Nhất Bái Thiên Địa [Thất Ngũ Chiết]

6.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhất bái thiên địa Một bái này, mộng xưa rực rỡ ~ Tác giả: 遇山 Editor: Phanh Couple: Thất Ngũ Chiết (SNH48 Ngô Triết Hàm x Hứa Giai Kỳ)
Xem Thêm

Thế là, Ngô tiểu tướng quân liền nâng bút. Đầu tiên nói mình ở Bắc Cương tất cả đều bình yên, nói Mạc Hàn không cần phải lo lắng, lại hỏi chút chuyện vặt vãnh, cuối cùng, mới mờ mịt nhắc tới Hứa Giai Kỳ, chỉ vài nét, lại khiến Ngô Triết Hàm viết lên mà mặt đỏ bừng.

Ngô Triết Hàm viết.

“Mới gặp mà như đã quen từ lâu, trong lòng sinh ngàn vạn vui vẻ.”

Ba

Lúc Mạc Hàn mở ra phong thư tràn ngập tâm sự thiếu niên từ Bắc Cương kia, Đới Manh đang bưng đĩa bánh ngọt nàng thích nhất bước vào cửa, khẽ đặt vào trong tay Mạc Hàn, rồi lại ẩn vào nơi tối. Ý cười trên khóe môi Mạc Hàn càng thêm rõ ràng, chỉ đem phong thư kia gấp gọn thả lại vào trong bao, rồi nâng bút viết thư hồi âm, vừa viết vừa nói với Đới Manh đang ở trong tối nhìn nàng: “Cái đầu gỗ Ngô Triết Hàm này, xem như đã thông suốt rồi.”

Bắc Cương lúc này, là vạn dặm không mây đêm, nơi chân trời kia vầng trăng sáng tỏ thanh lãnh, chiếu lên lòng người cũng không còn một mảnh. Vị “đầu gỗ” kia đang ngồi trên một khối đá lớn, không chút câu nệ khoanh chân ngẩng đầu lên, trong mắt thiếu niên phản chiếu ánh trăng kia.

Bức họa của Hứa Giai Kỳ đã vẽ xong, ngay giữa ban ngày tặng cho Ngô Triết Hàm, Ngô Triết Hàm mở ra bức họa tỉ mỉ xem xét chốc lát, lại bị hai câu đề thơ ở cuối hấp dẫn ánh mắt —— Đêm gió xuân, hoa nở ngàn cây.

Phía sau người được vẽ là muôn loài hoa hợp thời, xa xa trên bầu trời đêm phố xá thành thị là ngàn vạn pháo hoa bung nổ, tiểu tướng quân nhếch khóe môi nhìn chính mình bên ngoài bức họa.

Đêm gió xuân, hoa nở ngàn cây. Đêm gió xuân, hoa nở ngàn cây.

Trong phòng Mạc Hàn cất giữ không ít thi tập, Ngô Triết Hàm khi còn bé vì muốn trốn sự uy hϊếp phải đứng dưới mặt trời luyện võ của lão Hầu gia, liền mượn cớ nói muốn theo Mạc Mạc học chút thi từ ca phú, tránh cho trở thành một mãng phu trước chiến trường. Lão Hầu gia suy nghĩ một chút, cảm thấy nàng nói cũng không tệ, liền cho phép nàng đến Mạc phủ lúc mặt trời đã lêи đỉиɦ.

Trong đám thi tập kia, Ngô Triết Hàm cũng làm bộ lật qua một hai, từng thấy qua câu này, đây vốn là thủ câu, mà cuối cùng mấy câu chữ kia ở thời khắc đó lại chợt hiện lên trong đầu Ngô Triết Hàm, thẳng đến bây giờ khi nàng một mình lẻ loi ngồi ở đây, những tâm sự vô cớ kia vẫn quấy nhiễu khiến nàng không thể yên lòng.

Ngô Triết Hàm không biết từ đâu tìm được một nhánh cây không dài không ngắn, cầm trong tay vạch lung tung trên mặt đất, tất cả đều là những đường cong không chút ngụ ý, cuối cùng toàn bộ bị nàng từ trên đá nhảy xuống, nhấc chân xóa đi.

Hứa Giai Kỳ thích mình sao? Nghĩ như vậy có hơi quá hoang đường hay không? Nhưng mấy ngày trước lúc luyện binh, Ngô Triết Hàm nhìn thấy Hứa Giai Kỳ núp ở bên ngoài giáo trường, ló đầu ra nhìn cũng không biết đang nhìn ai, cuối cùng lúc chạm phải tầm mắt Ngô Triết Hàm, hiển nhiên bị dọa sợ, lúng túng rụt trở về. Thân vệ ở một bên liền bẩm báo: “Hứa cô nương sau khi có thể đi lại khi rảnh rỗi lại chạy tới nơi này nhìn Hầu gia, mạt tướng nhìn nàng có lẽ là buồn bực lâu muốn đi lòng vòng một chút cũng không ngăn cản… Hầu gia nếu cảm giác không ổn, mạt tướng liền thông báo Hứa cô nương một tiếng.”

“… Không sao”

Ngô Triết Hàm cũng không phải chưa từng bị người khác nhìn như vậy, mấy năm trước đây theo lão Hầu gia đánh đông dẹp tây, không biết bao nhiêu lần ngựa xe phong phong quang quang theo cha đi qua kinh thành mười dặm trường nhai, tiến vào trong điện nhận thưởng. Bằng vào gương mặt dễ nhìn này, thêm mấy phen tôi luyện nơi chiến trường, so với những tên công tử bột tay trói gà không chặt trong kinh thành, còn không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Bên đường vào thành, ánh mắt của các tiểu thư thế gia thường khiến cho Ngô Triết Hàm cả mặt đỏ bừng, lại không dám để mặc ánh mắt khắp nơi bay loạn, chỉ đành để sống lưng thẳng tắp mắt nhìn thẳng, cả người căng thẳng giống như một tòa tượng đá, rất mệt mỏi.



Trong thời gian sau đó, quân vụ lại bận rộn, thường có người Nhung tộc tản mạn khắp nơi đánh lén Tề quân, Ngô Triết Hàm thân là đứng đầu chúng tướng, lại là Hầu gia vừa mới phong tước, tự nhiên cần phải là người xung phong đi đầu, đêm khuya mới trở về trong doanh là chuyện thường xảy ra.

Trái lại kỳ quái là, Ngô Triết Hàm mỗi lần trở về, trong trướng của Hứa Giai Kỳ vẫn còn để đèn đuốc sáng rực, đợi đến khi Ngô Triết Hàm cởi xuống chiến bào thổi tắt đèn đi ngủ, ánh sáng bên cạnh kia mới thầm tắt đi, tựa như là cố ý đợi nàng. Chuyện này hai người ai cũng không đề cập tới, phảng phất là ngầm hiểu lẫn nhau.

Thư hồi âm của Mạc Hàn cũng đã được đưa đến Bắc Cương, nàng chỉ khuyên Ngô Triết Hàm quý trọng người trước mắt, không cần hối hận.

Bốn

Người ở Hầu phủ không nhiều, sau khi đêm đến lại rất an tĩnh, hiếm có người ra vào. Ngô Triết Hàm hôm nay ngược lại không tới phòng Hứa Giai Kỳ, cho dù trước lúc đi ra Hứa Giai Kỳ còn ngồi ở trong ngực nàng, tiểu hồ ly đã sớm thăm dò tính tình Ngô Triết Hàm, câu cổ Hầu gia, thanh âm nhẹ không thể nhẹ hơn nữa, ghé vào bên tai Ngô Triết Hàm chậm rãi nói nhớ nàng.

Ngô Triết Hàm ngày thường không có cách nào làm khó nàng, nhưng trên loại chuyện này, thật sự chính là cật kiền mạt tịnh (*) một chút cũng không dư thừa, chỉ cách mấy tầng vải vóc thật mỏng, ở trên vòng eo Hứa Giai Kỳ không nhẹ không nặng nhấn một cái, tiểu hồ ly vừa mới chiếm thượng phong liền cả người mềm nhũn, nhưng vẫn không cam lòng nổi ý xấu cắn xuống cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài của Ngô Triết Hàm một cái.

(*) Cật kiền mạt tịnh: ăn xong lau sạch

Dường như dùng sức cắn hơi nặng, Ngô Triết Hàm bị đau khẽ rít một tiếng, lúc Hứa Giai Kỳ nhìn đôi mắt kia của nàng lần nữa, hốc mắt đã sớm có chút đỏ, thần sắc trong con ngươi thật sự quá mức quen thuộc, hồ ly giảo hoạt liền biết mình lại được như ý rồi.

Một khắc sau đôi môi mang theo ý lạnh Ngô Triết sáp tới gần, Hứa Giai Kỳ đưa tay cởi vạt áo của nàng, nhưng lại bị Ngô Triết Hàm đè tay lại, mới vừa rồi còn là lang cẩu muốn ăn một bữa no nê giờ lại trở về đại cẩu ôn thuần, giơ lên bàn tay quấn vải trắng, mang chút áy náy cười cười.

Hứa Giai Kỳ giận đến hung hăng bóp mặt Ngô Triết Hàm một cái, lúc này mới để nàng trở về phòng.

Lúc này đã qua giờ Tý, trong phòng Ngô Triết Hàm vẫn có một ngọn đèn lẻ loi chưa tắt, tà tà kéo ra hai bóng người. Nam nhân áo đen đứng yên ở một bên, hơi nghiêng đầu im lặng, trên tay Ngô Triết Hàm là phong thư nam nhân kia mới đưa cho nàng, không biết trên đó viết cái gì, lại làm cho chân mày nàng nhíu chặt.

“… Hầu gia?” Nam nhân nhẹ giọng nói.

Ngô Triết Hàm yên lặng hồi lâu, ngay sau đó giơ tay đem một góc phong thư đặt lên ngọn nến đốt đi, ngọn lửa lấy tốc độ cực nhanh đem chữ viết ngay ngắn ở trên phong thư đốt thành tro bụi, rồi bị ném vào chậu than bên cạnh.

Nam nhân lại thấy Ngô Triết Hàm dùng nét bút giống hệt viết lại một phong thư, không khác phong thư được đưa tới, ánh mắt tiểu tướng quân dưới ánh nến có chút ảm đạm, âm sắc cũng chìm xuống khàn khàn.

“Đi đi.”

Ngô Triết Hàm thổi tắt nến, nhưng vẫn yên lặng ngồi trước bàn không nhúc nhích, nàng rũ mắt không biết nghĩ cái gì, khí thế cả người cũng suy sụp xuống mấy phần, sau đó nặng nề cúi đầu, cực kỳ giống dáng vẻ lúc nhỏ không luyện được một chiêu thức. Khi đó lão Hầu gia sẽ xách cổ áo nhắc nhở nàng, nhưng hôm nay nàng chỉ có thể tự quất roi để bản thân ngẩng đầu lên lần nữa.

Nàng không biết khi nào ngủ, cứ như vậy nằm trên bàn mà ngủ, lúc tỉnh lại trời đã sáng, eo mỏi lưng đau cũng không muốn nhúc nhích, liền dựa trên ghế thanh tỉnh một lát, rồi mới đứng dậy bước ra cửa.

Ngô Triết Hàm mơ một giấc mộng dài, tất cả đều liên quan tới Hứa Giai Kỳ.

Trong mộng là một trời gió cát nàng không thể quen thuộc hơn nữa, nàng bị hãm sâu trong trận địa của địch, thân vệ bên người từng người ngã xuống, nàng khua kiếm, nhất thời không ai dám gần nàng. Nàng gϊếŧ đỏ cả mắt, cuối cùng lại trơ mắt nhìn lưỡi kiếm đâm sâu vào ngực, hốc mắt đỏ bừng nhưng lại không thể rơi lệ.

Thêm Bình Luận