Nói xoa là xoa ngay. Lục Hàn Châu trong việc này nghiêm túc đến mức khó tin.
Chi Ngôn không nhịn được mà nhớ lại kiếp trước, khi đó cậu đã rời đi và trở thành một linh hồn, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh Lục Hàn Châu.
Người này thật sự rất tự giữ mình. Ngoài việc bận rộn với công việc, thì điều duy nhất hắn làm là báo thù cho cậu. Chi Ngôn nhìn Lục Hàn Châu từng bước từng bước phá vỡ "đế chế thương mại" của Đoạn Tuấn, cũng nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của hắn sau khi đã đạt được mục đích.
Khi ấy, cậu cảm thấy Lục Hàn Châu thật ngốc.
Nhưng nghĩ kỹ lại, bản thân cậu cũng nào khác gì?
Nếu không vì tình yêu thật lòng, ai lại tốn công sức đến vậy để báo thù? Ai lại bỏ ra biết bao nỗ lực để quay trở lại?
Nghĩ vậy, Chi Ngôn không nhịn được mà làm nũng với Lục Hàn Châu: "Anh à, anh phải mãi mãi đối tốt với em nhé."
"Ừm."
Giọng Lục Hàn Châu trầm thấp, kiên định mà chậm rãi nói: "Anh sẽ mãi đối tốt với Ngôn Ngôn nhà chúng ta."
Khi hai người đang đắm chìm trong sự ấm áp, ở một nơi khác, Đoạn Tuấn gần như tức điên.
Gã không hiểu vì sao Chi Ngôn lại không nghe điện thoại của mình. Lúc đầu gọi đến mà đối phương không bắt máy, gã còn tự an ủi rằng có thể cậu không nghe thấy, nhưng sau đó không thể kết nối, rõ ràng là đối phương đã chặn số của mình rồi.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Đoạn Tuấn không nhịn được mà méo mó. "Ngươi nói xem, có phải Chi Ngôn đã biết điều gì rồi không?"
Gã đối diện với không khí mà nói chuyện, nhưng vừa nói xong thì thực sự có tiếng đáp lại.
"Chắc chắn không thể." Giọng nói quả quyết: "Không phải ngài đã tạo cho cậu ta một nhân cách ngốc nghếch, ngây thơ sao? Sao có thể nhận ra được chứ?"
"Đúng vậy." Đoạn Tuấn nghĩ đến những gì mình đã sắp đặt từ trước.
"Biết trước sẽ xuyên không, chắc chắn ta đã không tạo cho hai người đó một cuộc sống hạnh phúc đến thế." Nói thật, khi viết ra câu chuyện này, gã quả thực rất yêu các nhân vật mình tạo ra.
Nhưng nếu chính mình trở thành một nhân vật trong sách, hơn nữa lại xuyên không với hào quang của nhân vật chính, thì chắc chắn gã không cam lòng chỉ làm một vai phụ.
Tất cả tình yêu đã biến thành hận thù.
Lúc này, Đoạn Tuấn chỉ hận mình tại sao lại viết câu chuyện này. Hệ thống trong đầu gã nghe được lời đó, không kìm được mà lắc đầu.
Suy nghĩ một lát, nó vẫn chọn cách im lặng.
Bên này, Đoạn Tuấn không gọi điện được cũng không cố chấp nữa, chỉ giận dữ đến mức hất chiếc cốc trên bàn đi. Gã hoàn toàn không quan tâm chút nào về Chi Ngôn.
Còn Chi Ngôn, hiện tại đang bàn bạc với Lục Hàn Châu về việc quay về nhà một chuyến. Lục Hàn Châu nhìn cậu, trong mắt thoáng hiện chút lo lắng:
"Ngôn Ngôn, hứa với anh là lát nữa về nhà đừng khóc quá lâu nhé, mắt em sưng lên thì sáng hôm sau chắc chắn sẽ rất khó chịu đấy."
Dù Lục Hàn Châu chưa nghe cậu kể nhiều chi tiết, nhưng hắn biết rằng một người xa quê hương ắt sẽ rất nhớ thương người thân, mà với Chi Ngôn hiện tại, lần cuối cậu gặp ba mẹ mình đã là rất lâu trước đây.
Vì thế Lục Hàn Châu thực sự lo rằng Chi Ngôn sẽ khóc đến mức không thở nổi.
Ban đầu, hắn định đợi đến ngày mai mới về, nhưng không thắng nổi sự nũng nịu của Chi Ngôn, chỉ cần cậu làm nũng, hắn chẳng thể nào từ chối bất kỳ điều gì.
Chính vì điểm yếu đó, hắn mới đồng ý.
Dù giây sau đã hơi hối hận, nhưng nhìn vẻ mặt phấn khởi của người mình yêu, hắn bỗng cảm thấy mọi chuyện chẳng còn quan trọng. Dù sao đến lúc đó, cả hai người cũng sẽ cùng ở bên nhau…
Nghe Lục Hàn Châu nói vậy, Chi Ngôn đập tay lên ngực mình một cách đầy tự tin: "Anh à, anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ không yếu đuối thế đâu." Cậu nói câu này với vẻ chắc chắn vô cùng.
Thế nhưng, Lục Hàn Châu chẳng hề tin chút nào.
— Quả nhiên đúng như hắn dự đoán.
"Hu hu hu… ba mẹ ơi, con nhớ hai người quá!" Vừa bước vào nhà, Chi Ngôn đã lao vào vòng tay của bamẹ mình, tiếng khóc nức nở vang vọng khắp phòng.
Lục Hàn Châu đứng bên cạnh chỉ biết ôm trán thở dài, hắn đã đoán được trước rồi mà.
Dù bất lực, nhưng vẫn phải dỗ dành thôi.
Ba mẹ nhà họ Chi chỉ có một đứa con, từ nhỏ đã coi Chi Ngôn như báu vật mà cưng chiều, họ thấy cậu khóc thương tâm như vậy, trái tim cũng không khỏi quặn thắt.
"Bảo bối à, mẹ đây. Có gì mà phải khóc? Ai bắt nạt con, nói với mẹ đi, mẹ sẽ giúp con dạy dỗ kẻ xấu kia."
"Đúng rồi, con trai ngoan, ba cũng ở đây. Có phải thằng nhóc Hàn Châu bắt nạt con không? Nói với ba, ba nhất định sẽ dạy cho nó một bài học!"
Ba mẹ nhà họ Chi không hề biết Chi Ngôn đã trải qua những gì, hiện tại cậu đã thay đổi, họ vẫn nghĩ rằng cậu không vui vì còn trách họ đã gả cậu cho Lục Hàn Châu.
Nghe vậy, Chi Ngôn lập tức ngẩng đầu lên. "Không phải đâu, ba ơi."
Chi Ngôn quay về đâu phải để ba mẹ hiểu lầm Lục Hàn Châu.
Nghe vậy, Chi Ngôn vội vàng ngẩng đầu phản bác: “Anh Châu đối xử với con rất tốt, anh ấy không hề bắt nạt con. Chỉ là lần đầu tiên con không ở nhà nên thấy hơi không quen thôi.”
Cậu không muốn kể chuyện mình đã xuyên không cho ba mẹ nghe. Người lớn tuổi vốn có sức chịu đựng kém, cậu sợ rằng nếu nói ra chỉ làm họ thêm lo lắng.
Vì vậy, cậu đành phải bịa ra một lời nói dối vô hại.
Khi nói, mắt cậu vẫn đỏ hoe, khiến ba mẹ Chi nhìn thấy mà đau lòng, nhưng khi nghe cách xưng hô của Chi Ngôn…
Mẹ cậu, Mạc Lệ, chợt nhận ra điều gì.
“Bảo bối, con và Hàn Châu…”
“Mẹ à.” Nghe Mạc Lệ hỏi vậy, Chi Ngôn nghẹn ngào, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Bây giờ con đã nghĩ thông suốt rồi, ở bên anh Châu mới là bến đỗ tốt nhất cho con. Con cũng hiểu được tâm ý của ba mẹ, sau này bọn con sẽ sống với nhau thật tốt.”
“Thông suốt được là tốt, thông suốt được là tốt.” Mạc Lệ và Chi Châu rõ ràng không ngờ rằng con trai mình thực sự sẽ có ngày nghĩ thông suốt như vậy. Lập tức, cả hai người thở phào trông vô cùng nhẹ nhõm.
Chỉ có trời mới biết họ đã lo lắng đến nhường nào khi Chi Ngôn nói cậu thích Đoạn Tuấn. Không phải họ không muốn con mình theo đuổi cái gọi là tình yêu đích thực.
Chỉ là Đoạn Tuấn thực sự không phải là một người phù hợp. Chỉ nhìn qua khuôn mặt đã thấy toát lên khí chất u ám, hơn nữa mỗi lần đến nhà họ Chi, ánh mắt gã luôn lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Giống như…Mọi thứ như thể đều thuộc về gã vậy.
Ba mẹ Chi liếc nhìn nhau đầy ẩn ý: "Ngôn Ngôn đã nghĩ thông suốt không còn trách ba mẹ là tốt rồi."
"Sao con có thể trách ba mẹ được chứ?" Chi Ngôn nghĩ lại bản thân của hai năm trước, càng nắm chặt lấy tay hai người hơn.
"Con còn chưa kịp yêu thương ba mẹ nữa. Con biết rõ là hai người đã dành cho con rất nhiều, còn có cả anh Châu."
Nói đến đây, Chi Ngôn quay sang nhìn Lục Hàn Châu, nở một nụ cười: "Trước đây là do con không hiểu chuyện, còn làm sai nhiều điều, khiến ba mẹ và anh Châu phải đau lòng. Từ nay sẽ không như vậy nữa."
Nghe được những lời này từ Chi Ngôn, ba mẹ cậu hoàn toàn bất ngờ. Trong khoảnh khắc này, nếu so sánh với Chi Ngôn của hai năm trước, họ có cảm giác cậu con trai họ yêu thương ngày nào đã trở lại. Khi đó, Chi Ngôn cũng ngoan ngoãn như vậy. Dù được họ yêu thương từ bé, cậu chưa từng tỏ ra kiêu căng.
Chính vì Chi Ngôn trước kia quá hiểu chuyện, nên bất cứ thay đổi nhỏ nào cũng khiến họ chú ý.
Nếu không phải vì thói quen sinh hoạt của cậu vẫn giống như trước, có lẽ họ đã nghĩ rằng Chi Ngôn đã thay đổi thành một người khác. Bất quá tuy hai người có ý nghĩ vậy, nhưng họ cũng không nói ra.
Nghe xong những lời của Chi Ngôn, họ chỉ gật đầu: "Ba mẹ cũng có chỗ không đúng, chỉ cần Ngôn Ngôn không giận là tốt rồi. Sau này hãy sống thật tốt với Hàn Châu nhé."
"Vâng ạ!" Chi Ngôn gật đầu mạnh mẽ, rồi kéo tay Lục Hàn Châu: "Chắc chắn sẽ như vậy!"