Nước mắt trên mặt Khinh Vân Nhiễm nhanh chóng biến mất, Thượng Quan Nguyệt đang đợi nàng, cố gắng lộ ra gương mặt tươi cười dễ nhìn, từng bước một đi về phía chàng.
Nhìn dáng người nhỏ xinh đi về phía mình, Thượng Quan Nguyệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hai người gần trong gang tấc, Thượng Quan Nguyệt vươn tay ra với nàng, trong mắt nàng nháy mắt hiện lên chần chừ, nhưng cuối cùng cũng đặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo lên lòng bàn tay lạnh như băng của chàng. Miệng chàng bất giác cười khẽ:
-Khinh nhi, cảm ơn nàng.
Khinh Vân Nhiễm ảm đạm lắc đầu, người nói cảm ơn phải là nàng mới đúng.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt đột nhiên cứng đờ, nụ cười trên khóe môi chưa biến mất bỗng trở nên hơi quái dị, hàn độc phát tác vừa nhanh lại vừa mạnh, ngực cảm thấy đau đớn, thân thể không chịu được co lại. Chàng nhíu chặt mày, sắc môi dần nhợt nhạt, lục phủ ngũ tạng có luồng chân khí lạnh lẽo chạy tán loạn, chàng cố nén cảm giác khó chịu, cười khẽ với nàng, nói:
-Đi thôi!
Khinh Vân Nhiễm thấy sắc mặt chàng không tốt, trong lòng bỗng thấy bất an.
Vẻ mặt Thượng Quan Nguyệt cứng đờ, ho khụ dữ dội, chàng vội vàng che miệng lại, máu tươi đỏ chót chảy ra từ kẽ tay. Khinh Vân Nhiễm nắm chặt tay lại, nhìn thân thể lung lay muốn ngã của chàng, kinh ngạc thét to:
-Thượng Quan!
-Công tử!
Hành Vân và Thủy Lưu cả kinh kêu lên, trên mặt hai người hiện đầy vẻ kinh hoảng, nhanh chóng đỡ lấy Thượng Quan Nguyệt.
-Tại sao có thể như vậy?
Giọng Khinh Vân Nhiễm run rẩy, không biết mà hỏi, nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, không ngừng nôn máu ra của Thượng Quan Nguyệt, đầu óc nàng trống rỗng. Rất nhiều máu phun ra từ miệng chàng, màu đỏ tươi dữ tợn làm cho người ta sợ hãi, giống như dã thú bị thương, nàng vô cùng sợ hãi.
Máu đỏ ướt đẫm lòng bàn tay chàng, bên khóe miệng chàng rỉ máu, sắc mặt dần trắng bệch, giống như đã chết đi. Khinh Vân Nhiễm giật mình tại chỗ, nắm chặt bàn tay lạnh băng, lòng hoảng sợ, nhanh chóng bắt mạch cho chàng, mạch tượng yếu ớt nói cho nàng biết, chàng còn sống.
Mặt Hành Vân tối sầm lại, vội vàng nói:
-Cô nương, hàn độc của công tử phát tác, trước hết cũng ta tìm một chỗ tránh gió tuyết đã!
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm đột biến, vội vàng gật đầu, nói:
-Về sơn động trước, bên trong có lửa, mau lên….
Việc này không nên chậm trễ, Thủy Lưu vội vàng đỡ Thượng Quan Nguyệt dậy, đoàn người vội vã chạy về sơn động.
Vào trong sơn động, Khinh Vân Nhiễm cũng khống chế được sợ hãi trong lòng, tâm bỗng cảm thấy bất an, nàng tới bên cạnh đống lửa, vội vàng đẩy mồi lửa ra, lửa cháy chậm quá, lòng lại càng gấp rút, lại càng lâu hơn. Thủy Lưu thấy vậy, trầm giọng nói:
-Cô nương, để ta làm.
Khinh Vân Nhiễm vì khẩn trương mà hai tay không ngừng run rẩy, vô cùng ảo não, nói:
-Ta thật vô dụng.
Thủy Lưu bình thường không nói gì, thấy nàng tâm phiền ý loạn, cũng không biết an ủi thế nào, đành nói:
-Cô nương tới bên cạnh công tử đi, có cô nương ở đó với người, công tử sẽ thấy thoải mái hơn một chút.
Khinh Vân Nhiễm giật mình một cái, vội vàng đứng dậy bước nhanh tới bên cạnh Thượng Quan Nguyệt, thấy chàng còn chưa tỉnh lại, tâm lại cảm thấy loạn, bắt tay tra mạch chàng, mạch tượng yếu ớt rối loạn, không hề có quy luật, dần dần suy kiệt.
Tim nảy lên một cái, như có trận gió lạnh từ sau thổi tới, lạnh thấu xương, thân thể không kìm được mà run rẩy. Lúc này lửa bùng lên, không khí trong động dần trở nên ấm áp, nhưng thân thể Thượng Quan Nguyệt thì lạnh như khối băng. Nàng lấy tất cả lớp lông thú đắp lên người chàng, nhưng dường như không xua tan đi chút lạnh lẽo nào, nàng nắm thật chặt tay chàng:
-Thượng Quan, nói cho muội biết làm sao mới có thể giúp huynh?
Thượng Quan Nguyệt đột nhiên mở mắt, ý thức hơi loạn, chàng cảm thấy lòng bàn tay truyền đến ấm áp, khóe miệng cố sức nở nụ cười, nắm chặt tay nàng, tiếng nói êm ái an ủi:
-Khinh nhi, ta không sao, đừng sợ!
Khinh Vân Nhiễm nở nụ cười miễn cưỡng, khẩn trương hỏi:
-Thấy thế nào, có đỡ hơn không?
Thượng Quan Nguyệt cố nặn nụ cười, khó khăn thở hổn hển, khẽ giọng nói oán giận:
-Không, ta thấy khó chịu.
Khinh Vân Nhiễm không khỏi bật cười, tranh thủ đắp thêm lông thú lên người chàng.
Thượng Quan Nguyệt ngồi dậy, chàng chậm rãi sờ vào áo bào, móc ra từ túi một bình sứ nhỏ, mở nắp bình ra, vì nhất thời cầm không chắc nên cái bình rơi xuống, từ trong bình có làn khói trắng bay ra, vẩy xuống mặt đất. Trên mặt đất là một dòng nước ánh lên màu tím, khắp bốn phía trong bầu không khí lan tỏa hương thơm. Khinh Vân Nhiễm hơi sửng sốt, mùi này rất quen, dường như nàng đã từng ngửi thấy rồi. Nàng dùng sức ngửi ngửi, mặt đột nhiên trắng bệch, miệng không ngừng run run nhìn chàng không thể tin:
-Huynh dùng Lan Lăng hương!
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt tối sầm lại, không đáp lời, chỉ vươn tay lấy cái bình kia. Khinh Vân Nhiễm vội vàng cúi người xuống, nhanh trước một bước đoạt lấy cái bình, lớn tiếng kêu lên:
-Đây là thuốc độc, chàng không muốn sống nữa sao?
Lan Lăng hương vốn là một loại thuốc cực kỳ độc, có tác dụng giống như thuốc phiện ở hiện đại, làm giảm đau, có cùng tính chất. Loại này có tác dụng giảm đau.
Mà Lan Lăng hương có công hiệu rất thần kỳ với người bị thương rất nặng, trong thời gian rất ngắn có thể hồi phục cơ thể, so với bình thường có thể còn khỏe hơn. Nhưng khi công hiệu của thuốc hết thì lực thuốc sẽ đáp trả.
Người dùng thuốc rất dễ bị nghiện, nếu không có thì đau khổ hơn rất nhiều.
Đầu khớp xương đau ngứa không chịu nổi, cơ thể như bị thứ gì đâm vào, hít thở khó khăn, rất có khả năng không hít thở được làm tâm lực suy kiệt.
Mày Thượng Quan Nguyệt thẳng tắp thành một đường, ngẩng đầu nhìn nàng, vội vàng vươn tay, trầm giọng nói:
-Khinh nhi, mau đưa cho ta…. Khụ khụ khụ….
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên đau lòng và tức giận, lắc đầu cương quyết nói:
-Không được!
Thượng Quan Nguyệt thở dài, thân thể lùi về sau một chút, tóc đen dài hơi bừa bộn, miệng không ngừng tràn máu tươi, mặt trắng bệch làm nàng có ảo giác chàng sắp sửa ngất đi. Hơi thở chàng cố gắng duy trì sự vững vàng, cố nói hết lời:
-Khinh nhi, đưa cho ta, nếu không với sức ta bây giờ, không thể cầm cự khi lên đến đỉnh núi….
Khinh Vân Nhiễm nắm chặt bình nhỏ trong tay, móng tay cắm sâu vào da thịt mà cũng không hề hay biết, nàng cắn chặt răng, tức giận nói:
-Huynh muốn tự sát….
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt hơi hỗn loạn, trầm giọng nói:
-Khinh nhi, đừng ngang bướng nữa, ta chỉ dùng một ít thôi, không có nhiều ảnh hưởng xấu đâu, đưa cho ta….
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm kiên định, kinh ngạc nhìn chàng, nói:
-Không được là không được.
Không đợi chàng mở miệng đáp lời, nàng giơ tay cao lên, dùng sức quăng cái bình ra ngoài, cái bình vỡ tan, chất lỏng bên trong bắn tung tóe ra ngoài.
Thượng Quan Nguyệt sửng sốt nhìn Khinh Vân Nhiễm, nhìn gương mặt nhỏ nhắn bi thương của Khinh Vân Nhiễm, trong lòng thở dài:
-Ta phải mau hồi phụ. Hành Vân và Thủy Lưu chỉ có hai người, nếu vậy trên đường sẽ không đủ sức leo lên vách núi cao vạn trượng, trên vách đá có rất nhiều người canh giữ, chúng ta phải lên đó trước buổi trưa, mượn sức họ lêи đỉиɦ núi, thời gian không còn nhiều nữa….
Võ lâm cao thủ chỉ có thể trụ được trong thời gian ngắn, thời gian gấp gáp, chàng vốn định sau khi tìm được nàng sẽ đưa nàng đi luôn, không ngờ lại xảy ra biến cố. Nghe những lời nói của Tiêu Thần Hiên nhục mạ nàng, lý trí của chàng mất đi khống chế hoàn toàn, bây giờ mới ngẫm lại, đó là bản tính của nam nhân, mùi vị của sự đố kỵ, thật rất khó chịu.
Hành Vân và Thủy Lưu đứng ở một bên, trong lòng đầy mâu thuẫn, khuyên cũng không phải, mà không khuyên cũng không được, hậu quả khi uống Lan Lăng hương bọn họ biết rất rõ. Nếu không cho công tử uống, khéo công tử sẽ chết ở chỗ này, nếu như để công tử uống, sau này sẽ làm tổn thương thân thể rất lớn, nếu tiếp tục giằng co ở đây thì cơ thể công tử càng lúc càng nghiêm trọng.
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm căng thẳng, cụp mắt xuống, che giấu nước ở trong mắt mình, một lúc lâu sau thì ngẩng đầu lên, nhìn Hành Vân, trầm giọng hỏi:
-Thuốc thường ngày mà chàng vẫn uống có mang trên người không?
Nghe vậy, Hành Vân lập tức lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc màu vàng kim, đưa tới, nàng nhận lấy, viên thuốc nhỏ ấy cũng nặng, cười nhẹ:
-Há miệng nào….
Thượng Quan Nguyệt miễn cưỡng há miệng ra, chàng vốn là một thầy thuốc, cũng đã sớm biết thuốc này dùng chẳng ích gì, chỉ có Lan Lăng hương mới có thể giúp chàng cầm cự được một thời gian. Tâm Khinh Vân Nhiễm càng đau, chàng giống như một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần.
Khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật ấy của chàng, trên mặt, ngoài miệng, vạt áo, trên tay đều là vết máu, đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng, giống như không có sức sống.
Thượng Quan Nguyệt thấy mắt nàng đọng nước, trong tâm cảm thấy đau lòng, trầm giọng nói:
-Xin lỗi, Khinh nhi….
Khinh Vân Nhiễm vội lắc đầu, thản nhiên nói:
-Đều là tại muội sai, nếu không phải huynh tới tìm muội thì sẽ không bị như vậy.
Từ cửa động bỗng truyền đến tiếng cười nhạo.
Hành Vân và Thủy Lưu lập tức cảnh giác, kiếm trong tay nắm thật chặt, chỉ cần một cử chỉ nhỏ họ cũng sẽ hành động ngay.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt như đóng băng, gương mặt nghiêm nghị nhìn bóng dáng ở cửa động, không chớp mắt. Khinh Vân Nhiễm quay đầu nhìn lại, thấy người đó thì không khỏi nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi tới đây làm gì, không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao?
Tiêu Thần Hiên đứng từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh:
-Nơi này vốn là của ta, tại sao ta không thể tới?
Mắt Thượng Quan Nguyệt sắc lên, lạnh lẽo, tay đang định kéo Khinh Vân Nhiễm thì nàng đột nhiên đứng lên. Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên căm ghét, trừng mắt nhìn Tiêu Thần Hiên, lạnh lùng nói:
-Ngươi đánh Thượng Quan bị trọng thương còn chưa đủ sao? Bây giờ tới đây có phải muốn nhân cơ hội đẩy người ta vào chỗ chết?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, trong mắt xẹt qua cái nhìn lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp khàn khàn, che giấu phẫn nộ không đổi:
-Trong tim nàng ta là người không thể chịu nổi như vậy sao?
Khinh Vân Nhiễm quay đầu đi, trong tâm nàng, hắn vốn là người ngang ngược, ích kỷ, hung tàn, máu lạnh. Gần đây nhìn nhầm hắn, nàng nghi ngờ đó có lẽ chỉ là một giấc mơ. Sự im lặng của nàng làm lòng Tiêu Thần Hiên dấy lên một ngọn lửa giận dữ điên cuồng, mắt sáng lên, sâu sắc, đột nhiên cười lạnh, nói:
-Đúng là mắt nàng thật sự rất kém, nam nhân vô dụng như vậy, ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không bảo vệ được, còn có mặt mũi mà sống ở trên đời?
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, lạnh giọng phản bác:
-Chuyện này không liên quan đến ngươi.
Ánh mắt Hành Vân như đuốc, quát lạnh một tiếng:
-Dám có gan hạ nhục công tử, ngươi phải chết!
Kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, đâm thẳng về phía Tiêu Thần Hiên. Thủy Lưu cũng theo hành động của Hành Vân, chĩa kiếm thẳng về hướng Tiêu Thần Hiên, quanh người tỏa ra luồng không khí lạnh lẽo, công kích rất mạnh, không thể chống đỡ.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, ánh lửa trong động bùng lên, ngón tay làm trụ, hơi quay người lại, tránh được đòn tấn công của Hành Vân.
Trong mắt Thượng Quan Nguyệt xẹt qua lạnh lùng, lạnh giọng quát:
-Tất cả dừng tay!
Nhất thời, cả ba người đều dừng động tác.
Thượng Quan Nguyệt nhìn Tiêu Thần Hiên, ánh mắt lạnh lùng lợi hại, mang theo cảm giác áp bức rất mạnh:
-Tiêu Thần Hiên, nói ra ý của ngươi đi!
Chàng biết rất rõ, hắn không phải đến để gϊếŧ chàng, trong mắt hắn không có sát khí, ánh mắt rất khác so với lúc quyết đấu khi nãy.
Tiêu Thần Hiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Nguyệt một cái, trầm giọng nói:
-Thượng Quan Nguyệt, giúp ta đưa Vô nhi lên trên đỉnh núi, thế nào?
Nhận thấy ánh mắt Thượng Quan Nguyệt từ đầu đến cuối đều mang theo sự tò mò tìm hiểu, khóe môi hắn nở nụ cười đầy ý vị sâu xa, kỳ thật, hắn và Thượng Quan Nguyệt có lẽ đều giống nhau. Bất kể cá tính bề ngoài của họ thế nào, bản tính ngang ngược, duy chỉ quan tâm một người. Từ nhỏ họ đã được dạy dỗ, là khi nhìn trúng thứ gì đó, phải dùng mọi phương thức, mọi cách tranh đoạt về mình, thủ đoạn hoặc ôn hòa, hoặc ép buộc.
Mà lần này hắn thật bại, là tự mình thua bởi những cách đó.
Đã như vậy, hắn sẽ đổi sang một phương thức khác mà nàng có thể chấp nhận để thắng được lòng nàng. Dù sao thứ mà hắn có cũng là thời gian mà thôi.