Gió thu xào xạc, mưa bụi mông lung.
Giọt mưa se lạnh đánh xuống tàng cây, lá cũ oằn mình chịu đựng để rồi theo gió bay bay.
Tiếng vó ngựa vang vọng dậm thình thịch trên mặt đất bùn lầy, để lại đằng sau tàn tích lộn xộn.
Mưa phùn đập vào trong áo tơi, đính trên đấy những viên ngọc châu li ti. Bên dưới vành nón rộng là một gương mặt thật thà, chất phác, nổi bật hơn nữa là đôi thiết chùy to lớn để bên người.
“Lão ngũ! Dám lừa các huynh đệ một màn khá lắm đấy!” Từ Khách lấy tay lau đi nước mưa bám trên mặt, lớn tiếng la lối. “Không dưng lại bảo hoảng đế tới, báo hại Tam gia hồn vía về trời luôn.”
Nhớ lại lúc ở trên Hãm Không Đảo, Bạch Ngọc Đường kể thật sự tình, tứ thử cuống cuồng quỳ lạy, tuy Triệu Trinh cũng không câu nệ lễ tiết gì, nhưng Xuyên Sơn Thử trong lòng vẫn ghi mối hận khó tha.
Hàn Chương lườm. “Đệ lớn miệng rêu rao như vậy là sợ người ta không ai biết có phải không?”
Lô Phương cười khuyên nhủ. “Tam đệ không nên trách làm gì, lão ngũ cũng vì nghĩ cho hoàng thượng mới ra hạ sách như vậy đó chứ.”
Bạch Ngọc Đường chẳng tham gia, chỉ giục ngựa tới bên cạnh xe, nói qua cửa sổ. “Mèo con, mi… à mà… hoàng thượng vẫn khỏe chứ?”
Triệu Trinh vén màn vải lên, mỉm cười nói. “Trẫm vẫn ổn, chỉ là Triển hộ vệ vẫn còn đang bình phục, đường xá lắc lư nên đã chìm vào giấc ngủ rồi.”
“Hoàng thượng bình an là tốt rồi, còn con mèo bệnh ba chân kia, Bạch gia không thèm đếm xỉa tới!”
Tưởng Bình ngồi trước đánh xe cười quỷ nói. “Này lão ngũ, hoàng thưởng không thương không tật, cần gì phải hỏi thăm. Trong đám người chúng ta chỉ có con mèo nhỏ là bị thương thôi. Xem ra có người giấu đầu hở đuôi nhé!”
Hai gò má Bạch Ngọc Đường nóng ran, thẹn quá hóa giận nói. “Tứ ca! Huynh… huynh nói bậy gì đó!”
“Uầy, ngũ đệ, đừng nóng chứ, chẳng qua huynh cũng thuận miệng nói mà thôi.” Tưởng Bình vuốt chòm râu dê, híp mắt chuột cười cợt hát. “Chúng ta là người câm ăn hoành thánh, cái gì cũng biết nhưng hổng có nói!”
“Huynh—”
Mưa thu đột ngột, người đi đường lưa thưa. Hàn Chương nhảy xuống ngựa, bước đến chỗ một lão ông chân thọt mà hỏi thăm.
“Xin hỏi lão trượng, ở đây là huyện Định Nghĩa?”
Lão ông quan sát họ một chút rồi gật đầu.
“Vị đại gia này nói không sai, đây chính là huyện Định Nghĩa, đi thêm một đoạn nữa là tới huyện thành.”
“Ở quanh đây có chỗ nào gọi là dốc Thạch Hạp không?”
“Có, từ huyện thành đi về phía đông khoảng hơn mười dặm đường núi sẽ thấy một nơi toàn đá vụn hoang vắng, chính là dốc Thạch Hạp. Tháng trước đã có không ít người chết ở đấy rồi, dạo này lại nổi lên lời đồn, bảo có ma quỷ lộng hành nên không ai dám tới nữa.”
“Thế ư? Không biết những người chết là ai nhỉ?”
“Lão chỉ là dân đen bình thường, không biết được nhiều đến thế, nhưng nghe nói đó là một toán cướp mặc đồ đen, huyện thái gia đã cho nha dịch chôn họ ở đó.”
Hàn Chương gật đầu, lấy ra ít bạc vụn đáp tạ. “Cảm ơn lão trượng đã cho nhau biết.”
Lão ông kia có vẻ là người nghèo khổ lắm, thấy nhiều tiền đến vậy cảm động tới rơi nước mắt, tay nâng đỉnh bạc vụn, nhìn lên đã thấy mọi người thúc ngựa đi rồi. Lão đột nhiên vứt cây gậy chống của mình đi, quay đầu chạy như bay vào trong huyện thành, bùn đất bắn hết lên người cũng chẳng để ý gì.
Lúc tới được dốc Thạch Hạp, cơn mưa cũng đã ngớt, hai bên vách đá cao ngất, lại dốc đứng, đá mảnh nhô ra khắp nơi. Triệu Trinh từ trong xe bước ra, thở dài nói.
“Địa thế nơi này hiểm yếu đến vậy, nếu có người mai phục, nhất định khó ngăn cản.”
Hàn Chương xem xét một vòng quanh thung lũng tìm thấy chỗ chôn xác, ngũ thử vội xúm lại đào lên, quả nhiên để lộ ra vài chục thi thể, qua nhiều ngày đã thối rữa bốc mùi quá mức.
Triệu Trinh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm đến vậy, dạ dày cuộn lên cảm giác buồn nôn. Ngũ thử tuy hành tẩu giang hồ lâu năm nhưng cùng khó chịu trước xác thối, đồng loạt bịt mũi lui ra xa. Triển Chiêu thấy thế đẩy mọi người ra, vén áo ngồi xuống, tỉ mẩn kiểm tra từng thi thể một, gương mặt bình thản, thái độ chăm chú khiến cả ngũ thử cũng phải thầm khen ngợi.
Bạch Ngọc Đường thấy anh nghiên cứu được hồi lại, tiến lại gần hỏi. “Mèo con, sao rồi?”
Triển Chiêu nghiêm túc đáp lại. “Theo Triển mỗ thấy, những người này không phải đám người phục kích cướp đao mà chính là đoàn hộ tống sứ thần từ biên quan.”
“Sao cơ!?” Triệu Trinh bất chấp hôi thối xông vào mũi, kinh ngạc nói. “Không biết từ đâu Triển hộ vệ lại đi tới kết luận như vậy?”
“Một là những thi thể này tuy đã bắt đầu thối rữa nhưng vẫn có thể nhìn ra nước da ngăm đen thô ráp, hẳn là bởi dầm mưa dãi nắng quá nhiều. Hai là tướng sĩ ở biên quan đều là giỏi cưỡi ngựa bắn cung, những người này ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải có vết chai dầy, chứng tỏ là bởi quanh năm luyện bắn cung mà thành. Ba là quân phục của quân sĩ đều là do triều đình cung cấp, thần khi nãy kiểm tra trên giày của họ đều có dấu mộc của nơi làm.”
Triệu Trinh theo lời nhìn kĩ hồi lâu, gật đầu nói. “Triển hộ vệ nói không sai. Bọn cướp đấy đã gϊếŧ chết đoàn hộ tống và giả dạng quan quân mà vào kinh.”
Bạch Ngọc Đường quỳ một chân, dùng Họa Ảnh đẩy các thi thể ra xem xét, bỗng thấy có một thi thể cao lớn khác thường, râu quai nón xùm xuề. Cậu sinh nghi, dùng kiếm vạch lớp quần áo đen ra xem thì thấy một hình xăm đầu hổ hung dữ ở trước ngực kẻ đó.
“Mèo con! Lại đây coi nè!”
“Hình xăm đầu hổ của quý tộc Tây Hạ!?” Triển Chiêu kinh ngạc nói. “Đây là… sứ thần Tây Hạ bị mất tích – Hạ Từ Úc?”
“Phi tiêu cắm giữa cổ họng, trúng độc mà chết.” Bạch Ngọc Đường kiểm tra thi thể, lẩm bẩm nói, chân mày dần cau lại. “Thật quá tàn nhẫn!”
Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn vào mắt cậu. “Theo thủ pháp này, ắt hẳn là sát thủ che mặt của Vân Sơn.”
“Quả nhiên là tên đó!” Bạch Ngọc Đường lấy chủy thủ cạy phi tiêu ra, dù trên lưỡi có máu bám lên nhưng vẫn nhìn ra dấu vết màu xanh âm u của chất độc.
Triển Chiêu lặng yên quan sát thi thể của sứ thần Tây Hạ, thế ở khóe miệng có một sợi tơ màu đỏ, cau mày nói. “Bạch huynh, chủy thủ!”
“Chủy thủ?” Bạch Ngọc Đường đưa cho Triển Chiêu. “Mèo con, mi tính làm gì?”
Triển Chiêu không đáp, chỉ dùng chủy thủ cạy hàm răng sứ thần ra, mũi dao đỡ lấy sợi tơ đỏ trong miệng, kéo kéo một chút lấy ra được một con dấu nho nhỏ màu vàng.
Triệu Trinh kinh ngạc vô cùng nói. “Đây là thứ gì?”
Triển Chiêu lắc đầu, cẩm thứ đó lên xem xét tỉ mỉ. Đó là một vật hình bầu dục, làm hoàn toàn bằng vàng ròng, chế tác tinh xảo, còn có vài ký tự Tây Hạ nữa; hẳn là một vật rất quý.
Bạch Ngọc Đường khoanh tay trầm ngâm nói. “Sứ thần Tây Hạ trước khi chết vẫn không quên giấu con dấu này ở trong miệng, chứng tỏ nó là một thứ cực kì quan trọng!”
Từ Khánh nghiêng đầu nhìn. “Con dấu bé như vậy, có thể dùng vào việc gì?”
Triệu Trình cầm ấn vàng quan sát tỉ mẩn, nói. “Trẫm không biết con dấu này dùng để làm gì, nhưng những ký tự trên này nhìn có vẻ quen quen.”
Triển Chiêu hỏi. “Hoàng thượng từng nhìn thấy những ký tự này rồi?”
Triệu Trinh suy nghĩ một lúc, reo lên. “Mấy chữ này hình như giống với chữ khắc trên Đao Nạm Vàng!”
Hàn Chương vào trong xe, lấy bảo đao được giấu kỹ ra. Bỏ khỏi lớp vải phủ, ánh vàng rực rỡ chói mắt tỏa ra khắp nơi.
Triển Chiêu cầm lấy đao, cẩn thận nhìn kĩ, quả nhiên phía cán đao có một chỗ mang hình bầu dục lõm, trong khắc nổi mấy chữ Tây Hạ. Bạch Ngọc Đường giơ ấn vàng lên so sáng, hoàn toàn trùng khớp.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nói. “Mèo con, đao này không cách chi ra khỏi vỏ… có khi nào liên quan đến nó?”
“Thử là biết liền.” Triển Chiêu vừa nói vừa cầm ấn vàng đặt vào chỗ lõm trên đao, quả nhiên vừa khít. Mạnh tay đè xuống, trong đao phát ra âm thanh trong trẻo, như kiếm rời khỏi bao vậy.
Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu, rút đao ra, lưỡi kiếm sáng rực rỡ mà cũng đầy uy nghiêm vạch qua, thân đao lấm tấm những điểm sáng như bạc, ánh sáng lạnh lẽo đập vào mặt. Theo lưỡi đao rời vỏ có mấy tờ giấy mỏng rơi xuống đất.
Triệu Trinh thở dài nói. “Ra Kim Thác Đao còn cần phải có khóa mở mới có thể rút ra. Những tờ giấy giấu trong đao là gì vậy?”
Lô Phương nhặt chúng lên, coi sơ qua mấy hàng, kinh hô. “Hoàng thượng! Đây là mật thư của Hạ chủ Nguyên Hạo!”
“Sao?!” Triệu Trinh vội cầm lấy đọc, trên đó có ghi.
[Tây Hạ chi thần Lý Nguyên Hạo thượng thư Đại Tống thiên triều hoàng đế:
Thần cùng thiên triều bất hòa, nghịch bảy năm dài, nay ngu muội được thiên triều nhân từ ban phúc, thề từ giờ trở về sau xưng thần phục vụ, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Thiên triều mỗi năm ban ý, thần ở bổn quốc thành trại đều tiến nạp triều đình, dẫu là dân chung hay súc vật tất thảy đều tuân theo. Thần sau khi ban bố thề chiếu, con cháu đều đời đời tuân thủ, nếu như thần tử một ngày kia có thay lòng đổi dạ, vương triều tông tử bất vĩnh, con cháu ly ương.
Thần vừa quy thuận thiên triều, khấn với thần linh, nhật nguyệt chứng giám, bất ngờ Khiết Đan sai sứ đến Hạ, xin đừng cùng Tống hòa hoãn, bị thần nghiêm mặt đuổi đi. Tông chủ Khiết Đan tự mình dẫn một trăm ngàn kỵ binh chia ba đường theo hướng tây vào mà chinh phạt với Hạ. Thần vô ý bị thua, đành lui về mười dặm, giả vờ giảng hòa với Khiết Đan, nhưng trên đường lui binh thì âm thầm cho người đốt sạch mọi bãi cỏ trên đường thối lui. Quả nhiên binh mã Khiết Đan lúc đuổi theo truy kích không được ăn nhiều ngày, tất cả đều suy yếu bớt, thần nhân thời cơ thuận lợi đánh úp đại doanh của Khiết Đan. Tông chủ Khiết Đan vội vã bỏ chạy, thần bắt được phò mã Tiêu Hồ Đổ, từ miệng hắn biết được Khiết Đan ngầm cấu kết với Tống thần Liễu Uy, muốn thừa dịp Tây Hạ sai sứ thần vào kinh gặp vua mà mưu hại, hành thích hoàng đế thiên triều. Tại trong trại chính của quân Khiết Đan đã tìm thấy thư từ liên lạc với Liễu Uy. Thần muốn đem tin này bẩm báo lại với thiên triều, lại sợ sứ thần gặp bất trắc trên đường đi, đành mượn cớ hiến đao giấu mật thư này cùng với thư từ liên lạc của phản tặc Liễu Uy vào trong đó. Mà việc Kim Thác Đao còn có cơ quan mở khóa, ngoại trừ trọng thần Tây Hạ ra không ai được biết, hoàng đế thiên triều nếu gặp được người cầm chìa khóa, đó mới chính xác là sứ thần Tây Hạ, nguyện xin minh giám.]
Triệu Trinh xem xong mật thư của Nguyên Hạo, lấy những bức khác đọc qua, quả thật là những thư từ trao đổi giữa Liễu Uy và Khiết Đan tông chủ, âm thầm cấu kết mưu nghịch. Ngài tức giận nói.
“Ra tất cả đều do lũ người Khiết Đan bày mưu tính kế, đợi trẫm trở lại trong cung nhất định sẽ điều binh tiêu diệt chúng!”
Mọi người cùng đọc qua mật thư, Lô Phương nói. “Nếu đã như vậy chúng ta phải mau chóng hộ tống hoàng thượng về kinh càng nhanh càng tốt!”
Từ Khánh giơ cao chùy hét. “Từ Khánh ta nếu không đập nát tên cẩu tặc họ Liễu kia thề không còn là Xuyên Sơn Thử nữa!”
Hàn Chương gật đầu. “Lão tam nói không sai, bây giờ chúng ta đã có vật chứng trong tay, nhất định phải bắt tên Liễu Uy đó cúi đầu nhận tội!”
Tưởng Binh vân vê chòm râu, giơ tay lên can họ, trầm ngâm nói. “Mọi người bình tĩnh lại, đừng nóng nữa. Triển Chiêu, theo cậu giờ chúng ta nên làm sao?”
Triển Chiêu suy tư nói. “Theo ý kiến của Triễn mỗ, an toàn của thánh thượng là quan trọng nhất, Triển Chiêu muốn nhờ Bạch huynh và Lô đảo chủ cả hai mang theo bảo đao cùng mật thư này, hộ tống hoàng thượng tới phủ của Bát hiền vương. Vương gia là Đại Tống hiền đức, lại từng sống chung với tháng thượng từ khi còn nhỏ, nhất định sẽ phân biệt được thật giả.”
Lô Phương nghe thế gật đầu một cái, Triển Chiêu quả nhiên tâm tư kín kẽ, mình và lão ngũ cùng hộ tống, nếu có hung đồ tập kích vẫn có thể bảo vệ thánh thượng bình an.
Triển Chiêu tiếp tục nói. “Tưởng đảo chủ tài trí khôn khéo, tâm tư bén nhạy, vậy đành phiền đảo chủ tới phủ thừa tướng, mời Vương thừa tới tới phủ vương gia cùng bàn bạc chuyện này.”
Tưởng Bình khẽ gật đầu, Triển Chiêu lại quay sang Hàn Chương nói. “Hiện thời Bao đại nhân đang bị kẹt trong phủ Khai Phong, chỉ có thể nhờ Hàn đảo chủ xuất tài giải cứu…”
Từ Khánh không đợi anh nói xong đã xông lên cướp lời. “Triển Tiểu Miêu, đám đại ca đều lên kinh làm chánh sự, vậy còn Tam gia thì sao?”
Triển Chiêu cười nói. “Thi thể của sứ thần và quan quân đều là vật chứng quan trọng, nhờ Từ đảo chủ mướn vài cỗ xe ngựa, âm thầm vận chuyển tới Biện Kinh.”
Từ Khánh vác chùy trên vai, hào sảng nói. “Được! Tam gia sẽ lo liệu việc này.”
Bạch Ngọc Đường bực bội lắng nghe hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi. “Mèo con, huynh đệ bọn ta đều đến Biện Lương hết. Vậy còn mi thì sao?”
Triệu Trinh cũng đột nhiên nhớ tới điểm này, hỏi. “Triển hộ vệ, chẳng lẽ khanh không cùng trẫm trở về Biện Kinh?”
Triển Chiêu bình tĩnh đáp lại. “Hồi hoàng thượng, Triển Chiêu hôm nay vẫn là khâm phạm của triều đình, ở phủ huyện nào cũng đều có đăng cáo trạng truy nã, nếu như cùng mọi người đồng hành nhất định sẽ gây liên lụy.”
Bạch Ngọc Đường không vui, trầm giọng nói. “Mèo thúi, mi đã biết quan phủ truy nã, sao còn một mình ở lại nơi này?”
Triển Chiêu nói. “Bạch huynh, khâm phạm cho dù bị bắt cùng phải áp giải vào kinh hậu thẩm, chỉ có hoàng thượng sớm ngày hồi triều, Triển Chiêu mới có thể rửa sạch oan khuất.”
Triệu Trinh cũng biết điều anh nói là chính xác, nhưng vẫn cảm thấy không đành lòng, có điều, mình là vua của một nước, lúc này nên lấy đại cuộc làm trọng, không thể hành động theo cảm tính, lời đến bên miệng lại thôi, chỉ nói.
“Triển hộ vệ, khanh… cẩn thận đấy.”
Bạch Ngọc Đường yên lặng chốc lát, đột nhiên mở miệng. “Mèo thúi, mi nợ Bạch gia ba ngày tỷ thí, còn nhớ phải không?”
Triển Chiêu sững sờ, sau mỉm cười đáp. “Triển mỗ nhớ.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày. “Mèo con, là nam tử hán không nên quịt nợ!”
Triển Chiêu hiểu ý, cười nói. “Bạch huynh yên tâm. Dẫu có muôn vàn hiểm nguy đi chăng nữa, Triển mỗ nhất định sẽ giữ lại mạng này, tùy lúc mà đón tiếp.”