Nhất Bái Thiên Địa [Thất Ngũ Chiết]

6.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhất bái thiên địa Một bái này, mộng xưa rực rỡ ~ Tác giả: 遇山 Editor: Phanh Couple: Thất Ngũ Chiết (SNH48 Ngô Triết Hàm x Hứa Giai Kỳ)
Xem Thêm

Bọn họ không giống như là đánh bất ngờ, ngược lại giống như quyết tử chiến một trận, người trước ngã xuống, người phía sau lập tức đạp thi thể người trước xông về lên, thề phải lấy cái đầu trên cổ Ngô Triết Hàm.

Cho dù ba trăm đề kỵ binh không ai không tinh nhuệ, nhưng nơi nào địch nổi mấy ngàn binh lính Nhung tộc liều mạng.

Máu tích chuôi kiếm, trơn trượt đến không thể cầm.

Vết thương trên người Ngô Triết Hàm sớm đã đếm không hết, Hạ Nghiêu cầm đao đi theo bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Hầu gia, ta nhìn hôm nay các huynh đệ không còn cách nào sống trở về nữa, chúng ta còn có thể liều mạng đánh một trận, hộ Hầu gia thoát…”

Một bên mấy thân vệ khác còn chưa kịp phụ họa, đã bị Ngô Triết Hàm nghiêm nghị cắt đứt: “Tướng quân một nước, há có lý lẽ sống tạm!”

Lại là một trận tiếng vó ngựa gấp gáp, Ngô Triết Hàm một kiếm chém quân Nhung trước mắt, chỉ nghe tiếng, hoàn toàn nghĩ Nhung tộc lại tăng binh lực, trong lòng ý niệm chấp nhận chịu chết càng thêm kiên quyết. Lại nghe Hạ Nghiêu bên cạnh hết sức hô: “Hầu gia! Đới đại nhân các nàng tới cứu viện rồi!”

Ngô Triết Hàm giọng đã khàn khàn, nhưng nghe một câu của Hạ Nghiêu kia, nàng liền giơ kiếm hô to: “Gϊếŧ ——!”

Tình hình trận chiến hỗn loạn, Hứa Giai Kỳ trong lúc nhất thời không tìm được Ngô Triết Hàm ở đâu, đành phải tiện tay nhặt lên một thanh đoản đao từ dưới đất, lao vào trong trận. Ngày thường cố ý che giấu, bây giờ đã thấy nàng chiêu chiêu đều là trí mạng, đao kiếm không có mắt, Hứa Giai Kỳ cho dù đã nhận qua huấn luyện, lúc này trên chiến trường cũng là mệt mỏi ứng đối.

Tuy là như thế, Hứa Giai Kỳ vẫn sau một đao chấm dứt mạng người Nhung trước mặt, đều hô to tên Ngô Triết Hàm, lại thật lâu vẫn không có người trả lời.

Người Nhung không ngờ tới sẽ có viện quân, giờ phút này liên tục bại lui, Hứa Giai Kỳ lo lắng, chợt nghe thấy Hạ Nghiêu hô to một tiếng: “Hầu gia!!!!!!!”

Theo tiếng kêu nhìn lại, Ngô Triết Hàm bị thanh kiếm màu xanh nửa thước xuyên qua ngực, Hạ Nghiêu sau khi quay người gϊếŧ nhung tộc binh sĩ kia, giờ phút này run tay vịn chặt Ngô Triết Hàm, nhưng cũng không ngăn được Ngô Triết Hàm ngã xuống đất. Ngô Triết Hàm đem kiếm chống trên mặt đất, miễn cưỡng chống lên thân thể, một kiếm này, nàng vì Hạ Nghiêu mà ngăn cản.

Hạ Nghiêu nam nhi bảy thuớc, giờ phút này lại trong mắt đầy tơ hồng, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Ngô Triết Hàm lại cười, ho khan vài tiếng, một ngụm máu tươi rơi xuống đất.

“Ta nhớ ngươi nói…… Ngươi thích Tạ tiểu thư trong kinh thành, sau trận chiến này…… Khụ khụ ——, sớm đi cầu hôn người ta đi…… Đừng như ta ——”

Nhung tộc cuối cùng đã lui đi, Hứa Giai Kỳ buông đao, điên cuồng lao tới chỗ Ngô Triết Hàm, lập tức quỳ gối trước mặt nàng, muốn đưa tay ôm nàng, lại mắt thấy lưỡi kiếm nhuốm máu, hai tay run rẩy nâng lên giữa không trung lại không biết phải làm thế nào cho phải.

Ngô Triết Hàm tựa như không ngờ Hứa Giai Kỳ sẽ đến, nhíu nhíu mày, nhưng lại cười lên, tầm mắt rủ xuống tự mình lẩm bẩm: “Thật là…… phiền phức…… hành quân ngàn dặm…… nàng…… nàng còn theo tới……”

Vô cùng giống trong giấc mơ kia, Hứa Giai Kỳ một lần lại một lần nói thật xin lỗi, vừa khi nãy trên đường, một câu “Nàng thật ra đều biết hiết” của Mạc Hàn, đã đủ để nghiền nát trái tim Hứa Giai Kỳ.

Ngô Triết Hàm khóe môi chảy máu, Hứa Giai Kỳ khóc đến khàn giọng, cẩn thận từng chút nâng khuôn mặt Ngô Triết Hàm, đầu ngón tay phủi nhẹ những vết máu trên mặt nàng. Nhất định là bão cát Bắc Cương quấy phá, đến mức nước mắt Hứa Giai Kỳ cũng không thể khống chế được mà rơi xuống.

“Ngũ Chiết……”

Tướng quân cả người đẫm máu nhìn Hứa Giai Kỳ, trong mắt đầy ý cười, nhưng âm thanh lại câm lặng không tưởng.

“Giai Kỳ…, nàng lúc trước nói, nữ tử trong kinh đều muốn gả vào Hầu phủ của ta. Nhưng như vậy thì sao chứ? Ta muốn cưới chỉ có một mình nàng…… Khục!—— Khục!”

“Ta vốn định, cứ như vậy che giấu chuyện này, ngày sau Bắc Cương không còn chiến sự, thiên hạ thái bình. Ta liền đi cầu Hoàng Thượng, xin hắn cho phép hôn sự của hai người chúng ta, thế tục lễ giáo, có gì đáng sợ chứ……”

Hứa Giai Kỳ nhìn Ngô Triết Hàm trên mặt đầy vết máu, càng không ngừng lắc đầu nói: “Ngũ Chiết…… Đừng nói nữa Ngũ Chiết…… Ta mang nàng trở về có được hay không? Chúng ta trở về……”

Nhưng Ngô Triết Hàm lại giống như không nghe thấy, dùng hết khí lực hít một hơi thật sâu, nói: “Đáng tiếc…… Hôn sự chưa thành, liền thiên địa cũng chưa bái…… Bất quá a —— Nàng nhìn, thân áo bào này của ta cái, ngược lại cũng giống hỉ phục bảy phần…… Có phải không?”

Ngô Triết Hàm hướng về phía trước tựa lên người Hứa Giai Kỳ, đầu tựa bên cổ Hứa Giai Kỳ, Hứa Giai Kỳ chỉ nghe Ngô Triết Hàm bên tai nàng cười khẽ, nàng chỉ đáp: “Giống…… Giống……”

Hai tay nàng càng run dữ dội hơn, động tác cực nhẹ xoa lên tấm lưng thon gầy của Ngô Triết Hàm, sợ rằng chỉ hơi chút dùng sức, Ngô Triết Hàm trước mắt nàng sẽ biến mất.

Ngô Triết Hàm thanh âm vô cùng yếu ớt.

“Vậy…… nói xong rồi…… đợi ta…… đợi ta…… đến…… cưới nàng……”

Hứa Giai Kỳ chỉ cảm thấy trên vai trầm xuống, Ngô Triết Hàm lại không còn thanh âm nào nữa.

Nàng lập tức không khóc nổi, trong lòng lập tức trống rỗng một mảnh, gió từ giữa đại mạc vù vù thổi qua, thổi đến mức trái tim nàng đau nhức.

Mạc Hàn quay lưng đi không đành lòng nhìn, Đới Manh cũng rời đi ánh mắt, Hạ Nghiêu sững sờ quỳ trên mặt đất.

Lại nghe được Hứa Giai Kỳ mở miệng, giọng điệu ung dung. Hứa Giai Kỳ cười, nắm chặt tay Ngô Triết Hàm.

Thanh âm của nàng cực nhẹ, lại đủ để khiến tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, nàng đang hát.

“Nhất bái thiên địa ——”

Hoàn.

Thêm Bình Luận