Một
Giữa lúc tháng ba rực rỡ, trong kinh thành đủ loại thương nhân cũng náo nhiệt hẳn lên, trước đây vốn là con đường dài rộng rãi, hôm nay lại đông nghịt dân chúng, dù vậy vẫn bị đám binh sĩ cản ở bên đường, không cho phép tiến lên.
Bất luận trai gái già trẻ, giờ phút này tất cả đều nhìn về phía thành nam, những tiểu thư nhà giàu ngày thường hiếm khi lộ diện, bây giờ cũng xuất hiện cùng nha hoàn đứng ở phía sau màn cửa nơi gác cao yên lặng chờ đợi.
Chợt, từ phía nam một kỵ binh cưỡi ngựa chạy tới, trong đám người liền xôn xao một hồi. Trong kinh thành nghiêm cấm ở giữa chợ phi nhanh phóng ngựa, để tránh ngộ thương người đi đường, bất quá giờ phút này ngược lại không ai để ý nữa. Chỉ nghe thấy tướng sĩ kia lập tức siết dây cương một cái, cao giọng hô: “Hầu gia khải hoàn trở về! Đã tới thành nam!”
Những lời này ở trong đám người như một viên đá gợi lên ngàn gợn sóng, thế nhưng ước chừng đã qua thời gian một nén nhang, vẫn không thấy tiền đội vào thành, kết quả là đã có người oán trách gia hỏa truyền tin kia, có người lại thở dài một hơi trả lại chỗ cho người đằng sau, dẫu sao vốn là khi nãy cứng rắn chen lên trước.
Hồi lâu, lại là một trận huyên náo. Tâm trạng sục sôi trước không phải là dân chúng, mà là tướng sĩ thị vệ hai bên, những binh sĩ này thuộc Nam nha mười hai vệ, là một trong những cấm vệ kinh thành. Cũng không biết là ai kêu một câu: “Tướng quân trở lại!”, những cấm vệ này liền ngẩng đầu nhìn.
Cao đầu đại mã ý khí phong phát (*) dùng để hình dung vị tướng quân thiếu niên này đều không quá đáng, quả thật là ứng với một câu “Mi phân bát ảnh lợi kiếm, mục tựa cửu thiên lãng tinh” (**), bàn tay quấn lên vải trắng băng bó, loáng thoáng hiện ra vết máu. Con ngươi là một màu đen ảm đạm, hỗn tạp gió cát Bắc Cương cùng lệ khí khó che giấu, như vậy liền biết tiểu tướng quân này nhất định là vị tướng quân hung tàn đoạn tuyệt nhất trên chiến trường kia.
(*) Cao đầu đại mã: chỉ dáng người cao lớn; ý khí phong phát: khí khái phóng khoáng
(**) Mi phân bát ảnh lợi kiếm, mục tựa cửu thiên lãng tinh: chỉ dáng vẻ lông mày tựa lưỡi kiếm sắc, hướng vào tóc mai, đôi mắt tựa như sao sáng, ý nói người này tuấn lãng bất phàm
Ngô Triết Hàm vô tình nhìn những người đứng ven đường kia, Bắc Cương đại thắng, đánh lui đại quân Nhung tộc ba trăm dặm, báo đến kinh thành chỉ vẻn vẹn mấy chữ này, nhưng chỉ có nàng biết, trận chiến này quân tinh nhuệ Đại Tề đã hao tổn bao nhiêu.
Thuộc hạ cũ ở Nam quân hô to tướng quân, Ngô Triết Hàm giương mắt nhìn qua, trong đó những khuôn mặt cũ không ít, người mới cũng thêm rất nhiều. Năm năm ở Bắc Cương khổ chiến, hôm nay người ở kinh thành như mộng như huyễn.
Năm năm trước, nàng đương nhiệm Nam nha Vệ phủ Thượng Tướng quân, Nhung tộc ẩn nhẫn năm năm lại một lần nữa trở lại xâm lược, Định xa Hầu (*) phòng thủ Bắc Cương chết trận, không còn ai dám cùng Nhung tộc đánh một trận.
(*) Định xa Hầu: một chức quan
Ngô Triết Hàm là con gái độc nhất của lão Hầu gia, Hoàng đế vì kìm hãm vị tướng soái đại quan kia, đem nàng lưu lại trong kinh nhậm chức. Quốc nạn rơi xuống đầu, trong triều đình lại không có tướng có thể dùng, mà Hoàng đế đối với nàng càng không có mấy phần tín nhiệm, mà đội quân Nhung tộc đã tiến quân thần tốc tiến thẳng vào trung tâm Đại Tề——
Vừa mới nghĩ đến đây, xe ngựa đã đến trước Hầu phủ.
Theo quy củ, Ngô Triết Hàm vốn nên vào cung bẩm thuật tình hình trận chiến trước, bất quá quyết chiến mấy ngày cộng thêm bôn ba khổ cực, thật sự là nghỉ ngơi không được tốt, Hoàng đế lúc này ngược lại cũng thương cảm, để nàng trước về Hầu phủ tu dưỡng mấy ngày. Nói là như vậy, thật ra thì Ngô Triết Hàm cũng có tư tâm, vết thương trên người có nặng hơn với nàng mà nói cũng không gấp, binh nghiệp trong người chỗ nào cũng có vết tích nộp mạng, bất quá chỉ là mấy vết đao chém trúng tên sâu cạn không giống nhau, không cần phải nói.
Nàng tưởng niệm là Hứa Giai Kỳ trong phủ.
Trong Hầu phủ thật ra thì không có mấy hạ nhân, phần lớn là mấy lão nhân mà lão Hầu gia lưu lại, cũng coi như nhìn Ngô Triết Hàm lớn lên. Lúc này Ngô Triết Hàm bước vào cửa phủ, gỡ bội kiếm ngang hông đưa cho thân binh bên cạnh, ngay cả áo giáp cũng không đoái hoài tới chuyện cởi ra liền sải bước hướng hậu viện đi tới.
Không ngoài dự đoán, vừa vặn ở giữa hành lang lại gặp Hứa Giai Kỳ: Không biết từ nơi nào tìm ra một thanh kiếm cũ, vụng về khiêu đâm vung chém, Ngô Triết Hàm khoát khoát tay để thân binh tự đi nghỉ dưỡng sức, không cần quấy rầy nàng, dựa cột đình màu son nhìn Hứa Giai Kỳ, cũng không lên tiếng.
Trong sân cành hoa nhân lúc mùa xuân mà nở ra mầm mới, minh diễm một mảnh trông thật đẹp mắt, mơ hồ ngửi ra mấy phần hương thơm, yêu kiều lượn quanh quẩn quanh bên chóp mũi, ngược lại cũng không chọc người ta cảm thấy phiền. Ngô Triết Hàm ở nơi này một hồi mới giật mình chợt cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tinh thần bị căng thẳng đè ép quá lâu trở nên mệt mỏi, mãnh liệt đánh tới tựa như thủy triều, thậm chí ngay cả khí lực rút kiếm sợ là cũng đã mất.
Bất quá Ngô Triết Hàm cảm thấy đã lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác ấy khiến cho nàng cực kỳ thoải mái, tựa hồ chỉ như vậy mới khiến nàng ý thức được, mình không phải là sát thủ nào đó trên chiến trường gϊếŧ người không chớp mắt không biết mệt mỏi.
Cho đến khi cô nương đang luyện kiếm kia thấy mệt, đem kiếm để qua một bên, nhấc tay áo lau đi mồ hôi mỏng trên trán, mới phát giác được Ngô Triết Hàm bên cạnh đang cười híp mắt. Cũng không để ý Hầu gia tướng quân gì, ba chân bốn cẳng xông tới, nhào vào trong ngực Ngô Triết Hàm.
Cũng không chê áo giáp cấn người đến khó chịu, vòng tay ở bên hông Ngô Triết Hàm gần như siết cho nàng không thở nổi, nhưng nàng cũng chỉ thuận theo cúi đầu xuống ở bên cần cổ Hứa Giai Kỳ cọ một cái, đem những góc cạnh lạnh lẽo kia thu lại thành ôn thuần, hóa thành một vũng xuân thủy trong mắt.
Hứa Giai Kỳ khịt khịt mũi, Ngô Triết Hàm đứng thẳng người lên nhìn nàng, cô nương tựa như hồ ly giảo hoạt cười cười, nói: “Không tệ, không có mùi son phấn tiểu nương tử nào trên người!” Ngô Triết Hàm mới định nói mình thân ở biên cương, nơi đó đầy trời gió cát, nơi nào có cái gì tiểu nương tử chứ, thì đã nghe Hứa Giai Kỳ lại cười nói một câu: “Ngoan như vậy, vậy thưởng cho người!” Ngay sau đó tiểu hồ ly trong ngực nhón chân lên, nhanh chóng hôn lên khóe môi Ngô Triết Hàm, nàng liền cảm giác bôn ba ngàn dặm đi đường vất vả cũng không là gì nữa. Thậm chí, nàng ngàn dặm hồi kinh, đâu phải vì vạn lượng hoàng kim ban thưởng trong triều, cái nàng muốn cũng chỉ là một nụ hôn của Hứa Giai Kỳ mà thôi.
Không quá nửa năm không gặp, tiểu hồ ly này bộc phát lớn lối, giờ phút này vừa lôi kéo một tay không bị thương của Ngô Triết Hàm bước nhanh trong Hầu phủ, vừa một chút cũng không ngừng nói với Ngô Triết Hàm.
“Sinh nhật ta năm ngoái người cũng không hồi kinh bồi ta!”
“…”
“Ta nói sớm để ta theo người tới Bắc Cương, vừa vặn mỗi ngày chăm sóc người một chút, người nhìn tay này đi, băng bó đến lộn xộn, đúng là không phải người của mình nên không đau lòng mà!”
“…”
“Hôm đó ta đi trên đường, còn nghe cô nương không biết nhà nào khen người tốt, nếu người là nam tử…”
“Nếu là nam tử, thì sao?”
“Nàng nhất định phải gả vào Hầu phủ này của người!”
Hứa Giai Kỳ giận đùng đùng đáp lại, bước chân cũng không ngừng, khóe miệng ủy khuất rũ xuống, tựa như cho rằng cô nương xa lạ kia thật sự muốn gả cho Ngô Triết Hàm của nàng rồi. Lại hướng phía trước đi tới, thế nhưng Ngô Triết Hàm lại bất động, Hứa Giai Kỳ quay đầu nhìn nàng, người kia liền đem Hứa Giai Kỳ kéo đến trước người.
Ngô Triết Hàm thần sắc nghiêm túc, giọng nói cũng vô cùng nghiêm túc nói: “Giai Kỳ, Hầu phủ này của ta cũng chỉ là một trạch viện lạnh lẽo, nơi nào có người nào thật sự nguyện ý tới đây đâu?”
Hứa Giai Kỳ quay đầu qua không nhìn nàng, trong lòng hiện lên chua xót, thêm nữa lại nghĩ đến Ngô Triết Hàm vừa mang binh vào thành, dáng dấp tiên y nộ mã (*) kia nhất định những cô nương kia đã trông thấy rồi đi, trong lòng lại càng không vui.