Quận chúa quả thực là bị giật mình không nhỏ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần sau hiểm cảnh vừa rồi.
Triển Chiêu bận bịu trước bận bịu sau trấn an nửa ngày, các loại thủ đoạn cũng thử, cuối cùng quả thực không có biện pháp,trực tiếp giơ tay đánh xuống cho người ngất xỉu đưa vào phòng khách.
Lúc trở ra, một bàn rượu và thức ăn đã dọn xong, chỉ chờ hắn lên bàn.
"Tất cả đã thu xếp ổn thỏa rồi?" Vương Triều đợi hắn ngồi xuống, rót đầy rượu đẩy tới bên cạnh hắn, hơi có chút hơi đau răng "Tiểu nãi nãi này cũng quá lớn mật, cứ lén chạy ra ngoài như vậy, Vương gia mà biết thì sợ là phải nổ ổ."
Triển Chiêu không biết làm sao cười khổ: "Tới cũng đã tới rồi, còn có thể làm gì được? Ta mới vừa viết thư nhận tội, rồi gửi tên thị vệ què của nàng trở về."
Nói đến đây, Triển Chiêu chợt nhớ tới một chuyện: "Ngũ đệ, mới vừa rồi đắc tội nhiều rồi."
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, cắm đầu uống chén rượu lạnh.
Triển Chiêu giải thích: "Đó là tiểu Quận chúa nhà Bát vương gia, tuổi còn bé không hiểu chuyện, trời sinh tính không tốt, ngươi không cần chấp nhặt với nàng ta."
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhằng đặt chén rượu lên bàn: "Không cần giải thích mấy thứ này với ta. Hôm nay nàng chọc đến ta, có ngươi cản, ta không động đến nàng. Nhưng ngươi có thể cản một lần, sẽ không thể cản được nhiều lần, thay vì tới giải thích với ta, không bằng phái thêm mấy tên hộ vệ bên người bảo vệ nàng ta đi. Thứ lỗi không đi cùng được."
Dứt lời, không chút lưu tình, đột ngột rời chỗ.
Triển Chiêu: " Chờ đã, Ngọc Đường..."
Bạch Ngọc Đường bước đi thật nhanh, thoáng qua đã không thấy bóng dáng.
Triển Chiêu biểu tình sầu đều nứt nứt ra, ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Bạch Phúc.
"Triển gia tha mạng!" Bạch Phúc bị sợ khoát tay lia lịa, "Ngũ gia đang bực bội, tiểu nhân bây giờ mà qua đó thì chính là tự tìm đường chết. Hắn thật sự sẽ một đao băm tiểu nhân!"
Nếu như thế, Triển Chiêu cũng không có biện pháp, chẳng thể làm gì khác đành thở dài một tiếng, quyết định đi lấp đầy bụng trước, chờ vị gia gia kia bớt giận, lát lại tới thăm, bồi tội với hắn.
Ăn cơm xong, mọi người rửa mặt chải đầu trở về phòng.
Một ngày náo nhiệt ở tửu lầu rốt cuộc cũng hoàn toàn tĩnh lặng lại.
Bạch Ngọc Đường trong phòng khách nằm ngửa trên giường, quần áo cũng không cởi, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm màn giường trên đỉnh đầu, cơ hồ phải đem nơi đó trừng ra cái lỗ to đùng.
Chỉ chốc lát sau, cái thứ âm thanh đáng xấu hổ từ trong bụng hắn phát ra.
Hắn lúc này mới giống như là sống lại lần nữa vậy, không quá dễ chịu trừng mắt nhìn.
Suốt cả một ngày bôn ba mệt nhọc, hắn tính tới tính lui chỉ ăn có đúng một bát mì Triển Chiêu nấu.
Lúc này tức giận tản đi hơn nửa, cái bụng đói lại lần nữa chiếm thượng phong, hắn đột nhiên bắt đầu hối hận: Tức giận thì tức giận, mặc kệ không để ý tới hắn, làm thế nào lại nỡ bỏ qua một bàn đầy đồ ăn ngon kia, cũng làm cho bọn họ ăn uống sung sướиɠ.
Đói là loại chuyện, không thể nghĩ sâu.
Càng nghĩ càng đói.
Hết lần này tới lần khác vẫn không thể khinh thường.
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên một trận phiền não đứng dậy, chuẩn bị thần không biết quỷ không hay len lén chạy ra ngoài tìm ăn.
Không ngờ mới tới cửa, cái cửa kia lại nhanh hơn hắn một bước đẩy ra.
"Ngũ đệ, ngủ chưa?"
Cửa mở, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cách cánh cửa đứng đối mặt.
Thấy Bạch Ngọc Đường cả người chỉnh tề, không cần hắn đáp Triển Chiêu cũng đã có câu trả lời.
"Vừa vặn không ngủ, chúng ta trò chuyện một chút." Triển Chiêu không đợi hắn để cho,chợt hơi lách người chui vào phòng.
Bạch Ngọc Đường lúc này mới phản ứng được, nhíu mày lại, nghiêng đầu,che đi cái cay cháy trên mặt.
"... Ngươi đi ra ngoài." Bạch Ngọc Đường nói, "Ta muốn ngủ."
"Ngủ mà mặc chỉnh tề như vậy?" Triển Chiêu nhướng nhướng mày, vô tình phơi bày hắn.
Bạch Ngọc Đường nhất thời càng quẫn bách: "Cần ngươi quản, đi ra ngoài!"
"Hảo hảo hảo, ra ngoài." Triển Chiêu ngoài miệng vừa nói vậy,nhưng cánh tay lại khoát vai Bạch Ngọc Đường, nửa đẩy nửa dỗ đem hắn vào trong phòng.
Đi tới cái bàn tròn bên cạnh, Triển Chiêu nhấn bả vai làm hắn ngồi xuống, sau đó từ trong ngực mò ra cái túi giấy dầu, từng chút từng chút mở ra trước mặt hắn.
"Buổi tối không ăn cái gì, có đói không?" Túi giấy trong là một con gà nướng, cũng không biết hắn là từ đâu mà lấy được, lại vẫn còn nóng.
Triển Chiêu ngồi xuống cạnh hắn, kéo một góc túi giấy qua, chịu đựng nóng một chút đem gà nướng xíu xé ra, cam tâm tình nguyện phục vụ hắn.
Xé gà nướng xong, Triển Chiêu một bên lau tay, lại dùng khăn lau khô.
Nghiêng đầu lại nhìn một cái, phát hiện Bạch Ngọc Đường không nhúc nhích, đang nhìn hắn.
Loại ánh mắt này có chút hơi quen thuộc, Triển Chiêu than thở một tiếng, tại chỗ vái hắn một cái.
"Sợ ngươi rồi." Triển Chiêu xin tha nói, "Vi huynh bồi tội với ngươi được không?"
Bạch Ngọc Đường thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một chút, quyết định ăn gà —— ngàn sai vạn sai, gà nướng lại không sai.
Triển Chiêu thấy hắn chịu ăn, trong bụng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vì vậy tự mình miễn lễ, vẩy một cái áo choàng ngồi đối diện hắn.
"Ta cản ngươi, cũng không phải là muốn đối lập với ngươi." Triển Chiêu một bên nhìn hắn ăn một bên giải thích, "Quận chúa là thiên kim chi khu, lại là con gái của Vương gia, làm nàng bị thương, ngươi ta đều không có trái ngon mà ăn."
Bạch Ngọc Đường: "Cho nên ngươi cản ta, ngược lại là vì muốn tốt cho ta?"
Triển Chiêu xem là chuyện đương nhiên nói: "Đấy là đương nhiên."
Bạch Ngọc Đường trong lòng điểm tức giận cuối cùng, cũng bị vẻ mặt thành khẩn đối phương mà tiêu tan không còn một chút.
"Tiểu Quận chúa kia của ngươi, muốn ở bên này nán lại bao lâu?" Một lát sau, Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Tối nay truyền thư về, nhanh nhất cũng phải ngày mai." Triển Chiêu vuốt cằm nói, "Lúc trước ngươi từ Hãm Không đảo một đường chạy tới, trên đường cũng không thể nghỉ ngơi, không bằng nhân cơ hội này thật tốt chỉnh sửa lại một phen, buổi tối chúng ta lại xuất phát."
Nghỉ ngơi với không nghỉ ngơi, lúc nào lên đường Bạch Ngọc Đường ngược lại là không ý kiến, trái lại thời gian còn đang sớm, với bọn họ mà nói cũng tương đối còn dư dả.
Lạnh nhạt đáp một tiếng, Bạch Ngọc Đường lại hỏi: "Nàng là vì truy ngươi mới đến nơi này?"
Chuyện này, chỉ là đề cập tới cũng có thể để cho Triển đại nhân anh minh thần vũ lớn đầu thêm hai vòng.
Triển Chiêu: "... Coi là vậy đi."
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, do dự tựa hồ có lời muốn hỏi, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào hỏi ra lời.
Cho một con gà nướng xuống bụng, dạ dày trống vắng của Bạch Ngọc Đường này cuối cùng cũng được trấn an.
Chờ hắn đem hết thảy thu dọn xong xuôi, về lại phòng, phát hiện Triển Chiêu đã cởϊ áσ khoác, cứ như tu hú chiếm tổ chim khách ngồi ở trên giường chờ hắn.
(*Miêu nhi đây là muốn dâng mình lên miệng cọp -D?*)Bạch Ngọc Đường: "... Ngươi thế nào còn chưa trở lại?"
Triển Chiêu đau lòng ôm đầu: "Vi huynh tốt bụng cho ngươi gà, ngươi thế mà lại qua sông rút cầu, ăn no liền muốn đuổi ta đi!"
Bạch Ngọc Đường: "..."
Hắn không hỏi nhiều nữa, tự ý tới giá y (cây treo quần áo) trước, thoát áo ngoài.
Hai người cũng sắp chỗ nằm xong, tắt đèn.
Hồi lâu, Triển Chiêu bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: "Đã bốn năm."
Bốn năm, ngươi có thể tha thứ ta sao?
Trong phòng chỉ còn một mảnh yên tĩnh, cũng chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp lạnh nhạt thay nhau vang lên.
Một đêm không chợp mắt.
Không biết buổi tối có phải do ngủ quá muộn, hay là tô mì cùng con gá nướng nóng hổi kia của Triển Chiêu mà quả thật làm trong lòng Bạch Ngọc Đường một trận ấm áp.
Đến khi tỉnh dậy, Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên phát hiện mặt trời đã lên cao ba sào.
Người bên cũng sớm đã không có người, Bạch Ngọc Đường gọi tới Bạch Phúc, phục vụ hắn rửa mặt thay quần áo.
Nhẫn nhịn hơn nửa buổi, Bạch Ngọc Đường rốt cục vẫn phải không thể nhịn được nữa, vì vậy mượn Bạch Phúc đang thay quần áo cho hắn, như vô tình hỏi: "Triển Chiêu đâu?"
Bạch Phúc bĩu môi nói: "Tối hôm qua nha đầu trên kia tỉnh, đang quấn Triển gia, lại không cho hắn tìm không khí thoải mái chứ."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Ngọc Đường: Đưa gà? Cái nào gà?
Các ngươi cũng quá thông minh đi? Đề hôm qua cái nào cũng trả lời đúng! Ta phải đi vơ vét a vơ vét thêm đề khó hơn nữa.