Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyền Thiên Biến

Quyển 1 - Chương 1-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thúy bách lâm nội cầm đại yêu

Chích đạo thị khuyển bất thị lang

Chuyện kể rằng Thiên Tuyền tinh quân hạ phàm, vốn không có hứng thú với cung đình tranh đấu nên đã tìm cách rời khỏi hoàng cung. Tuy được phong là Đoan Vương nhưng cái chết mẫu thân hắn có chút quái dị, cộng thêm việc hắn chết đi sống lại, khiến cho lời đồn từ trong cung đến dân gian đều là những thứ chẳng tốt lành.

Mà Thiên Tuyền tinh quân vốn khinh thường những điều a dua nịnh hót, dần dần hoàng đế không còn trọng sủng vị hoàng tử này như trước nữa. Dù rằng có lúc cũng được phong thưởng này nọ, nhưng không được quang huy như lúc chân chính Thất hoàng tử còn sống.

Có điều, đối với Thiên Tuyền tinh quân mà nói thì chuyện này lại bớt đi được rất nhiều phiền toái.

Hắn lần này hạ phàm, cái chính là tìm kiếm bảo châu trấn tháp, nếu cứ dây dưa vào mấy chuyện phàm trần thì không ổn chút nào.

Thế nên, Thất hoàng tử, cũng là Đoan Vương, liền trở thành vương gia nhàn tản nhất kinh thành.

Vị vương gia này thường xuyên mất tích vô cớ, lúc ban đầu cũng khiến người ta xôn xao không ít, đã có lần tìm không thấy khiến cho hoàng đế suýt nữa ban thϊếp treo giải thì hắn lại hồi phủ. Ngày này qua tháng nọ, tôi tớ ở vương phủ cũng quen dần với việc vương gia thất tung, có biến mất ba tháng nửa năm cũng chẳng ai bẩm báo hoàng đế nữa.

Mặc dù khá tiện lợi, nhưng đáng tiếc hắn tìm khắp tam sơn ngũ ngạc, đến cả tiên sơn dò hỏi, vẫn không tra được chút manh mối nào. Trong cả quá trình thật ra cũng tìm được không ít linh thảo phác thạch, bảo vật hiếm hoi này nọ, nếu nhân thân hắn đang mang còn sống, chỉ sợ muốn thành tiên cũng chẳng khó khăn gì.

Thất hoàng tử khi chết chỉ mới mười chín tuổi, hiện tại xuất cung cũng đã hơn ba năm, dung mạo không chút biến hóa. Người ngoài chỉ nói hắn có trú nhan thuật, lại không biết được đây chỉ là một nhục thể dựa vào nguyên thân tinh khí của hắn mà duy trì, bất quá là một cái xác không hồn.

Hắn hiện tại đã rời đi vương phủ hơn nửa tháng.

Đứng ở đỉnh một ngọn núi mà quan sát phía dưới, chỉ thấy mây mù lượn lờ, thương tùng thúy bách, một thắng cảnh lôi cuốn người, dù rằng không bằng tiên giới cảnh quan nhưng cũng có cái đặc sắc riêng.

Hắn ở nơi này là do mấy ngày trước nghe đồn trong núi Phiến Đàn này từng có hỏa phượng đáp xuống. Truyền thuyết cổ từng nói, phượng hoàng không lưu ở nơi vô bảo. Vì vậy hắn liền đến đây tìm, hi vọng có thể có được chút manh mối.

Đáng tiếc hắn tìm xung quanh hơn mười ngày, vẫn chẳng thấy được gì.

Tin vịt từ sơn dã đúng là không thể tin được…

Trong lòng thầm thở dài, tính toán ly khai. Bỗng nhiên cảm giác dưới chân núi yêu khí cực mạnh, vốn quả núi hoàn toàn yên tĩnh này trong nháy mắt bị yêu khí bao trùm khiến cho chim chóc tứ tán, muôn thú ly sơn.

Tâm niệm vừa động, hắn sử dụng Khinh phong vân thể thuật, làm mình nhẹ tựa mây, bước chân ra khỏi huyền nhai, nhẹ nhàng bình thản bay xuống núi.

Dưới chân núi là một mảnh rừng bách lá xanh, chưa đến gần đã cảm thấy lượng lớn yêu khí bao phủ xung quanh, chuyện này hẳn không thể chỉ do một con yêu quái tạo nên được. Bên trong đại khái có tầm bảy, tám yêu vật có tu vi hơn hai trăm năm.

Hắn dừng lại bên trên một bách thụ, ngay cả lá cây trên cành cũng không bị lay động một chút.

Quả nhiên, dưới tàng cây có bảy bạch y nhân đang đứng, vây quanh một gã huyền y nam tử.

Đám bạch y nhân kia ăn mặc chỉnh tề, trong tay đều cầm trường kiếm, xem ra là cùng một loại. Mà huyền y nam tử kia khuôn mặt lãnh khốc, trên lưng có một thanh khoát kiếm.

Có vẻ như nói chuyện không xong, một gã bạch y nhân rút kiếm chỉ thẳng vào nam tử, những người còn lại đồng thời giơ vũ khí lên.

Huyền y nam tử kia cũng nghiêm túc, đưa tay rút ra thanh khoát kiếm ở sau lưng.

Hảo gia hỏa! Thanh kiếm này dài năm thước, rộng cũng đâu chừng một thước, thân kiếm màu xanh đen được tạo ra từ huyền thiết, nếu chỉ tính đơn thuần sức nặng, chí ít cũng phải một trăm năm mươi cân hơn, nhưng nam tử kia cầm trong tay lại cảm giác nhẹ như chẳng là gì.

Tinh quân thiên nhãn hơi chớp, chú ý vật được giấu trong ngực của huyền y nam tử. Vật kia được lụa đen bao bọc nhưng vẫn lộ ra nhiều ít linh quang. Ước chừng đây chính là vật tranh đoạt giữa bọn họ. Hắn mỉm cười hài lòng.

Bạch y nhân cùng huyền y nam tử giương cung bạt kiếm, chỉ cần một chiếc lá cây rơi xuống, trận đấu kịch liệt sẽ diễn ra ngay. Nhưng trong nháy mắt này, một thân ảnh tử sắc mạt đạm bất ngờ xuất hiện ở giữa hai bên. Và trong tay thanh niên hoa mỹ vừa đột ngột xuất hiện lúc này, không biết từ bao giờ đã nắm giữ vật được bao bọc trong lụa đen mà bọn họ tranh đoạt mấy ngày nay.

Huyền y nam tử vội vàng sờ trong ngực đã thấy trống không, hắn không tin nổi ngẩng đầu nhìn thanh niên. Cho dù cùng đàn ác hồ vật lộn hơn năm ngày, bảo vật kia vẫn không rời khỏi người nửa phân, vậy mà trong nháy mắt bản thân chưa kịp phát hiện, bảo vật đã nằm trong tay kẻ khác.

Cái bọc trong tay có chút dị động run rẩy, tinh quân mở lụa đen lộ ra một quả cầu nhẵn bóng lóe sáng, từ sâu bên trong lộ ra màu sắc rực rỡ vô cùng, sáng đến lóa mắt.

Thế nhưng lại nghe hắn thở dài mà nói: “Ra là Hóa Linh ngọc.” Trong lời nói mang theo âm điệu tiếc nuối.

Bảy bạch y nhân thấy hắn đoạt được bảo vật, cũng không dám chủ quan vội vàng nói.

“Vị công tử này, Hóa Linh ngọc kia là bảo bối của động chúng ta, năm ngày trước bị tặc tử cướp mất, chúng ta truy đến đây đã vây được hắn. Hiện giờ công tử đoạt được vật, hi vọng có thể vật hoàn nguyên chủ, ta sẽ vô cùng cảm kích!”

Thanh niên nâng mắt đảo qua bọn họ, một ánh nhìn này giống như thần quang hiện lên, khiến bảy người kia cả kinh lui lại nửa bước.

Chỉ nghe hắn nói: “Hóa Linh ngọc vốn là bảo vật của tiên gia, có công hiệu tị độc hóa tà, không ngờ lạc xuống thế gian, bị yêu vật lợi dụng thật sự là vô cùng đáng tiếc. Thôi đi, sẵn tiện ta thu hồi vật này, không cho sự tình bất hảo có thể phát sinh.” Dứt lời liền lấy ra túi Càn Khôn ở bên hông, bỏ Hóa linh ngọc kia vào bên trong.

Bạch y nhân không ngờ được hắn cứ thế mà thu bảo vật, lập tức nổi giận, cầm đầu đám người hét lớn một tiếng: “Đem Hóa Linh ngọc giao ra đây!!”

Thấy bảy người hung bạo lao đến, thanh niên không một chút hoang mang nói: “Một đám chồn hoang ở khe núi mà cũng dám lỗ mãng. Xem ra Tỏa yêu tháp bị mất, thiên hạ thật sự rối loạn rồi.” Một cổ tử sắc khí từ trong người hắn tràn ra, phân thành bảy đạo thổi quét tới, bạch y nhân chưa kịp đến gần liền bị nó trói đè xuống mặt đất.

Bảy tên bạch y nhân không thể động đậy, toàn thân tựa như bị hàn băng đông lạnh khiến cho khớp hàm của bọn chúng run rẩy, lúc này mới biết gặp phải nhân vật lợi hại. Người cầm đầu kia miễn cưỡng mở miệng nói: “Thượng, thượng tiên tha, tha mạng…”

“Hôm nay ta sẽ không động đến tính mạng của các ngươi, chỉ là cảnh cáo nhỏ cho ngươi ghi nhớ mà thôi.”

Dứt lời cổ tử khí ở trên thân bảy người được thu lại, yêu khí màu xám trắng ở trên đỉnh đầu của bảy người tán ra, nhân thân dần tàn chỉ còn lại một đống quần áo, lại thấy bảy con chồn hoang từ quần áo chui ra, hoảng sợ bỏ chạy.

Thanh niên vốn muốn ly khai, chợt nghe huyền y nam tử phía sau hắn lên tiếng.

“Chậm đã.”

Hắn xoay người, nhìn nam tử có thần sắc mệt mỏi, thuận tiện nói.

“Ngươi bị thương rất nặng, tốt nhất là tìm địa phương nào thanh tĩnh điều tức dưỡng thương đi! Hóa Linh ngọc này không phải của ngươi, đừng sinh lòng tham nữa.”

“Không.” Huyền y nam tử cũng vô cùng quật cường, khoái kiếm trong tay của hắn chưa từng gác xuống, “Thỉnh thứ lỗi, ta nhất định phải lấy Hóa Linh ngọc này.”

Thanh niên không khỏi nhíu mày. Nam tử này là một yêu vật không tầm thường, Huyễn Hóa thuật cũng đã đạt đến độ xuất thần nhập hóa, trong nhất thời nhìn không rõ được chân thân của hắn. Nếu Hóa Linh ngọc lọt vào tay người này, chỉ sợ loạn lại càng thêm loạn. Nghĩ đến đây, thanh niên khẽ lắc đầu.

Huyền y nam tử thấy thế liền quát: “Thế thì đành đắc tội vậy!”

Khoát kiếm trong tay hắn vừa lật, thân kiếm quét ngang, sấm vang chớp giật đủ để khai sơn nứt thạch. Song thanh niên kia chỉ bình thản khoát tay, “Đùng!!” Một tiếng vang thật lớn, khoát kiếm miễn cưỡng bị trụ lại ở mạn sườn của thanh niên, kiếm phong gào thét chỉ làm tán loạn tóc mai của hắn, không thể hơn.

Tuy rằng lúc nãy cũng đã thấy hắn đối phó lại mấy tên yêu hồ khó chơi kia dễ dàng đến cỡ nào, nhưng khi giao thủ trực tiếp, nam tử mới sâu sắc cảm nhận được đối phương thâm bất khả trắc, chỉ một bàn tay có thể chặn đòn cực mạnh của hắn, thật khiến cho người ta khó có thể tin!

“Hừ.” Nam tử biết công kích bình thường như vậy không thể làm gì được đối phương, trong miệng liền niệm: “Chấn!” Một đạo yêu khí màu chàm từ trong tay xuất hiện, tức thì bao bọc thân kiếm, gạt bàn tay của thanh niên ra.

Thanh niên cũng kinh ngạc, bàn tay dù không có cảm giác đau đớn cảm gì, nhưng đưa lên đã thấy huyết nhục mơ hồ, không khỏi có chút phiền não.

“Yêu quái ngươi cũng rất hung ác!”

Nam tử không muốn nhiều lời, khoát kiếm một lần nữa tấn công, thân kiếm lần này được một cỗ yêu khí bao bọc, cường thế bất khả kháng.

Một chiêu này của hắn, yêu vật ngàn năm cũng vô pháp chống đỡ!

Nhưng hắn lại không đoán được, hôm nay đối thủ của mình không phải yêu quái ngàn năm nào đó, mà là thiên thượng tinh quân hóa thân.

Nhìn thanh niên tay phải duỗi ra đặt trên thân kiếm, nếu để ý liền có thể thấy bàn tay hắn có một lớp băng cứng bảo vệ, không bị ảnh hưởng gì bởi yêu khí kia. Tay trái kết ấn, nhanh như chớp khắc vào ngực của nam tử. Huyền y nam tử chớp mắt như bị cự nham quật đến, khoát kiếm rời tay cầm, cả người bay ra hơn mười trượng, đập vào một gốc cây cổ bách rồi mới ngã xuống mặt đất.

Nam tử còn chưa kịp giãy giụa ngồi dậy, đã thấy bóng dáng tím nhạt kia chợt lóe, ngực đau xót, nhìn xuống đã thấy thân thể bị thanh kiếm của chính mình xuyên qua, ghim cả người trên mặt đất.

“Phốc-” hắn nghiêng đầu, nôn ra một bụm máu tươi.

Trái lại thanh niên lúc này khoanh tay mà đứng, vẻ mặt lạnh nhạt như thể người làm cho đối phương bị thương nặng như vậy đều không phải là mình.

“Khụ, khụ-”

Nam tử đau đến chân mày nhăn nhíu, tuy rằng chưa ảnh hưởng đến nguyên đan nhưng do lúc trước hắn cùng với hồ yêu loạn mấy ngày đã mang không ít trọng thương, hiện giờ có thể nói họa vô đơn chí, thần trí đã có chút mơ hồ hỗn độn.

Yêu lực không còn đủ, Huyễn Hóa thuật trên người cũng khó có thể duy trì, liền thấy hai bên đầu hắn hiện ra một đôi tai thú thật to, trên đỉnh tai còn có chút tế mao màu trắng.

Thanh niên cảm thấy thú vị, dù sao bình thường hắn luôn trực tiếp đem yêu vật đánh hiện nguyên hình, hiếm khi gặp trường hợp nửa người nửa yêu như vậy, không khỏi hiếu kỳ đến gần.

Lúc này phía sau y bào của nam tử lại mọc ra một cái đuôi lông xù thật lớn, thú mao tối đen, cũng tương tự với tai có một chút bạch sắc ở đỉnh.

“Hóa ra là cẩu yêu.”

Nghe vậy, nam tử đưa đôi mắt xanh biếc ngẩng lên, trừng mắt nhìn thanh niên, chợt hướng hắn phun ra một búng máu, tiếc là lực không đủ nên chỉ dừng đến bên chân của thanh niên.

Chỉ nghe yêu thú oán hận nói: “Lão tử… là lang…” Lời vừa dứt, liền duy trì không nổi nữa mà ngất đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »