Ở dưỡng thương ngày thứ hai mươi cô đã có thể đi đứng nhẹ nhàng, đương nhiên chạy nhảy là không có khả năng. Thân thể bước đầu khỏe mạnh tu tiên việc này cũng được đề thượng nhật trình. Mấy ngày nay cô đã từ quái thú tìm hiểu được không ít tin tức về việc tu tiên. Ví dụ như phàm nhân muốn tu được tiên phải có linh căn. Linh căn bao gồm tám loại: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, băng, phong. Trong đó ba loại linh căn biến dị băng, lôi, phong là hiếm gặp nhất. Người mang linh căn càng ít tốc độ tu luyện càng nhanh. Có 5 cảnh giới luyện khí- trúc cơ -kim đan - nguyên anh- hóa thần. Còn có càng cao cảnh giới nhưng đó là phi thăng về sau lên tiên linh giới mới biết được. Tương ứng với mỗi cảnh giới là tuổi thọ được tăng lên như luyện khí là 150 tuổi, trúc cơ 300, kim đan 500, nguyên anh 1200, hóa thần là 3000. Nghe được tin tức này máu Phương Linh cũng sôi trào lên. Phải biết rằng người cao tuổi nhất thế giới hiện tại được ghi nhận mới có hơn 120 tuổi. Nếu cô có thể bước vào cảnh giới luyện khí kỳ là đã sống 150 tuổi rồi. Luyện khí kỳ là cảnh giới thấp nhất rồi cô hẳn là sẽ đạt được đi. Phương Linh cũng không mấy nắm chắc.
Phải đến khi quái thú báo cho cô biết linh căn của cô chỉ có một là mộc linh căn, Phương Linh mới vực dậy sự tự tin trên người. Đơn linh căn a, tuy là chỉ một cái ngũ hành linh căn không có biến dị linh căn như thế nghịch thiên. Nhưng với cô thế là đủ rồi.
Quái thú cũng không làm Phương Linh chờ lâu, móng vuốt vung lên một khối ngọc hình vuông xuất hiện trước mặt cô. Không biết nó từ chỗ nào biến ra được thứ đồ này nhưng cũng thành công làm cô đối với thế giới thần kỳ kia hướng tới vô cùng. Cô có chút hưng phấn mà cầm khối ngọc kia lên tỉ mỉ quan sát. Phương Linh xuất thân từ gia đình bình dân nên cơ hội để tiếp xúc với đá quý hay ngọc thạch gì đó là trước nay không có. Giờ chạm phải khối ngọc như này cô cũng chỉ biết ngọc này vào tay trơn nhẵn mát lạnh, cầm lâu chút sẽ cảm thấy ấm áp từ ngọc tỏa ra. Kết luận đầu tiên là ngọc này đáng giá. Nhìn kỹ khối ngọc sẽ thấy những ký tự rất nhỏ được khắc chìm bên trong. Liền như vậy cô hoàn toàn không biết khối ngọc này có tác dụng gì. Cô đẩy lại khối ngọc về phía quái thú hỏi: "Ngươi đưa ta khối ngọc này để làm gì? Chẳng lẽ để bán lấy tiền tiêu xài." Cô giờ nhưng nghèo lắm đâu.
Quái thú cho cô một cái khinh thường ánh mắt mới nói: "Đây là ngọc giản có chứa công pháp tu luyện của nhân tộc. Ta đã giải cấm chế ngươi đặt lên trán liền xem được."
Phương Linh không mấy tin tưởng mà đặt ngọc giản lên trán. Cảm nhận đầu tiên là mát lạnh sau đó những ký tự vừa rồi cô thấy chìm trong ngọc giản sôi nổi lao thẳng vào não cô. Nếu vừa rồi chúng nó còn nhỏ xíu nhìn không lắm rõ ràng giờ lại được phóng to ngay hàng thẳng lối hiện ra trong não cô. Quá thần kỳ luôn. Giống như màn hình hiện lên trước mắt vậy rất dễ dàng đọc được nội dung trên đó. Phương Linh gấp không chờ nổi mà đọc những nội dung của nó, lại thất vọng phát hiện những văn tự khắc trên đó cô một chữ cũng không hiểu. Thật là vui sướиɠ hụt một hồi. Cảm thấy việc biết chữ này cản trở con đường trường sinh của mình, Phương Linh ham học hỏi mà quay sang hỏi quái thú: "Ngươi hẳn là biết trên ngọc giản khắc gì đi. Ngươi dạy cho ta biết được không?" Sau này cô không tránh khỏi còn phải tiếp xúc với những văn tự như thế này, việc học chữ là rất quan trọng.
Thấy quái thú chậm chạp không có trả lời một dự cảm không tốt nảy lên trong lòng, Phương Linh vội hỏi: "Ngươi sẽ là không biết chữ đi?"
Lần này nó phản ứng cực nhanh: "Khinh thường ai đâu, lão tử đương nhiên là biết chữ rồi."
Nghe này Phương Linh vui mừng ra mặt, định khen nó vài câu thì thứ này lại nói tiếp: "Nhưng văn tự của nhân tộc lão tử biết nó làm chi."
Quả nhiên không thể trông cậy gì vào thứ này được. Phương Linh thở dài giấc mộng trường sinh của cô vì sự thất học của kẻ nào đó mà bỏ dở giữa chừng thật là có chút không cam tâm. Cô nhìn chằm chằm vào quái thú một lúc mới mở miệng nói: "Nếu công pháp nhân tộc không học được vậy ngươi dạy ta công pháp của ngươi như thế nào?"
Quái thú đầu lắc như trống bỏi: "Không được. Đây là truyền thừa của tộc lão tử. Ngươi mơ tưởng học trộm."
"Vậy ngươi nhớ trân trọng sáu bảy chục năm thọ mệnh còn lại của mình đi." Phương Linh lành lạnh uy hϊếp. Dù sao cô cùng lắm lại về xuất phát điểm thôi không có gì luyến tiếc, còn kẻ nào đó thọ nguyên bất tận mới vội vàng đâu.
Thọ nguyên đúng là điểm yếu của quái thú, nó rối rắm chốc lát sau cuối cùng cũng đồng ý chia sẻ công pháp của nó cho Phương Linh.