Sau khi bữa cơm kết thúc, Chi Ngôn và Lục Hàn Châu cùng trở về nhà, không khí ấm áp bao trùm lấy họ.
Chỉ vừa ngồi xuống chiếc sofa êm ái, điện thoại của Chi Ngôn bỗng đổ chuông, màn hình hiện lên một dãy số lạ.
Nhìn thấy dãy số này Chi Ngôn nhíu mày, nói: “Anh Châu, có phải là người đó không?”
Lục Hàn Châu nhanh chóng liếc mắt qua, ánh mắt quyết đoán: “Để anh nhận nhé, em cứ yên tâm.”
Chi Ngôn gật đầu đồng ý, ngay lập tức đưa điện thoại cho hắn. Kể từ khi tái sinh, cậu cảm thấy bản thân dường như đặc biệt phụ thuộc vào Lục Hàn Châu, luôn muốn dính lấy hắn như một thói quen không thể tách rời.
Ngược lại, Lục Hàn Châu cũng rất sẵn lòng chiều chuộng Chi Ngôn, bởi hắn cũng khao khát được cậu bám víu.
Vì vậy, hình ảnh của họ trở thành một bức tranh hoàn hảo: Chi Ngôn tựa vào lòng Lục Hàn Châu, trong khi Lục Hàn Châu ôm cậu bằng một tay, tay còn lại nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Xin chào.” Giọng hắn vẫn lịch sự, dù chưa xác định được ai bên kia.
Còn bên kia, Đoạn Tuấn nghe thấy giọng nói mà tưởng mình đã gọi nhầm. Nhưng khi đối chiếu số điện thoại, gã không thể không thừa nhận đây là Chi Ngôn.
“Chắc hai người đã kết hôn rồi, nhỉ?” Gã thầm nghĩ, nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi. “Hai người đàn ông thì có thể có kết quả tốt đẹp gì chứ?”
Dù trong lòng nghĩ như vậy, giọng điệu của gã không hề thể hiện điều đó. “Lục Hàn Châu? Chi Ngôn đi đâu rồi?”
Gã vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, không có chút lịch sự nào.
Nghe thấy giọng của Đoạn Tuấn, ánh mắt Lục Hàn Châu chợt lạnh đi. Trước đây, hắn không muốn đối phó với người này vì sợ Chi Ngôn bị tổn thương, nhưng hiện tại, sau khi được Chi Ngôn giải thích mọi chuyện, lòng hắn đã không còn một chút thiện cảm với gã.
“Chi Ngôn hiện giờ đã kết hôn với tôi rồi. Nếu không có việc gì, thì cúp máy đi. Còn có việc thì chúng tôi cũng không muốn nghe…”
Đoạn Tuấn bị lời nói của Lục Hàn Châu chặn lại, ho vài tiếng mới có thể nói tiếp: “Sao anh biết chắc rằng cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi? Đừng quá ích kỷ, Lục Hàn Châu.”
“Anh Châu, đừng nói nhiều với hắn, cúp máy đi” Chi Ngôn xen vào, giọng điệu mềm mại nhưng kiên quyết.
Đoạn Tuấn nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên kia điện thoại, nhưng lần này, sự dịu dàng trong giọng nói ấy không còn dành cho gã. “Đừng làm tôi buồn nôn nữa, cút đi! Gã tra nam chết tiệt.”
Lục Hàn Châu cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với Đoạn Tuấn. Hắn nói vào ống nghe: “Trước đây là Chi Ngôn không hiểu chuyện, giờ em ấy đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Anh Đoạn, những thứ mà anh lừa gạt được từ bên này, nhớ trả lại nhé. Giờ tôi là chồng hợp pháp của em ấy, điều đó cũng được coi là tài sản chung của chúng tôi…”
Nói xong, Lục Hàn Châu không đợi Đoạn Tuấn phản ứng, lập tức cúp máy. Hành động này khiến gã tức giận đến nỗi muốn nhảy lên, nhưng điện thoại đã ngắt, chỉ có thể tức tối mà không thể phát tiết.
Gã chỉ còn cách mở sổ tay ra, thêm vài câu để ghi nhớ tình yêu của Chi Ngôn dành cho mình, tự cho rằng như vậy có ích, nhưng không hề biết rằng sau khi trải qua nhiều thế giới, Chi Ngôn đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của gã nữa.
“Anh Châu, em nhớ hồi trước trong lúc không tỉnh táo, đã tặng cho gã rất nhiều đồ. Liệu có thể lấy lại không?” Chi Ngôn hỏi với chút lo lắng.
“Chắc chắn là được.” Lục Hàn Châu vuốt tóc cậu, “Mọi thứ cứ để anh lo, em chỉ cần ở nhà ngoan ngoãn là được.”
“Vâng, vâng.” Chi Ngôn gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào lòng Lục Hàn Châu.
Kỳ nghỉ tân hôn chỉ kéo dài ba ngày, hôm nay là ngày Lục Hàn Châu phải đi làm. Nhìn hắn thắt cà vạt chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt Chi Ngôn tràn đầy không nỡ rời.
Không ai có thể kháng cự trước ánh mắt của người yêu. Vì thế, Lục Hàn Châu cũng nhượng bộ. “Muốn cùng anh đi công ty không?”
Trước đây, hắn từng mời Chi Ngôn, nhưng khi ấy cậu đã bị thay đổi nhân cách nên hiển nhiên không thíchđi. Dần dần, Lục Hàn Châu cũng không muốn tự làm khó mình nữa.
Nghe thấy lời mời của hắn, đôi mắt Chi Ngôn lập tức sáng lên. “Thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên. Cái gì của anh cũng là của em. Anh là ông chủ, em chắc chắn phải là ông chủ nhỏ nổi tiếng mà mọi người đều biết.”
Chi Ngôn nghe Lục Hàn Châu nói vậy, lòng như nở hoa, ngay lập tức nói: “Vậy anh chờ em một chút, em đi thay đồ rồi ra ngay.”
“Được!”
Lục Hàn Châu nhìn Chi Ngôn chạy vội vào phòng ngủ, nói: “Không cần gấp gáp quá, còn một lúc nữa mới đến giờ làm mà.”
Nghe tiếng trả lời từ trong phòng ngủ, Lục Hàn Châu cảm thấy yên tâm đợi bên ngoài. Trong khi đó, Chi Ngôn đã bắt đầu chọn quần áo trong tủ. Cậu có vẻ ngoài dễ thương, màu sắc yêu thích cũng rất rực rỡ.
Sau một hồi lựa chọn, cậu chọn một chiếc áo phông ngắn tay màu xanh nhạt, phối với một chiếc quần shorts trắng. Thời tiết gần đây khá nóng, cậu còn đội một chiếc mũ lên đầu. Bộ trang phục giản dị nhưng nổi bật, tuy là nam nhân nhưng bộ đồ này khiến Chi Ngôn trông thật xinh đẹp.
Vừa bước ra, Lục Hàn Châu không khỏi ngẩn người trước sự xinh đẹp của cậu. Đôi chân thẳng tắp, mảnh khảnh để lộ ra bên ngoài, Chi Ngôn vốn đã có ít lông, giờ càng trở nên trắng trẻo và mềm mại hơn. Kết hợp với bộ trang phục này, cậu trông như một tiểu công tử chưa trải sự đời.
Dù không có trang điểm gì, Chi Ngôn vẫn xinh đẹp đến mức làm Lục Hàn Châu mê mẩn, suýt nữa không tìm được phương hướng.
“Anh Châu?”
Chi Ngôn thấy Lục Hàn Châu cứ nhìn mình chằm chằm, tiến lại gần và không nhịn được gọi to. Lần đầu hắn chưa hồi thần, đến khi nghe tiếng gọi lần hai mới bừng tỉnh—“Ngôn Ngôn.”
Trong lòng hắn trỗi dậy một suy nghĩ mãnh liệt, muốn chiếm hữu Chi Ngôn, không muốn vợ mình đẹp như vậy ra ngoài cho người khác thấy.
“Có chuyện gì vậy, anh Châu?” Chi Ngôn hỏi với vẻ ngây thơ, ánh mắt lo lắng của tiểu công tử làm Lục Hàn Châu phải kiềm chế những ý nghĩ không lành mạnh trong lòng. Hắn tự nhủ rằng tiểu công tử cuối cùng cũng cần ra ngoài xem thế giới, chỉ cần hai người họ mãi mãi bên nhau là đủ.
Sau một hồi tự trấn an, Lục Hàn Châu lắc đầu: “Không có gì, em đã chuẩn bị xong chưa? Nếu đã xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được!” Chi Ngôn nghe hắn nói vậy liền tin tưởng, nhanh chóng chuyển sự chú ý sang những điều khác.
Hai người cùng ra ngoài, tài xế đã đậu sẵn dưới lầu. Lục Hàn Châu một tay cầm cặp tài liệu, tay còn lại nắm chặt tay Chi Ngôn, cùng nhau ngồi vào ghế sau của xe, lòng tràn đầy hạnh phúc.