Ban đầu, khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại dừng lại, Chi Ngôn cứ nghĩ tên tra nam đó cuối cùng cũng nhận ra mà im lặng. Nào ngờ, chỉ giây tiếp theo, lại nhận được cuộc gọi làm phiền từ gã.
Ngay lập tức, Chi Ngôn rúc đầu vào lòng Lục Hàn Châu "Chồng ơi, em không muốn nghe điện thoại."
Giọng nói mềm mại ấy vang lên bên tai Lục Hàn Châu như tiếng nhạc của thiên thần.
Đặc biệt là với những gì Chi Ngôn vừa nói. Lục Hàn Châu liền xoa nhẹ đầu Chi Ngôn: "Không muốn nghe thì mình không nghe, cứ cúp đi là được."
"Vậy chồng bế em qua đó nhé, giờ mông em đau quá, không đi nổi nữa."
Chi Ngôn ngước lên, lời nói vừa ngây thơ vừa vô tội. Lại không khỏi khiến Lục Hàn Châu nhớ về hương vị ngọt ngào đó. Đôi tai của hắn bỗng chốc đỏ bừng, hắn cúi người xuống, luồn tay từ đầu gối của Chi Ngôn, bế cậu lên.
Mọi bực bội lúc trước đã hoàn toàn tan biến nhờ sự nũng nịu của Chi Ngôn.
Bất quá khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại của Chi Ngôn, ánh mắt Lục Hàn Châu không giấu nổi tia khó chịu. Hắn cầm điện thoại lên định tắt đi thì đột nhiên nghe thấy Chi Ngôn lên tiếng, "Chồng."
"Sao vậy em?"
Lục Hàn Châu tưởng Chi Ngôn đã đổi ý, còn chuẩn bị sẵn sàng đưa điện thoại lại cho cậu.
Nào ngờ Chi Ngôn chỉ nói một câu: "Chặn số hắn đi."
Nghe vậy, Lục Hàn Châu nheo mắt nhìn Chi Ngôn. Hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì mà khiến Chi Ngôn thay đổi nhiều như vậy. Nhưng đây là tin tốt với hắn.
Mặc dù tận dụng cơ hội thế này có chút đáng xấu hổ, nhưng đối với Chi Ngôn, Lục Hàn Châu không muốn buông tay.
Vậy là Lục Hàn Châu cầm điện thoại, vuốt màn hình quyết đoán chặn số.
Ngay khi vừa hoàn thành hành động này, hắn cảm nhận được Chi Ngôn đã chui vào lòng mình.
"Chồng ơi, em muốn nói với anh một chuyện."
Chi Ngôn nằm trong lòng Lục Hàn Châu, lòng hơi bồn chồn.
Cậu không biết khi nói ra liệu có được tin tưởng không? Cũng không biết Lục Hàn Châu có coi cậu như quái vật không, nhưng cậu không muốn giấu giếm Lục Hàn Châu.
Thú nhận chuyện này là điều cậu đã nghĩ đến từ khi xuyên qua nhiều không gian khác nhau.
Vừa lúc cậu nói ra cũng vì cảm nhận được sự lo lắng của Lục Hàn Châu dành cho mình. Cậu muốn cho người yêu yên tâm, muốn hắn biết rằng tình yêu của cậu mãi mãi dành cho chỉ một mình hắn.
"Ừ." Lục Hàn Châu vừa mới chặn người, tâm trạng rất vui vẻ, lúc này cũng để mặc Chi Ngôn nằm trong lòng. Chi Ngôn nghe thấy hắn đồng ý, trong lòng thầm sắp xếp lại câu chữ. Sau đó mở miệng nói: "Chồng, anh có tin rằng thế giới chúng ta đang sống là một cuốn sách do người khác sáng tác không?"
"Ừ?" Lục Hàn Châu không hiểu sao Chi Ngôn lại hỏi câu này, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
"Dù là sách, chúng ta cũng là những người có ý thức độc lập, theo lý thuyết khoa học, ngoài thế giới của chúng ta còn có thể tồn tại những không gian song song khác, biết đâu những thế giới khác cũng là những cuốn sách được tác giả ở đây sáng tác ra?"
Chi Ngôn nghe được câu trả lời, trong lòng không khỏi nóng lên.
Lục Hàn Châu luôn như vậy, sẽ nghiêm túc suy nghĩ những gì cậu nói và phản hồi lại cho cậu. Chi Ngôn không thể kìm lòng, hôn Lục Hàn Châu một cái. Sau đó mới đưa ra một tin sốc: "Nhưng chồng ơi, em nói là thật đấy."
Khi lời đã được thốt ra, tiếp theo sẽ dễ nói hơn nhiều.
"Thế giới của chúng ta là một cuốn sách do Đoạn Tuấn viết ra, hai năm trước vào thời điểm này, hắn đã xuyên qua đây, vì không hài lòng với cuộc sống hạnh phúc của chúng ta và tham vọng về tài sản, hắn đã thay đổi hình tượng nhân vật của em."
"Hắn viết rằng em chỉ có thể động lòng vì hắn, nên em mới hoàn toàn thay đổi như vậy."
Chi Ngôn tiếp tục nói rõ về cái chết của mình và việc xuyên không, bao gồm một số kế hoạch của Đoạn Tuấn sau đó, tất cả những gì cậu biết, cậu đều đã nói ra.
Lục Hàn Châu ban đầu khi nghe Chi Ngôn nói những điều này, cứ tưởng rằng cậu bị sốt cao nên nói linh tinh, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của cậu, cùng với những liên tưởng thực tế, hắn nhận ra quả thực từ hai năm trước, cái bóng nhỏ đứng sau hắn đã bất ngờ thay đổi, trở nên xa lạ với hắn.
Cũng không còn gọi hắn là "Châu ca ca" nữa, mỗi lần nhìn thấy hắn cũng chỉ mang theo vẻ châm chọc.Thời điểm đó, hắn nghĩ rằng Chi Ngôn đang bước vào giai đoạn nổi loạn, nên mới tỏ ra tuyệt tình như vậy.
Không ngờ giữa hai người lại có nhiều hiểu lầm, mà nguyên nhân lại là một kẻ xâm nhập?
Chỉ trong chốc lát, lòng hắn chỉ còn lại nỗi đau xót.
Thì ra Chi Ngôn của hắn…Đã trải qua quá nhiều điều mà hắn không hề hay biết sao?
Nghĩ vậy, hắn càng ôm Chi Ngôn chặt hơn, còn Chi Ngôn thì bị hắn siết chặt cũng không vùng vẫy.
Lúc này, cậu lại nhớ đến những chuyện xảy ra sau khi mình chết, không kìm được nước mắt rơi.
"Châu ca ca, em rất nhớ mọi người."
Khi nói câu này, Chi Ngôn đã nghẹn ngào nấc lên.
"Đừng khóc." Lục Hàn Châu ghét nhất là nước mắt của Chi Ngôn, nhìn thấy cậu khóc lóc thảm thiết, lòng hắn xót xa không chịu nổi.
"Ngôn Ngôn đừng khóc."
Chi Ngôn vốn đang rất buồn bã, nghe thấy sự an ủi của Lục Hàn Châu, càng không kìm được mà khóc lớnhơn.
"Đều là lỗi của em." Cậu vừa nức nở vừa nói: "Nếu... nếu không phải em được bảo vệ quá tốt, không phải em tâm trí không quá ổn định, cũng sẽ không để kẻ xấu lợi dụng sơ hở, cũng sẽ không làm hại ba mẹ và anh."
Chi Ngôn cảm thấy rất oan ức. Khi cậu chết đi và trở thành linh hồn, cho dù cậu có muốn khóc cũng không thể. Trong những thế giới khác nhau thực hiện nhiệm vụ, vì luôn nhớ về việc trở về, cộng thêm không có ai an ủi, nên cậu đã vô thức trở nên đặc biệt mạnh mẽ.
Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu chuyện xảy ra cậu được khóc hết lòng như vậy.
"Không trách Ngôn Ngôn." Lục Hàn Châu gấp gáp vỗ về lưng Chi Ngôn, an ủi: "Lỗi của anh, lỗi của anh vì không bảo vệ tốt cho Ngôn Ngôn, để kẻ xấu làm tổn thương em."
"Hơn nữa, Ngôn Ngôn đã rất tuyệt vời rồi, một mình em có thể hoàn thành nhiệm vụ và trở về tìm chúng ta, điều đó đã chứng minh Ngôn Ngôn rất mạnh mẽ!"
Lục Hàn Châu cũng không biết mình đang nói gì. Hắn nhìn thấy nước mắt của Chi Ngôn, trong lòng hoang mang cực độ, tay chân lúng túng an ủi.
Trong khoảnh khắc này, hắn không còn thời gian để oán hận Đoạn Tuấn, chỉ một lòng muốn dỗ dành người yêu của mình cho yên lòng.
Chỉ cần nghe đã biết Chi Ngôn đã chịu đựng quá lâu, nên hắn không ngăn cản việc khóc lóc của cậu, chỉ lặng lẽ ôm chặt cậu thêm, một lần lại một lần lặp lại: "Anh ở đây, em yêu, ba mẹ cũng ở đây, tất cả chúng ta đều thấy em là một bé cưng rất tuyệt vời."
"Chồng ơi."
Vì vừa rồi khóc quá lớn, lúc này giọng nói của Chi Ngôn nghe có phần khàn khàn.
Lục Hàn Châu ôm cậu, đưa cho cậu một cốc nước ấm, "Ngôn Ngôn, trước tiên uống chút nước đi, anh ở đây."
Hắn có thể cảm nhận được Chi Ngôn lúc này rất yếu đuối, nên hắn chăm sóc cậu rất cẩn thận, không dám chút nào lơ là.
Chi Ngôn nhấp vài ngụm nước từ tay Lục Hàn Châu, sau khi thả lỏng cổ họng một chút, cậu nhìn Lục Hàn Châu: "Em từ đầu đến cuối đều yêu anh, không bao giờ có ai khác, mặc dù trước đây em đã làm nhiều điều sai lầm làm tổn thương anh, nhưng anh ơi, anh có thể đừng tức giận không? Có thể tha thứ cho em không?"
Đôi mắt của cậu ánh lên chút đỏ ửng và nước mắt, chỉ cần nhìn vào dáng vẻ ấy cũng đủ khiến Lục Hàn Châu đau lòng không chịu nổi.
Còn đâu tâm trí để tức giận với cậu?
Hắn ôm chặt Chi Ngôn: "Ngôn Ngôn, anh chưa bao giờ tức giận với em, anh chỉ trách mình không bảo vệ tốt cho em."