Thủ đô có gì tốt cô không thấy được chỉ thấy ví tiền ngày càng khô quắt của mình mà thôi. Mà cô chỉ nói quyết định của mình lại không phải trưng cầu ý kiến của quái thú nên kệ nó nói sao thì nói cô dọn về quê là chắc rồi. Nhưng nghĩ đến đồ vật trên người nó cô kiên nhẫn giải thích: "Ta giờ không sao tìm được việc làm. Ở lại đây ăn ở đi lại đều cần phải tiền. Ngươi nhìn xem đến thùng mỳ ăn liền cũng sắp hết. Nếu ở lại chỉ có thể ra đầu phố ăn xin." Kể khổ xong Phương Linh bắt đầu ám chỉ nó: "Nếu như có tiền thì muốn ở bao lâu cũng được."
Quái thú há mồm liền nói: "Tiền gia đình cho ngươi đâu?"
"Đừng nhớ thương số tiền này. Ta sẽ không dùng nó." Phương Linh quả quyết trả lời. Nhìn ánh mắt kiên quyết của cô quái thú biết số tiền kia không nó chuyện gì rồi. Nhưng rời đi nó lại không muốn, phàm nhân thật là phiền toái, nó gãi đầu lẩm bẩm: "Ta không biết kiếm tiền nha!"
Hấp dẫn, Phương Linh cố nén không cong môi cười. Cô làm bộ như suy tư một lúc rồi mới nói: "Ta thấy ngọc giản rất đáng tiền, ngươi có thể lấy một hai khối ra bán. Được tiền chúng ta có thể tiêu xài thật lâu."
Không đợi Phương Linh nói tiếp quái thú đã vội vàng phủ nhận: "Không được. Lão tử đã dùng tâm ma thề phải trao lại toàn bộ truyền thừa cho chưởng môn đời tiếp theo của môn phái rồi."
Không biết tâm ma thề là cái quỷ gì nhưng nghe qua còn rất là ghê ghớm. Xem ra ngọc giản là không diễn rồi. Thời gian trước cô đã được quái thú giảng giải về thế giới tu chân. Ở đó người ta dùng linh thạch làm tiền tệ giao dịch, còn vàng bạc châu báu bị coi thành tục vật không đáng giá. Ví như dạ minh châu vậy, ở đây nó quý giá nhường nào đến thế giới kia nó chỉ là đồ vật thắp sáng thôi. Thật phí phạm của trời. Nghe đâu dạ minh châu là vật thường dùng hầu như ai cũng sở hữu ở thế giới tu chân, biết đâu quái thú cũng có thì sao. Cô thử thăm dò: "Ngươi có dạ minh châu không?"
Nếu có nó thì cô phát tài rồi. Đáng tiếc quái thú ngoe ngẩy đầu rùa tỏ vẻ không có. Phương Linh tiếp tục cố gắng mà hỏi: "Nhân sâm ngàn năm, linh chi trăm năm cũng được?"
Quái thú vẫn lắc đầu như trống bỏi còn khinh thường nói: "Toàn phàm vật lão tử lưu trữ chúng nó làm chi."
Thật không hổ là thần thú đại nhân nghèo đến mỳ gói đều ăn ngon lành mà còn chê nhân sâm với linh chi. Phương Linh chán nản mà từ bỏ hỏi nó muốn đồ vật. Cô vùi đầu vào bát mỳ xì sụp mà ăn lên. Trong khoảng thời gian ngắn căn phòng nhỏ chỉ nghe tiếng hút mỳ ngoài ra không còn thanh âm khác.
Bữa trưa qua đi Phương Linh thưởng cho mình một giấc ngủ trưa để lấy sức chiều dọn đồ. Đến hai giờ chiều cô mới bắt tay vào công việc đóng gói đồ vật mang về nhà. Quái thú nằm xoài trên ghế nhìn nó có chút héo héo. Phương Linh tâm trạng so với nó còn héo hơn nên không có tâm tình cùng nó nói chuyện. Cô trước hết gấp gọn quần áo vào vali. Tuy thuộc tầng lớp sinh viên nghèo nhưng quần áo của cô cũng không thiếu. Gấp một vali không hết cô còn phải lấy thêm một chiếc túi vải ra dùng. Túi vải đã không dùng từ lâu bên trong đựng toàn đồ linh tinh rối loạn. Đang phân loại để vứt rác lại bất thình lình nhìn thấy ba tờ vé số nằm trong một góc. Cô cầm chúng nó lên nhìn mà bao kỷ niệm thời sinh viên ùa về. Cô nhớ hôm đó là cuối tháng, cô với hai cô bạn cùng phòng cạn hết tiền ăn. Cả ba gom hết tiền lại mới có ba mấy nghìn đồng. Mua mỳ ăn liền thì cũng đủ ăn nhưng ăn xong bữa này còn vài bữa nữa tính sao. Ba đứa bí quá thế nhưng nghĩ ra một ý tưởng kỳ lạ là mua vé số. Với giấc mơ đổi đời sau một đêm, đương nhiên là cả ba đều không trúng. Vì thế ba đứa ăn nước mắm chan cơm mấy ngày. Sau lại cả ba đều giữ mấy tờ vé số lại làm kỷ niệm về một thời vô tri. Giờ nhớ lại không khỏi buồn cười. Cô không có ném ba tờ vé số đi mà đem chúng kẹp vào một quyển sách. Tiện tay cô cũng xếp mấy quyển sách vào hòm luôn. Chuẩn bị đóng hòm trong nháy mắt một ý niệm chợt lóe lên trong đầu cô. Cô vội bổ nhào vào quái thú hai mắt sáng rực nhìn nó nói: "Ngươi xem bói rất chuẩn đúng không? Ngươi thử tính xem vé số trúng thưởng hôm nay là bao nhiêu?"
Quả nhiên trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ. Ý tưởng của cô nhiều thông minh nha. Nhưng ở đời không như mơ, câu trả lời tiếp theo của quái thú như gáo nước lạnh dội tắt niềm hy vọng trong cô.
"Lão tử chỉ xem được quá khứ tương lai của người hoặc thú. Đồ vật lão tử là sẽ không xem được." Nó có chút ủ rũ nói. Khả năng nó cũng thất vọng vì thần thông của mình. Thời điểm mấu chốt lại chẳng dùng được. Từ sáng đến giờ cảm xúc lên xuống phập phồng khiến Phương Linh như ngồi tàu siêu tốc vậy. Cô chán nản mà ngồi thừ trên ghế không còn tâm trạng dọn đồ nữa. Quái thú cũng ỉu xìu leo lên vai cô nằm bò trên đó. Một người một thú nhìn nhau không nói gì. Được một lúc quái thú mới mở miệng nói: "Ngươi không phải nói xem bói là việc nhẹ lương cao sao? Lão tử cho ngươi mượn thần thông dùng ngươi có muốn không"