Chương 13: Gã tra nam bị đánh một cái

“Vậy thì trả tiền và đồ đạc lại đây” Chi Ngôn nói với giọng lạnh lùng như cắt đứt mọi hy vọng của Đoạn Tuấn.

Nói xong, cậu kéo tay Lục Hàn Châu, đưa thêm một lời cảnh cáo: “Nếu không, đến lúc đó, chồng tôi sẽ không nể nang gì đâu.”

Chi Ngôn tận dụng triệt để lợi thế này, khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Ban đầu, Lục Hàn Châu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sau lời nói của Chi Ngôn, ánh mắt hắn dần dịu lại, khóe môi cũng thoáng một nụ cười nhẹ nhàng.

Nhìn thấy cảnh tượng thân mật của họ, trong lòng Đoạn Tuấn bùng lên cơn ghen tị, nhưng vì sợ chọc giận hai người, gã chỉ dám lẩm bẩm:

“Chỉ là kẻ dự phòng thôi mà lại kiêu ngạo thế? Trước đây Chi Ngôn còn bám dính tôi cơ mà…”

Gã tưởng rằng mình nói rất khẽ, nhưng với đôi tai nhạy bén của Chi Ngôn, mỗi lời của gã đều lọt vào tai cậu.

Cậu đã nhịn đủ rồi, giờ cũng không cần phải kiềm chế nữa.

Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Đoạn Tuấn, Chi Ngôn đã quyết định sẽ dạy cho gã một bài học. Giờ nghe gã lôi cả Lục Hàn Châu vào chuyện, cậu tuyệt đối không thể nhẫn nhịn thêm, hình tượng gì cũng không cần giữ.

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Chi Ngôn bước tới trước mặt Đoạn Tuấn, rồi tát mạnh vào mặt gã không chút do dự.

“Miệng mồm thối thế thì đừng có mà nói nữa.”

Ánh mắt cậu lạnh lùng như dao sắc, nhìn thẳng vào Đoạn Tuấn đang choáng váng. Chi Ngôn tiếp tục: “Đừng tưởng chúng tôi đùa với anh. Chúng tôi sẽ chơi lâu dài, để xem ai sẽ thân bại danh liệt trước.”

Chi Ngôn cũng không có ý định để Đoạn Tuấn trả giá ngay lập tức; cậu muốn gã phải nếm trải trừng phạt xứng đáng. Kiếp trước, cậu đã chịu quá nhiều đau khổ, lần này cậu sẽ không để gã yên ổn.

Bước đầu tiên, là làm gã mất đi thứ quý giá nhất của gã – tiền.

Chi Ngôn biết rõ, Đoạn Tuấn tiếp cận mình chỉ vì tiền tài và quyền lực. Tuy nhiên, hiện tại gã vẫn chưa thể kiểm soát được gia sản của Chi gia. Gia đình cậu cũng không ưa gã, càng không cho phép Chi Ngôn tiếp xúc quá nhiều.

Nên lúc này, Đoạn Tuấn chỉ có thể kiếm một công việc, thỉnh thoảng moi được một chút tiền từ Chi Ngôn mà thôi.

Dù bất phục, nhưng Chi Ngôn chẳng thèm bận tâm.

Bất ngờ Lục Hàn Châu nắm tay cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Có đau không? Anh xem, tay em đỏ hết rồi kìa.”

Đoạn Tuấn nhìn thấy cảnh ấy càng thêm căm hận, nhưng cú tát vừa rồi khiến gã thực sự choáng váng.

Chi Ngôn không để ý tới vẻ mặt ngớ ngẩn của gã nữa, cậu chỉ mỉm cười nắm chặt tay Lục Hàn Châu: “Em không sao. Chúng ta đi thôi, đừng phí thời gian với loại chướng mắt này.”

“Được.”

Lục Hàn Châu đáp, rồi cả hai rời đi, để lại Đoạn Tuấn đứng đó lòng đầy căm hận.

Khi cả hai đã khuất bóng, Chi Ngôn chia sẻ kế hoạch vừa nghĩ ra. Lục Hàn Châu nghe xong, cười nhạt: “Chuyện này dễ thôi. Đến lúc đó, anh sẽ cho người xử lý để hắn mất việc.”

Chi Ngôn cảm thấy yên tâm: “Vậy thì phiền anh Châu rồi.”

Chi Ngôn giả vờ khách sáo, nhưng Lục Hàn Châu không nén nổi lòng mình lập tức ôm eo cậu, cười dịu dàng: “Với chồng em mà còn khách sáo hả?”

Chi Ngôn sợ nhột, cậu không nhịn được mà bật cười. Tài xế ngồi bên cạnh quay đầu đi, vờ như không thấy gì.

“Em sai rồi mà.” Giọng Chi Ngôn dịu dàng như tơ, lời nói mang theo sự nũng nịu.

Lục Hàn Châu nghe giọng ngọt ngào ấy, trái tim như mềm đi, không kiềm chế nổi mà cúi xuống hôn cậu một cái.

Chi Ngôn ngoan ngoãn để hắn hôn, hai người ôm nhau hồi lâu mới lên xe.

Tài xế là người đã làm việc lâu năm cho Lục gia, nhìn thấy ông chủ cuối cùng cũng có người bầu bạn, lòng ông cũng cảm thấy vui vẻ.

...

Trong khi Chi Ngôn và Lục Hàn Châu đang thưởng thức bữa tối bên nhau thì Đoạn Tuấn lại rời khỏi trung tâm thương mại trong lòng đầy phẫn uất. Gã vừa ra ngoài thì nhận được một cuộc gọi.

“Gì cơ?” Đoạn Tuấn kinh ngạc, không tin nổi: “Chi Ngôn đã sắp xếp tôi vào đây mà, các người dám sa thải tôi sao?”

Đầu dây bên kia khinh khỉnh: “Lục tổng đích thân chỉ đạo, được cả thiếu gia Chi đồng ý. Anh còn mặt mũi ở đây làm gì? Đừng tưởng có cái miệng dẻo là đủ. Tôi khuyên anh nên học chút bản lĩnh thật sự đi.”

Giọng điệu giễu cợt qua điện thoại khiến Đoạn Tuấn siết chặt nắm tay. Người bên kia không đợi gã phản ứng, thẳng thừng yêu cầu gã đến lấy đồ rồi cúp máy.

Nghe tiếng tút tút, lòng Đoạn Tuấn càng thêm tức giận. Gã hiện tại quyết tâm phải có được quyền lực, dù có phải trả bất cứ giá nào.

Hôm nay, mọi chuyện diễn ra ngoài dự đoán, khiến gã không khỏi hoang mang.

Suy nghĩ một lúc, gã lại liên lạc với hệ thống:

“Chẳng phải cuốn sổ tay chắc chắn có thể thay đổi suy nghĩ của họ sao? Rốt cuộc là chuyện gì đây?”

“Thưa ký chủ” giọng máy móc vang lên “Đã nói trước rồi, không có gì là chắc chắn hoàn toàn, huống hồ thế giới này vốn không dễ dàng thay đổi.”

Hệ thống lặp lại lời nhắc nhở mà nó đã nói vô số lần. Nó cũng không hiểu vì sao những người từng chịu kiểm soát giờ lại tỉnh ngộ. Dù sao, nó chỉ là một cỗ máy, không có khả năng suy nghĩ.

Đoạn Tuấn nhớ rõ những lời của hệ thống, nhưng không muốn thừa nhận cuốn sổ tay có vấn đề. Gã bắt đầu quay sang đổ lỗi cho hệ thống.

“Biết trước mày vô dụng vậy, tao đã chẳng liên kết với mày.”

Nói xong, gã cắt đứt liên kết, cũng không nhận ra hai ánh đỏ vừa lóe lên trong đầu.

...

“Về nhà thôi!”

Trong khi Đoạn Tuấn lao đao, Chi Ngôn và Lục Hàn Châu lại ung dung ngồi bên bàn ăn, thưởng thức bữa tối. Chi Ngôn yêu thích đồ ngọt, nhìn mắt cậu sáng rỡ khi thưởng thức chiếc bánh, Lục Hàn Châu không kìm được mà xoa đầu cậu: “Đúng là con mèo con ham ăn.”

Nghe được cái biệt danh phát ra từ miệng của hắn, Chi Ngôn hơi bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Em đâu phải mèo ham ăn, chỉ là món này ngon thôi mà.”

Cậu vừa nói, vừa xúc thêm một thìa bánh kem có trái cây, đưa lên trước miệng Lục Hàn Châu. Mặc dù không thích đồ ngọt, nhưng chỉ cần la Chi Ngôn đút cho, hắn rất vui vẻ nhận lấy.

“Ngon không?”

Chi Ngôn hỏi, đôi mắt sáng ngời như đang khoe món quà quý, khiến trái tim Lục Hàn Châu xao xuyến. Hắn không thể không gật đầu: “Ngon lắm.”

Lục Hàn Châu tiếp lời, giọng có chút trêu chọc: “Ngôn Ngôn, nếu tò mò thì tự mình nếm thử xem?”

Chi Ngôn chưa kịp hiểu gì, cậu đã bị hắn kéo vào một nụ hôn dịu dàng.

Nụ hôn với người yêu luôn ngọt ngào nhất.

Chi Ngôn liền chìm trong nụ hôn ấy.