Chương 64: Vào ở Duẫn phủ

Mày kiếm của Tiêu Thần Hiên nhíu chặt thành một đường thẳng, ánh mắt hiện đầy phức tạp và rối bời, cúi đầu trầm mặc một hồi lâu, từ kẽ răng phát ra vài từ:

-Một tháng!

Duẫn Mặc Băng hơi sửng sốt, lập tức nói:

-Được! Một tháng này ta sẽ chăm sóc nàng thất tốt!

Về phần nàng có nguyện ý trở về hay không thì hắn đợi xem nàng quyết định như thế nào.

Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, hơi đỏ lên, lúng túng nói:

-Nàng cuối cùng vẫn là Vương phi của ta, nếu đến phủ ngươi, chung quy không tránh được lời ra tiếng vào, ngươi…

Duẫn Mặc Băng nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

-Nếu ngươi lo lắng thì phái một người ngươi tin tưởng theo ta cũng được!

Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Trước lúc đi ra cửa hắn nghe thấy được một tiếng cảm ơn rất nhỏ, khóe miệng Duẫn Mặc Băng cong lên, nam nhân tàn bạo này cũng có ngày thỏa hiệp, hắn ta đã động tâm với Khinh Vân Nhiễm rồi, mà trái tim cũng vì thế mà trở nên rối loạn.

********************

Thanh Phong các của Duẫn phủ thanh nhã, yên tĩnh, trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng như có như không.

Duẫn Mặc Băng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cho tất cả tỳ nữ lui ra ngoài, một mình đi tới trước giường của Khinh Vân Nhiễm, Khinh Vân Nhiễm đang hôn mê tựa như tiên tử chốn nhân gian, điềm đạm thanh nhã.

Tóc đen vương trên trán, khuôn mặt tái nhợt của nàng gần như trong suốt, lông mi rất dài, đôi mắt nhắm chặt vẫn còn đọng lệ, hắn không kiềm chế được vươn tay ra lau đi nước mắt của nàng, an ủi vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, cuid đầu thở dài, nàng đã hôn mê một ngày một đêm rồi!

Hắn biết trong lòng nàng vẫn còn uất hận không giải được cho nên mới không muốn tỉnh lại. Thân thể vốn đã yếu đuối, nay lại trở nên gầy gò hơn, như là một cành liễu trong gió, lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi, nếu tình trạng này kéo dài lâu, thân thể của nàng sớm muộn gì cũng suy nhược nặng.

Duẫn Mặc Băng lặng yên ngồi xuống bên giường, cầm chặt tay nàng, hắn thật sự không nghĩ một thiếu nữ rốt cuộc đã làm chuyện xấu gì mà phải chịu nhiều áp bức, hãm hại như vậy, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng:

-Vân Nhiễm, phải tin tưởng chính mình, tất cả mọi chuyện đã tốt đẹp lên rồi, mau mau tỉnh lại đi!

Thật lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại, một hồi lâu, hắn triệu tỳ nữ đến sai bảo:

-Chăm sóc nàng cẩn thận, nếu như nàng tỉnh dậy, lập tức báo cho ta biết!

Tỳ nữ cúi người vâng mệnh, hắn cúi đầu nhìn nàng thật kỹ, lưu luyến rời đi.

********************

Khinh Vân Nhiễm lạc vào một nơi đầy sương mù, không tìm ra được phương hướng, đột nhiên ở đâu truyền đến tiếng trẻ con khóc, càng ngày càng gần, càng ngày càng vang, nàng thấy một đứa trẻ người trắng nộn nằm trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé đáng yêu, bĩu môi, nhìn thấy nàng thì không khóc nữa mà lại cười rất vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng bóng, vô cùng đáng yêu làm cho nàng rơi lệ.

-Trong bụng, trong bụng…

Đột nhiên lại xuất hiện một hình ảnh khác, một đứa trẻ con quỳ rạp trên mặt đất, lưu luyến nhìn nàng, chậm rãi bò đi về phía trước mặt, càng lúc bò lại càng xa…

Khinh Vân Nhiễm đuổi theo, phát hiện nàng và đứa bé bị ngăn bởi một song sắt, nàng chỉ có thể vươn tay ra, trơ mắt nhìn nó rời đi, rơi lệ đầy mặt, đau đớn triệt nội tâm kêu lên:

-Ở trong bụng, ở trong bụng, đừng rời đi… Đừng rời khỏi mẫu thân, mẫu thân không có cái gì cả, con ơi đừng rời khỏi ta… Ở trong bụng, ở lại trong bụng…

Một đạo ánh sáng hiện lên trước mắt, Khinh Vân Nhiễm bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người ướt đẫm, bụng cảm thấy vô cùng đau đớn, một giọng nói êm ái vang lên bên cạnh:

-Vân Nhiễm, nàng tỉnh rồi?

Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm chết lặng, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Duẫn Mặc Băng, cảm giác cổ họng như bị khô cháy, hắn đem chén nước trà đưa tới bên môi nàng.

Sau khi Khinh Vân Nhiễm uống nước, ho khụ khụ, sau khi hồi phục thì nhìn quanh bốn phía, quang cảnh lạ lẫm, làm nàng cảm thấy mình như đang nằm mơ, tiếng nói khàn khàn, kinh ngạc hỏi:

-Mặc Băng, đây là đâu? Tại sao huynh lại ở đây?

Duẫn Mặc Băng cười nhẹ, trấn an nói:

-Nơi này là phủ đệ của ta!

Khinh Vân Nhiễm vô thức sờ vào cái bụng bằng phẳng, bây giờ ở đây đã trống trơn, ánh mắt trở nên thê lương ảm đạm, lẩm bẩm:

-Thai nhi trong bụng đã không còn!

Giờ phút này nàng không khóc nổi nữa, trái tin trống rỗng, chỉ còn lại đau đớn.

Duẫn Mặc Băng thấy vẻ mặt đau khổ của nàng, ôn nhu an ủi:

-Vân Nhiễm, không cần nghĩ tới chuyện khác, an tâm ở lại nơi này, giữ gìn sức khỏe cho tốt mới là điều quan trọng!

Trái tim Khinh Vân Nhiễm quặn đau từng đợt nhưng trên mặt lại giả vờ như không có chuyện gì, thản nhiên nói:

-Muội không yếu ớt như huynh tưởng tượng đâu!

Đời người còn rất dài, có vài thứ mất đi nhưng nếu nàng bình tĩnh suy nghĩ thì tương lai có lẽ có một ngày nào đó nó sẽ trở lại với nàng.

Đúng như lời lúc đầu của nàng, nàng sẽ không suy sụp.

Trên mặt Duẫn Mặc Băng mang theo ý cười ôn hòa, biết nàng cậy mạnh, cũng không nói ra, nhìn nàng một cái, cười nói:

-Nghĩ thông suốt là tốt rồi!

Quay đầu ra phía cửa gọi một tiếng:

-Lan nhi!

Khinh Vân Nhiễm hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên chờ đợi, là Lan nhi sao?

Một nữ tử thanh tú cầm bồ phiến chạy vào, khi nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm tỉnh dậy, không kìm được cao hứng trong lòng, lập tức vọt tới đây, ôm cổ nàng, nước mắt thi nhau rơi xuống, vừa khóc vừa cười, nói:

-Tiểu thư! Người rốt cuộc cũng tỉnh dậy, thật tốt quá…

Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên mừng rỡ, kinh ngạc nhìn nàng, giọng nói mang chút nghẹn ngào:

-Lan nhi, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?

Lan nhi tức giận nói:

-Lan nhi luôn ở trong Tiêu Tương uyển tại Vương phủ, ngày thường đều quét dọn bên trong, bên ngoài có thị vệ canh giữ nên không thể tự do hành động, nghe được tiểu thư ở trong Vương phủ phải chịu khổ, hận không thể cho Vương gia biết tay!

Khinh Vân Nhiễm nghe được vài chữ này, chau mày, trong mắt hiện lên chán ghét, trong lòng Duẫn Mặc Băng cảm thán, đột nhiên ngửi thấy mùi khét, thấp giọng hỏi:

-Ngươi đang nấu món gì đó?!?

Vẻ mặt Lan nhi cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài:

-Nguy rồi! Muội đang nấu thuốc ở bên ngoài!

Khinh Vân Nhiễm nhìn thân ảnh hấp tấp của Lan nhi, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, Duẫn Mặc Băng thấy nàng tươi cười, trái tim hơi động rồi rất nhanh trấn an lại! Về phần người hãm hại nàng hắn nhất định phải tóm được cái đuôi hồ ly của nàng ta, trừng trị nàng ta thích đáng.

Khinh Vân Nhiễm nhìn vẻ mặt hắn nghiêm trọng, hỏi:

-Mặc Băng, làm sao vậy?

Duẫn Mặc Băng đứng lên, giọng nói ấm áp:

-Khồng có gì, đột nhiên nghĩ đến một số chuyện chưa làm, nàng nghỉ ngơi tốt đi! Tối nay ta trở lại thăm muội!

Nói xong liền rời khỏi phòng.