quyết tâm, đọc pháp quyết hóa ra một con băng tinh tiểu tước (chim sẻ), đem nó phóng đến vai Ly Khế nói: “Này tiểu tước là do băng tinh tạo thành, không bị ảo ảnh sở hoặc. Sau khi vào trận ngươi hãy theo sát nó dẫn đường. Hãy nhớ vô luận nhìn thấy cái gì cũng không được dừng lại, một khi tiểu tước kêu lên thì có thể nói chuyện lại.”

“Đã biết.”

Ly Khế gật đầu ứng hạ.

Vì thế hai người trước sau vào trận. Thiên Tuyề vừa vào pháp trận liền bị hào quang chói mắt đánh úp lại, bốn phía một mảnh mông lung. Đợi quang hoa tẫn tán thì đang ở trong một điện phủ thạch thế.

Những viên gạch ngọc thạch trơn bóng như gương, trên không trung tinh hoa điểm điểm, như huyễn như thực, đυ.ng tay vào có thể gỡ xuống mà lóe tinh quang. Trong tòa điện lớn không có trang sức xa hoa, chỉ hé ra một cái bàn ngọc thạch, bốn cái ghế dựa. Trên mặt bàn thế nhưng chỉ có một chén trà ngọc bích, cùng với ấm trà không còn nhiệt khí, trung gian còn có một bộ bàn cờ vây, quân đen quân trắng bày bố trên mặt thành một tàn cục.

Điện phòng này vô cùng quen thuộc, đây là tinh điện mà hắn hàng tỉ năm qua vẫn chưa từng rời đi.

Trên đệm hương bồ trong điện có một vị thần nhân khoanh chân ngồi.

Tóc dài như mây, nhắm mắt mà ngồi, áo bào trắng ẩn hiện, chính là chân thân của Cự Môn tinh quân.

Đã trở về.

Trong nháy mắt, hắn muốn lập tức quay người rời đi.

Đây là ký ức khi nguyên thần của hắn rời đi. Ấm trà trên bàn còn một nửa tiên trà đã sớm lạnh thấu trăm năm, tàn cục trên bàn cờ cũng đã ở đó năm trăm năm, chỉ còn lại một nước cuối cùng có thể phá giải nhưng hắn vẫn không có đặt xuống quân đen kia. Nếu phá cục, hắn sẽ mất năm trăm năm nữa để bày ra một thế khác.

Ảo ảnh trước mắt như thực, ước chừng tình trạng của tinh điện trên trời cũng chẳng khác gì.

Hắn thậm chí còn không thiết hạ pháp trận phòng hộ ở trong điện, dù sao cũng sẽ không có tiên nhân nào đến bái phỏng. Bởi vậy dù hắn trăm ngàn năm không trở về thì cảnh tượng này cũng không có gì thay đổi.

Thiên Tuyền thở dài một tiếng, bước qua ảo giác. Kính Huyễn rất nhanh chuyển biến, hình thành Đế cung trong Yêu thành. Hắn đứng ở cung tiền nguy qua, phía dưới đông nghịt một mảnh vạn yêu thần phục, hô to tên Yêu Đế.

Đưa mắt nhìn lại, bầu trời yêu dị đỏ tươi, toàn bộ Yêu vực như đóng kín, thiên hạ yêu ma quy tụ dưới trướng, ngay cả Kim Sư Hâm Tông kia cũng quỳ gối trong tiền điện, phục tùng cúi đầu.

Không khỏi buồn cười. Chí tôn quyền thế, vô thượng uy nghi, xem ra Huyễn Linh bảo kính là pháp bảo thử thách lòng người số một.

Phàm nhân có thất tình lục dục, cầu trường sinh bất lão, cầu phi thăng thành tiên, nhưng cũng không buông được một chữ “dục”.

Đáng tiếc Thiên Tuyền chân thân là ngôi sao, mênh mông hàng tỉ năm cũng chỉ là trong nháy mắt, đối với du͙© vọиɠ vô cùng lạnh nhạt. Nếu hắn thật trong lòng có mưu quyền thì ngày đó nhập thân Thất hoàng tử đã có thể dễ dàng thành nhân gian chí tôn, cần gì đợi đến lúc này? Yêu Đế hắn cũng sớm không màng, hiện giờ có mặt tại đây cũng bất quá là một trò cười mà thôi.

Thiên Tuyền không nhìn ảo cảnh trước mặt, tiếp tục tiến về phía trước.

Ảo ảnh lần thứ hai biến mất nhưng vẫn chưa tái hóa ảo ảnh lần nữa. Đại khái là Huyễn Linh bảo kính nhất thời cũng không tìm thấy sơ hở của hắn, bốn phía là một mảnh huyễn quang thấp thoáng. Thiên Tuyền không để ý thêm, cứ bước đi.

Đột nhiên trước mắt một mảnh hắc ám, bên tai vang lên tiếng cười “khặc khặc” cổ quái.

Thiên Tuyền chấn động dừng chân, chợt nhận ra chính mình đứng ở bên vách một mỏm núi đá, kẻ cười quái dị kia chính là lão quái lúc trước bỏ chạy vô tung tích Cửu Anh! Hắn nhất thời không thể kết luận yêu vật trước mắt này là thật hay giả, chỉ đứng tại chỗ âm thầm đánh giá.

Cửu Anh ngẩng đầu nhìn hắn nhưng không trốn, hướng hắn ngoắc ngón tay, chỉ bãi đá phía bên cạnh.

Thiên Tuyền thuận theo nhìn lại, rõ ràng trên đài nằm một người, đúng là Ly Khế!

Trong lòng càng nghi, liền đi qua muốn nhìn cho rõ ràng. Lão quái kia cũng không ngăn trở, mặc hắn tới gần.

Thiên Tuyền tiến đến càng thấy rõ, tâm muốn cứng lại. Nam nhân cao lớn ngăm đen kia bị đặt trên đài như cống phẩm hiến tế, toàn thân trần trụi không một mảnh vải, song chưởng bị dây từng gắt gao buộc chặt trên đỉnh đầu, đôi con ngươi thanh lục thất thần trống rộng, trên mặt lưu lại vẻ khuất phục. Cả người hắn như rất mệt mỏi không hề có khả năng chống cự, hai chân bị cường ngạnh tách ra hai bên, mở ra đến cực hạn, lộ ra phần lông đen che lập hạ bộ thậm chí cả bí huyệt phía dưới. Cửa huyệt sưng tấy đỏ ửng thê thảm như đã bị tàn khốc lăng nhục, mở ra không thể khép lại, từ bên trong không ngừng chạy ra trọc dịch màu trắng cùng với tơ máu, trên chân lẫn bãi đá hắn đang nằm cũng toàn là thứ ấy, mùi vị khắp nơi đều tanh nồng.

Nhất định là giả. Thiên Tuyền đép ép ngực mình, bởi vì nguyên thần khó có thể điều khiển mà dao động, yêu khí trong cơ thể hỗn loạn lên. Nhưng tình cảnh trước mắt không nhượng hắn an ổn trấn áp, lại không ngừng kí©h thí©ɧ hắn.

Cửa Anh lão quái tiến đến bãi đá, khặc khặc cười nói: “Tinh quân, khặc khặc… Cần gì giả nhân giả nghĩa? Đây không phải là chuyện ngươi vẫn nghĩ muốn làm với hắn sao? Khặc khặc…” Hắn một bên nói, một bên nâng đùi Ly Khế lên, hai ngón tay có móng tay bén nhọn thật dài sáp nhập bí huyệt sưng đỏ, thuận theo dũng đạo mà vào, sau đó dụng lực tách hai bên ra, dần dần khai mở huyệt khẩu, đem mị thịt non nớt bên trong hiện ra.

Ly Khế đau đến căng thẳng thân thể, phần eo mạnh mẽ nảy lên một chút, lại bị Cửu Anh một tay ngăn chận tại bụng, giữ ở trên đài.

“Buông hắn ra!”

Làm sao quan tâm được này là thật hay giả, Thiên Tuyền đã xông về phía trước, băng lăng sắc bén đánh về phía Cửu Anh. Cửu Anh kia khặc khặc cười, lắc mình biến mất.

Thiên Tuyền đang muốn đuổi theo, lại nghe Ly Khến trên đài thở dốc kêu: “Thiên Tuyền… Ta… thật khó chịu…”

Cúi đầu nhìn thấy Ly Khế thần thái cuồng loạn, trong mắt tràn ngập dục niệm.

“Cứu ta… Thiên Tuyền…”

Thiên Tuyền vội vàng xả đoạn dây thừng trên tay hắn, đang muốn xuống dìu hắn nhưng không ngờ lại bị Ly Khế ôm lấy thắt lưng. Tóc đen hỗn độn dụi vào lòng hắn, thanh âm khàn khàn trầm thấp thê lương cầu khẩn: “Thiên Tuyền… Cầu ngươi… ôm ta được không?… Ta khó chịu… thật là khó chịu… A…”

Đây là ảo ảnh sao!?

Hắn cúi đầu nhìn vào thanh lục thú đồng, bên trong hoàn toàn không che dấu chút tình tự nào quen thuộc như thế. Còn có khuôn mặt ẩn nhẫn khổ sở, mỗi khi nhìn đến lại làm lòng hắn đau như cắt.

Thiên Tuyền vô cùng nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Ly Khế, ngón tay lưu luyến lướt trên hai hàng lông mày, ánh mắt, sóng mũi, cuối cùng dừng lại trên môi, tham nhập vào miệng của hắn. Ly Khế ngậm vào ngón tay của hắn, dùng đầu lưỡi mυ"ŧ vào, nước bọt theo khóe môi chảy xuống, dâʍ ɭσạи mà mị hoặc lòng người.

“Ly Khế…”

Ngay lúc hắn phát ra âm thanh, trong chớp mắt nguyên thần như bị một đòn nghiêm trọng, toàn thân pháp lực sụt giảm. Thiên Tuyền thầm kêu không ổn, mọi thứ trước mắt đã biết mất vô tung chỉ có một cổ kính đồng thau. Những ảo ảnh kia thu vào trong kính, vách núi, bãi đá, Cửu Anh, Ly Khế bất quả chỉ là một hư ảo của chiếc gương,

Thiên Tuyền cảm thấy cứng lại, phun ra một búng máu tươi. Mặc dù ngày trước bị Phá Nhật tiễn gây thương tích hắn cũng không hộc máu, không khỏi cười khổ tự biết lần này nguyên thần đã bị tổn thương.

“Thiên Tuyền? Ngươi làm sao vậy?”

Phía sau truyền đến một thanh âm, lang yêu từ sau đỡ lấy cơ thể đang chấn động của hắn, thấy ngực hắn dính máu tươi không khỏi lo lắng, “Ngươi bị thương?! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Thiên Tuyền giương mắt chăm chú nhìn Ly Khế một lát.

Đúng rồi.

Khuôn mặt cương nghị này làm sao có thể lộ ra vẻ mặt yêu dị kia, hắn cư nhiên bị tâm ma sở hoặc, bị thương là đáng.

Băng linh chim nhỏ ở trên vai Ly Khế hướng lên trời kêu ríu rít vài tiếng rồi bay lên hóa thành bụi tán đi. Thiên Tuyền trong lòng kỳ quái, xem Ly Khế khí sảng thần thanh hỏi: “Ngươi… vào đây có gặp được gì?”

Ly Khế lắc đầu, có chút không hiểu: “Ta tiến vào chỉ thấy động vách chật hẹp, sau đó đi theo tiểu tước như ngươi phân phó. Tiểu tước kỳ thật chỉ đi theo ngươi thôi! Lúc ngươi dừng lại thì đứng ở chiếc gương kia một hồi lâu, ta sợ quấy rầy nên đứng phía xa, đột nhiên lại thấy ngươi hộc máu! Rốt cuộc là làm sao vậy!?”

Thiên Tuyền cảm thấy cả người vô lực. Tuy biết bộ tộc lang yêu có khả năng tị tà, nhưng không thể tưởng tượng được ngay cả ảo giác cũng không làm gì được bọn họ, hiện giờ ngược lại chính mình bị ảo giác mê hoặc, tổn hại nguyên thần.

Thấy hắn không nói, trên mặt lại trắng bệt. Ly Khế không nghĩ nhiều một tay ôm Thiên Tuyền bế lên, xoay người hướng ra ngoài động.

“Chậm đã… Lò luyện thạch còn chưa có…”

“Quan tâm làm cái cái lò thạch quỉ sứ ấy! Ngươi đã hộc máu rồi!! Cần phải chạy nhanh xuống núi tìm một chỗ chưa thương!” Ly Khế không tranh cãi nhiều lập tức lao ra sơn động. Thiên Tuyền mặc dù cảm giác đáng tiếc nhưng quả thật nguyên thần đã bị thương, ở lại Bất Chu sơn khó mà tránh khỏi liên lụy Ly Khế, đành phải để mặc hắn bế mình xuống núi.

Ở trong lòng lang yêu thật là an ổn, Thiên Tuyền không nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ly Khế, đừng quên xuống núi thu hồi Vi Đà hoa tiên…” Liền khép lại hai mắt, ngừng thở ngủ.