- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thất Nghiệp Chuyển Sinh
- Chương 42: Cuộc sống chầm chậm ở Làng Dorudia - Phần 2
Thất Nghiệp Chuyển Sinh
Chương 42: Cuộc sống chầm chậm ở Làng Dorudia - Phần 2
Part 1:
Hai tháng đã trôi qua.
Ruijerd và Gustav có vẻ đã hợp nhau.
Anh ta thường hay đến thăm nhà Dedorudia, và họ trao đổi đồ uống trong khi kể chuyện quá khứ của họ.
Họ có một quá khứ khá là máu me, nhưng như thế khiến chuyện lại thú vị hơn.
Là tộc được cho là điên cuồng, mặc dù anh ta hối hận về những việc xấu đã làm trong quá khứ, anh ta vẫn còn có niềm tự hào sót lại.
Tuy nhiên, có những chuyện nhiều khả năng thực sự đã từng xảy ra.
Sau khi nghe qua một chút, có vài điều tôi hiểu về tộc người thú.
Tộc người thú là thuật ngữ chung để chỉ những tộc sống ở Khu rừng lớn.
Trong số họ có một số tộc đã di chuyển đến Lục địa Quỷ và tự gọi họ là loài quỷ.
Đặc điểm cơ thể duy nhất giống là một phần của cơ thể họ là của động vật có vυ".
Ngoài ra, nhiều tộc khác nhau cũng có khả năng giác quan độc đáo.
Theo nghĩa rộng, Nokopara và Bureizu có thể được coi là người thú, đó là ý mà tôi muốn nói.
Trong số tộc người thú, tộc Dedorudia là một tộc đặc biệt.
Họ là một gia đình canh gác Thánh Thú và bao vệ hòa bình của cả khu rừng. Đó là tộc Dedorudia.
Giống mèo - Dedorudia.
Giống chó - Adorudia.
Hai tộc này là hai tộc chính và có vẻ như được chia thành nhiều bộ lạc khác.
Có thể nói, họ là hoàng tộc của Khu rừng lớn.
Mặc dù họ không làm gì đó giống như hoàng tộc hiện giờ, nhưng khi đến lúc, họ sẽ trở thành lãnh đạo chỉ huy mọi người.
Ngoài ra, tộc tai dài và tộc hobbit cũng sống trong Khu rừng lớn.
Họ chủ yếu sinh sống ở khu vực phía nam của Khu rừng lớn và không có qua lại gì nhiều với các tộc người thú, nhưng một lần mỗi năm tất cả các tộc lại tụ tập đến Đại thánh mộc tham gia lễ hội và họp clan.
Theo Gustav thì, các tộc dù khác nhau nhưng tất cả họ đều là đồng minh cùng chung sống trong Khu rừng lớn.
Nhân đây, tộc Dwarf không sống ở Khu rừng lớn, mà ở tận xa phía nam, dưới chân núi của Dãy núi Rồng Xanh.
Các con rồng xanh bay khắp thế giới, nhưng chúng luôn quay trở về Dãy núi rồng xanh để làm tổ và nuôi con.
Khá là giống loài chim di cư.
Mặc dù chúng khác với chim di cư là chúng chỉ quay trở về một lần trong vòng 10 năm.
Giờ thì, tộc người thú luôn chiến tranh và làm hòa với loài người và cứ quanh quẩn cái vòng tròn này.
Cuộc chiến giao tranh gần đây là khoảng 50 năm trước.
Gustav từng tham gia vào cuộc chiến đó và là một phần của một nhóm chiến binh tinh nhuệ đã tàn sát một số người lạc trong rừng.
Đó là những gì tôi được kể.
Hừm, nghe có vẻ như là câu chuyện đã được kịch tích hóa một tý, nhưng có thể nghe chuyện từ quan điểm của tộc người thú khá là thú vị.
Để cạnh tranh với câu chuyện đó Ruijerd lôi ra cây thương gia truyền của anh ta.
Một câu chuyện về tộc Supard từ cái thời chiến tranh Laplace.
"Gần đây các chiến binh không mấy đáng tin cậy lắm."
"Tôi cũng hiểu, Ruijerd-dono. Số lượng những người yếu đã tăng lên."
"Đúng vậy. Hồi ta còn trẻ, không có một người nào mà không tuyệt vời cả."
Nói thẳng luôn.
Có vẻ như thế giới nào cũng có kiểu như thế này.
"Chính xác. Gyes cũng là thủ lĩnh của những chiến binh, nhưng nó vẫn còn thiếu khả năng phán đoán. Nó giỏi trong việc đưa mọi người cùng nhau, nhưng nếu nó có thêm chút khả năng nhìn nhận tình hình, chuyện của Rudeus-dono đã không xảy ra."
"Không, Rudeus là một chiến binh. Nếu em ấy để mất cảnh giác ở lãnh thổ của đối phương và bị bắt gặp, em ấy nên biết rằng em ấy có thể bị bắt là tù nhân. Tuy vậy, em ấy vẫn để bất cẩn. Nếu em ấy nghiêm túc thì Gyes đã dễ dàng bị áp đảo rồi. Đó là do lỗi của Rudeus."
A, đau lòng quá.
Ruijerd tin tôi và để tôi đi một mình.
Nhưng, tôi lại để dễ dàng bị bắt.
Trong một nghĩa nào đó, như là tôi đã phản bội lại niềm tin của anh ta.
"Nhưng mà, Ruijerd-dono có hơi chút vô tâm quá không? Mặc dù đồng đội của anh bị đối xử tàn nhẫn?"
"Là một chiến binh ta phải chịu trách nhiệm với hậu quả của những cuộc chiến của chính mình. Ngay ban đầu, Rudeus đã có thể dễ dàng trốn thoát bằng chính sức mình! Mặc dù tin cậy đồng đội cũng tốt, nhưng em ấy không phải là một đứa trẻ. Nếu em là một chiến binh em không nên chờ đợi đồng đội đến cứu mình!"
Ruijerd có vẻ say rồi.
Hừm, nếu anh cũng bị bắt thì tôi đoán chắc là anh cũng sẽ tự tìm cách thoát ra được nhỉ.
Tôi ước là anh không nên kỳ vọng tôi quá nhiều như thế.
Khả năng của tôi cũng có hạn đó biết không?
Part 2:
Cứ ngồi bên cạnh Ruijerd nghe anh ta nói thật là đắng lòng.
Nếu tôi đến gần Eris và những người khác thì Gyes sẽ trừng mắt với tôi mất.
Vì vậy, rốt cuộc là tôi đã dành cả buổi chiều đến buổi tối trong cô đơn.
Tôi không thể nghĩ ra được là tôi nên làm gì, nên tôi quyết định bắt đầu tập phép.
Tôi điều khiển dòng nước đang chảy trên mặt đất bên ngoài và đóng băng.
Rồi ngay lúc đó, tôi đột nhiên nghĩ ra ý tưởng là dùng phép hệ gió thử bay xem.
Lần này, lý do tôi để bị bắt và không thể chạy thoát được là vì tôi không biết đường về.
Nếu tôi có thể bay trên trời tôi có thể dễ dàng trốn thoát ngay ngày thứ hai.
Gyes đã không phải phủ phục, không ai có ký ức không tốt về chuyện đó, đáng lẽ là một cái kết có hậu rồi.
Sau khi nghĩ vậy tôi rời khỏi làng.
Tôi tiếp tục tạo một chỗ chỗ đứng bằng cách đóng băng dòng nước thành đá để tôi đi, rồi khi tôi tìm thấy một nơi thích hợp tôi cắt một cái cây gần đó.
Rồi sử dụng phép hệ đất tôi tạo ra một nền đá hình vuông 10 mét.
Sau đó một khu vực tập luyện tương tự như trong một game đã hoàn tất. Mặc dù có hơi trơn ta không thể chạy quanh được, nhưng thế này có lẽ là được rồi.
"Giờ thì."
Trước tiên với chút cảm giác tôi tạo một cơn lốc xoáy và xem chuyện gì xảy ra.
Để làm một người bay được thì như thế này chắc là được.
Nếu tôi nhớ không nhầm, 100 mét trên giây là được.
Không biết 100 mét trên giây là như thế nào đây.
Lúc này, tôi sẽ thử một phen xem.
"Alakazam...!"
Tôi bị thổi bay lên không trung như một cái lá.
Rồi tôi bắt đầu hơi sợ.
Đột nhiên tôi nhận ra là tôi đã bay đến gần những đám bây.
Tôi không nghĩ là cơ thể tôi lại nhẹ như vậy.
Sau đó tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Với tốc độ rơi xuống khủng khϊếp thế này tự nhiên tôi thấy sợ.
Tôi dùng mắt tiên đoán theo phản xạ.
Sau khi nhìn một giây trong tương lai, tôi tăng luồng khí ở tay phải, và giảm tốc độ bằng cách bắn ra vài đợt sóng siêu âm ở tay trái của tôi.
Tuy nhiên, tôi đã quá muộn.
Tôi nghe thấy vài tiếng cành cây gãy vì tôi rơi xuống một cái cây và cuối cùng là tôi rơi bùm xuống nước.
Lúc này cả cơ thể của tôi đã bị bầm và gẫy xương.
Mũi tôi chảy máu lênh láng, sau khi nuốt vài ngụm nước tôi đã có thể kiểm soát lại tình thế hiện tại.
Với cả cơ thể đau đớn và cảm thấy chóng mặt tôi dùng phép chữa trị.
Ngay lập tức bọn quái vật bắt đầu xuất hiện lần theo mùi máu của tôi.
Có vẻ như nơi tôi rơi xuống là ở tổ của bọn thằn lằn mưa [Đàn thằn lằn mưa].
Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng tim tôi đang đập trong khi tôi đang tiêu diệt bọn quái vật từng con từng con một.
Với bàn tay phải tôi cứ tiếp tục đóng băng nước xung quanh ngăn bọn chúng di chuyển, rồi bắt ra các viên đạn đất để phá tan đầu chúng.
Đàn thằn lằn mưa là quái vật hạng C.
Tốc độ khi ở dưới nước của chúng khá là nhanh, nhưng xử lý chúng cũng không khó lắm khi tôi đóng băng chúng.
Sau khi tôi tiêu diệt hết tất cả bọn chúng tôi bắt đầu xếp chồng xác của chúng, nhưng trước khi tôi nhận ra thì trời đã tối rồi, và tôi không biết đường về.
Tôi không biết tôi đang ở đâu.
Chỉ nhận ra vậy khiến tôi cảm thấy lo lắng.
Tôi phải làm gì đó.
Ngôi làng chắc cũng không ở xa lắm.
Tôi tiếp tục tự nhủ mình phải cool.
Nếu tôi để nóng đầu thì tôi sẽ đưa ra những quyết định đần độn mất.
Tôi phải giữ bình tĩnh, dù thế nào cũng phải KOOL.
Đầu tiên, tôi đóng băng tất cả mặt nước xung quanh trong phạm vi tôi có thể.
Tôi cứ tiếp tục hạ thấp nhiệt độ, trong khi run lập cập, tôi ở giữa cứ tiếp tục mở rộng vùng băng vô tận.
Cùng lúc đó, tôi tạo một quả cầu lửa ngay trên đầu tôi.
Dùng một quả cầu lửa để làm ấm trong khi đóng băng mặt nước.
Quái vật nhiều khả năng sẽ đến khi thấy ánh sáng.
À không, quái vật ở mùa mưa chỉ có bơi.
Nhiều khả năng chúng sẽ không dám chạy trên mặt băng.
Chưa đến một giờ sau Ruijerd và những người khác đến.
Anh ta đi trên mặt băng cùng với những chiến binh người Dedorudia.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau cùng, tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng về việc bị bỏ rơi ở một nơi tôi không biết.
"Rudeus, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"À, e-em chỉ tập một tý thôi mà."
Tôi không nói về việc tôi gần chết đến nơi.
"Ra vậy... Đây là lần đầu tiên ta thấy em nghiêm túc đấy, thật sự là mạnh lắm đấy. Nếu cả ngôi làng này bị đóng băng và chìm trong băng không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
"À..."
"Tất cả quái vật đều đã bị đóng băng."
"Ế, phải, em đang cần giúp vận chuyển chúng. Em đã cố hết sức để đóng băng xung quanh đấy."
"Yêu cầu cũng đơn giản. Nhưng, lần sau hãy cho ta biết trước nhé."
"Nếu Ruijerd-san ở đây thì đâu còn là bí mật tập luyện nữa."
Sau khi nói vậy Ruijerd cười một chút.
Các chiến binh người thú đi xung quanh tìm những con thằn lằn mưa bị đóng băng với phần đầu đã bị phá hủy và họ rùng mình sợ hãi.
Hừm... Thế nào?
Thịt đám thằn lằn mưa có vị như là thịt gà vậy.
Part 3:
Sau đó, tôi đã rút ra kinh nghiệm từ lần đó và bắt đầu tập dùng phép hệ gió để bay lên trời vài lần.
Đúng là cực kỳ khó để khiến cơ thể của tôi bay lượn trên không trung.
Nói về vấn đề làm thế nào để có thể bay, thì đó là dùng [Thương đất] ngay tại chân đẩy cơ thể bay lên không trung.
Sau khi bay, dùng phép hệ gió để tăng tốc. Khi đến lúc đáp xuống đất, giảm tốc và chuẩn bị một nơi để đổ bộ.
Sử dụng phép hệ gió để giảm vận tốc rơi xuống, trong khi cùng lúc đó sử dụng phép thuật nước để tạo một hồ nước tại điểm đó, và đáp xuống nước.
Là như thế đấy.
Một phép thuật khó coi.
Tôi cảm thấy cay đắng về việc thiếu tài năng.
Tôi muốn bay tự do trên bầu trời.
Tuy nhiên tôi đã thỏa mãn với kết quả này.
Tôi không thể bay tự do trên trời, nhưng tôi đã có thể tạo ra cách để bay với tốc độ cao trên không trung.
Tôi đã không thể đạt được mục tiêu ban đầu, nhưng ít nhất tôi đã đạt được một điều.
Tôi nghĩ thế là cũng được rồi.
Part 4:
Hai tháng rưỡi đã trôi qua.
Một ngày, Thánh Thú-sama chậm chạp đến và bước vào phòng tôi.
"Ô kìa, không phải là Thánh Thú-sama đó sao. Ngài cần gì từ con thú hoang da^ʍ này chứ?"
"Wan."
"Hai."
"Wan."
Có vẻ nó cứ tiếp tục lờ tôi.
Không biết nó là đực hay cái, nhưng Thánh Thú-sama tiến tới và nằm bên cạnh tôi.
Hiện giờ, trong tay tôi là một bức tượng nhỏ tôi đang trong quá trình làm.
Vì vẫn còn nhiều thời gian còn lại trước khi mưa tạnh, tôi đã quyết định làm những thứ này.
Mô hình là Ruijerd
Tại sao là anh ta?
Người ta có thể hỏi vậy.
Tuy nhiên, thử nghĩ xem.
Một con quái vật vô danh tộc Supard.
Người ta sẽ sợ hãi khi thấy mái tóc màu xanh lá cây đó.
Tuy nhiên, các bức tượng mà tôi làm không có màu.
Một con búp bê đá màu xám.
Nếu tôi có thể làm cho búp bê này trông đẹp hơn, tôi có thể sẽ làm nhiều người chấp nhận nó.
Đầu tiên là hình dáng.
Tóc là phần cuối.
"Won!"
Thánh Thú-sama đưa cơ thể của nó đến lại gần và đặt đầu lên đùi tôi.
Tôi có hơi bối rối vì từ trước tới giờ không có con vật nào lại lại gần tôi như nó.
"Uon?"
Thánh Thú-sama đang nhìn tay tôi như muốn hỏi là "Cái gì thế?".
Đó là một con chó con có kích thước như tuổi của nó.
Trong lúc này tôi bắt đầu vuốt ve khu vực xung quanh cổ của nó.
"Chẳng có gì để làm nên ta quyết định sản xuất ra một số tác phẩm."
"Wan."
Tôi bị liếʍ tay.
Đuôi nó đang ngoe nguẩy liên tục.
Có vẻ như tôi không bị ghét.
Vì trời cứ mưa không ngừng thế này, Thánh Thú-sama chắc phải chán lắm.
Tôi không biết nó đã làm gì trong hai tháng qua, nhưng có vẻ như cuối cùng nó đã quyết định đến chỗ của tôi.
Chắc là nó muốn được kí©h thí©ɧ lắm đây.
"Chúng ta đi chơi nhé?"
"Wan!!"
Sau đó tôi bỏ ngồi khoanh chân và bắt đầu chơi với Thánh Thú-sama.
Tôi đã hoàn toàn vui vẻ lăn lộn xung quanh với Thánh Thú-sama, giống như tập thể dục nhẹ vậy.
Một mối quan hệ win-win.
Part 5:
Cốc cốc.
Trong khi tôi còn đang chơi với Thánh Thú-sama thì có tiếng gõ cửa phòng tôi.
"Hửm? Vào đi."
"Xin thứ lỗi. Tôi có ngửi thấy mùi của Thánh Thú-sama ở đây... A."
Và người đến là một phụ nữ mặc bộ đồng phục của chiến binh làng.
Đó là chị gái lính gác.
"A, xin chào, đã lâu không gặp."
Trong lúc này, tôi nói vậy trong khi cúi đầu chào.
Sau khi thấy tôi mặt cô ấy nhanh chóng trở nên tái xanh.
"À, vâng, xin chào, đã lâu không gặp ạ."
Cô ấy là người đã dội nước lạnh vào người tôi và dùng những từ ngữ tàn nhẫn với tôi.
Nghĩ lại thì, tôi đã không gặp cô ấy hai tháng qua rồi.
Không biết cô ấy đã ở đâu.
"Cho tôi xin lỗi về quãng thời gian đó, xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi."
Cô ấy cúi đầu xuống.
"Không, không sao đâu. Vấn đề đó đã giải quyết xong rồi."
"Nhưng mà, dù đó chỉ là hiểu nhầm và tôi đã đối xử với cậu như vậy..."
"À, là lột đồ và dội nước lạnh vào em."
Rồi mặt cô chiến binh đó trở nên trắng bệch hơn nữa.
Gần như đến ngưỡng là cô ấy sắp ngất vậy.
"Tôi... thật sự... xin lỗi... xin hãy... tha thứ."
Tôi đã từng nghe Gyes nói về tộc người thú, có vẻ như là bị lột đồ khỏa thân và dội nước lạnh vào mình là cực kì nhục nhã.
"Lúc đó tôi có nghe nói là cậu là người đã làm gì đó xâm hại tìиɧ ɖu͙© với Thánh Thú-sama..."
"Tất nhiên đó là buộc tội sai mà, chị có biết đúng không?"
"À vâng, phải rồi."
Rồi cô ấy nhìn Thánh Thú-sama.
Hiện tại tôi đang bị dùng làm gối bởi Thánh Thú-sama và tay tôi đang bị liếʍ.
Có vẻ như cô ấy muốn nói gì đó về chuyện này.
"Những việc mà chị đã làm là do được ra lệnh. Em không giận đâu. Mặc dù, em cũng mong ít nhất có một lời xin lỗi."
"Đó là, ừmm, tôi rất xin lỗi. Tôi đã được dặn là cố phải tránh gặp Rudeus-dono từ Gyes-sama."
A, hóa ra là như thế.
Theo tôi nghĩ, nếu kẻ đối xử tàn nhẫn với mình ngay ở trước mắt, thì ta sẽ rất muốn trả thù lại.
Gyes đã quyết định đúng.
"Vậy, chị đã được dặn là không gặp mặt em, sao chị lại ở đây vậy?"
"Ừmm, đó là do, Thánh Thú-sama mất tích, nên tôi theo mùi của ngài ấy và lần theo đến đây."
"Won!!"
Cô chiến binh đó toát một giọt mồ hôi lạnh.
Tôi nghĩ là cô không cần phải sợ đến thế đâu.
Gyes đã xin lỗi rất nhiều và tôi đã hài lòng rồi.
Sau khi mùa mưa kết thúc anh ta đã đề nghị sẽ cho chúng tôi một chiếc xe hàng và một khoản tiền bồi thường.
Tôi chỉ có ở trong nhà tù đó một tuần, tôi cảm thấy rất là may mắn.
Đối với tôi thì tôi cũng không có bận tâm gì cả.
Bị dội nước lạnh và bị ngược đãi như là một tên biếи ŧɦái, quả là những ký ức đẹp.
Tôi dám chắc là, trong tương lai có gì đó thức dậy trong tôi, tôi sẽ có thể chấp nhận sự kí©h thí©ɧ đó.
"Nghĩ lại thì, sau khi mùa mưa kết thúc chị sẽ kết hôn đúng không. Chúc mừng nhé."
Sau khi tôi nói vậy, cô chiến binh bắt đầu run rẩy sợ hãi.
Có vẻ như cô ấy chỉ có nghe thấy lời tôi nói như là để mỉa mai.
Tôi không có ý bệnh hoạn gì đằng sau lời chúc đơn giản đó đâu...
"Ưmm, tôi nên làm gì để được cậu tha thứ đây."
Hừm.
Hình như cô ấy đã hiểu nhầm gì đó.
Có phần nào đó hay.
Một cảm giác tuyệt vời của bề trên.
Đây có phải là NTR không?
Nfufu.
Sau cùng, có thể tôi nên để cô ấy đứng bốn chân và khỏa thân không?
Không được, thế này là không ổn.
Gyes có bảo tôi là hãy bỏ qua chuyện này và tôi không biết khi nào Eris và Ruijerd sẽ trở về.
Không biết phạt như thế nào là tốt đây.
Tương tự với người thú, như bị lột đồ thì không được.
Ném nước lạnh cũng không thể được.
Vậy, mặc chỉ mỗi một cái áo trắng, rồi tôi bắn phép hệ nước vào cô, súng nước, cho cô ướt sũng nước ấm.
Wah, tôi quả là thiên tài.
"Wan!!"
Sau đó Thánh Thú-sama di chuyển để bảo vệ cô chiến binh.
Nhìn chằm chằm tôi.
Như thế là thế nào vậy hả.
Chỉ đùa thôi, đừng có giận.
"Em vốn đã nhận được một lời xin lỗi phù hợp rồi. Vì vậy nên em không cần thêm lời xin lỗi nữa."
Sau khi nói vây, cô chiến binh thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn cậu rất nhiều."
Rồi, sau khi nói xong, cô ấy bắt đầu liếc nhìn tôi.
"Hơn thế nữa, Rudeus-dono, tôi mong cậu không nên tự ý mang Thánh Thú-sama như vậy."
"Gì thế? Em chưa bao giờ mang Thánh Thú-sama từ đâu đó."
Ô, lại thêm lời vu khống nữa ư.
Cô quả thực là không tiếp thu được tý gì cả.
Nếu cô không cẩn thận với lời nói của mình nữa, lần sau tôi sẽ là người ném cô vào tù khỏa thân và dội nước lạnh.
"Nếu vậy thì ai đã mang ngài ấy ra? Thánh Thú-sama không thể tự rời khỏi Cây Thánh được."
"Vậy hãy giải thích rõ cho em xem nào."
Có vẻ.
Thánh Thú-sama là một ma thú chỉ sinh ra có một lần trong vài trăm năm.
Nó không có tên chính thức.
Từ thời cổ đại Thánh Thú-sama xuất hiện tức là thế giới sắp cận kề một cuộc khủng hoảng.
Sau khi Thánh Thú-sama trưởng thành thì nó sẽ lên đường hành trình cùng với một vị anh hùng và cứu thế giới khỏi thế lực phi thường đó.
Đó là những gì được kể.
Vì là vậy, ở bên trong làng Dorudia có Cây Thánh là hàng rào, được chăm sóc cẩn thận.
Có cảm giác như là một cô công chúa vậy.
Họ sẽ không để Thánh Thú-sama không biết gì về thế giới bên ngoài ra ngoài như thế này.
Nhận tiên, phải mất 100 năm sau để Thánh Thú-sama trưởng thành.
Nếu câu chuyện đúng là thật, 100 năm sau một cuộc khủng hoảng sẽ giáng xuống thế giới.
Hiện giờ có vẻ như cô chiến binh này đang chủ yếu bảo vệ Thánh Thú-sama.
Ở cuối bên trong con đường đó.
Tôi hiểu rồi, vậy ra đó là lý do tại sao chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau khi tôi đi dạo quanh làng.
"Wafun!"
Rồi Thánh Thú-sama sủa một tiếng.
Cô chiến binh làm mặt ngạc nhiên.
"Ế! Ngài nói gì cơ ạ?"
Ể?
Gì vậy?
"Won!"
"Ra vậy, nhưng..."
"Wan!!"
"Tôi hiểu rồi."
Sao cô lại có thể nói chuyện bình thường với một con chó?
Thánh Thú-sama không nói bằng tiếng Thú Thần đúng không?
Tôi phân biệt như thế nào đây?
Cô đang dùng thiết bị dịch tiếng chó đấy à?
"Thánh Thú-sama nói là cậu không có liên quan."
"Đúng không?"
Tôi muốn cô nói thêm nữa.
"Thánh Thú-sama có vẻ là rất biết ơn với Rudeus-dono."
"Hô, tôi có thể thề là tôi đã hoàn toàn bị ai đó bỏ quên sau khi bị bỏ rơi ở trong tù."
"Wan!!"
"Thánh Thú-sama nói rằng [Thô lỗ quá, tôi đã dặn họ là gửi cho cậu những món ngon mà. Tôi có nghe là Rudeus-dono cũng rất thích những món ăn đó mà?]"
Phải rồi.
Thức ăn đúng là ngon thật.
Ngoài ra, tôi còn được thêm phần thứ hai.
Tôi đã nghĩ là có hơi kì lạ đối với một nhà tù.
Hóa ra là lệnh của Thánh Thú-sama ư.
Tuy nhiên, nghĩ về điều đầu tiên là biết ơn vì thức ăn ngon, rốt cuộc là nhờ một con chó.
"Nhưng mà, tôi thích được ra khỏi tù hơn."
"Wan?! (Tù là gì vậy?)
"Là một nơi mà ta nhốt những người xấu."
"Wan! (Tôi cũng bị nhốt nè)"
Sau đó, tôi có một cuộc trò chuyện ngắn với Thánh Thú-sama dùng cô chiến binh làm người phiên dịch.
Rồi tôi nhận ra là có vẻ Thánh Thú-sama không biết chi tiết cụ thể về những sự kiện vừa qua.
Nó không biết là tôi đã tỏa ra mùi động dục và không biết lý do tại sao tôi lại bị Gyes bắt.
Thực tế là tôi đã bị bắt, và những chuyện phức tạp khác đã xảy ra , có vẻ nó không thể hiểu rõ được.
Nói cách khác, nó vẫn là một đứa trẻ.
Yêu cầu đủ thứ với một đứa trẻ là không tốt.
Đành chịu.
"Cảm ơn Thánh Thú-sama mà tôi đã có thể tận hưởng một cuộc sống thú vị. Cảm ơn rất nhiều."
Sau khi cảm ơn xong, đuôi nó bắt đầu vẫy vẫy và nó liếʍ mặt tôi.
Nfufu, quả là một con chó dễ thương.
Tôi đang vui vẻ vuốt ve cổ nó.
Rồi tôi bị đẩy xuống.
A, đừng mà, có người ở đây đấy.
"Rudeus-dono. Thánh Thú-sama là người linh thiêng. Cậu có thể kiềm chế bản thân khỏi việc tỏ ra thân thiết như thế không?"
"Sai rồi. Mùi động dục là nhằm tới chị cơ."
"Ể!?"
"Xin lỗi, không có gì."
Tệ thật, tôi đã để lộ một ít bản chất thật của tôi.
"*Khụ* Giờ thì Thánh Thú-sama. Hãy trở về nhà ở Cây Thánh nào."
"Wan!!"
Thánh Thú-sama ngoan ngoãn gật đầu với lời của cô chiến binh và trở về.
Sau đó, từ việc này mà có vấn đề nảy sinh là sao Thánh Thú-sama lại có thể thoát ra ngoài.
Rốt cuộc, họ không thể biết được thủ phạm để nó ra là ai.
Vì vậy nên có lẽ sẽ ổn nếu như họ cứ để một người theo hộ vệ, nhưng vì ngày trước có vụ bắt cóc xảy ra.
Những người hộ vệ đã trở nên căng thẳng.
Part 6:
Sau đó, Thánh Thú-sama đã xuất hiện bên tôi một số lần.
Phải vậy, vì lý do nào đó mà ở bên tôi.
Tất nhiên, từ sau lần thứ hai họ bắt đầu nghi ngờ tôi.
Tuy nhiên, may mắn là ngay hôm đó tôi có tham gia uống với Ruijerd và Gustav.
Tôi không uống rượu, nhưng tôi có dùng thứ gì đó như là quả óc chó.
Nói cách khác tôi có bằng chứng ngoại phạm.
Vì tôi là một pháp sư có khả năng đóng băng cả ngôi làng bằng phép thuật, tôi có thể có cách để làm chuyện đó từ một nơi xa, nhưng Gustav đã xóa bỏ những hoài nghi đó.
Không hay chút nào nếu như lại thêm lời buộc tội nữa.
Vì vậy, tôi quyết định bám theo Ruijerd, Gustav và Eris nhiều nhất có thể nhưng rồi đã bỏ cuộc.
Tôi quyết định ở gần Gyes.
Anh ta là thủ lĩnh chiến binh. Người có quyền hành cao nhất và chịu trách nhiệm an ninh.
Anh ta bận hàng ngày, nhưng tôi nghĩ có anh ta làm chứng cứ ngoại phạm là cách hiệu quả nhất.
"Ta bị ghét bởi Rudeus-dono sao?"
Sau khi bám lấy anh ta cả ngày, anh ta làm mặt đau khổ.
"Chú không cần phải để ý đâu, chỉ cần lần sau chú có sinh ra cô bé nào thì cứ đưa cô ấy cho cháu."
"...Vậy ư, liệu cậu có thật sự muốn thề cưới con gái của ta không?"
"À không, chỉ là đùa vui thôi. Ồ, xin lỗi, nhưng hình như có mùi động dục thì phải?"
"Sunsun? Đâu có mùi gì."
"Vậy ư, xem ra lượng này là vừa rồi."
Xét cho cùng, trừ khi có một phụ nữ ở gần thì mèo con của tôi sẽ không trở thành mèo lớn.
Nếu không có ai lọt vào tầm nhìn của tôi thì chẳng có gì xảy ra cả.
"Có một điều mà ta đã hiểu trong tháng qua. Rudeus-dono khá là trưởng thành. Dù cậu còn vẫn trẻ, Ruijerd-dono đã công nhận cậu là một chiến binh."
"Gì vậy, sao đột nhiên khen cháu."
Thấy hơi ghê.
Đột ngột lật tay ai đó.
"Ban đầu ta đã nghĩ cháu chỉ là một tên ôn con dựa dẫm vào Ruijerd-dono và tự tung tự tác."
Hô.
Anh ta nói thẳng thật.
Nhưng mà cũng không phải là sai hoàn toàn.
"Về mặt phép thuật vượt quá sức tưởng tượng của ta. Để làm đóng băng cả khu rừng trong mùa mưa này là chuyện mà ta chỉ có thể hình dung ở trong chuyện cổ tích."
"Fuuu, cô giáo của cháu còn giỏi hơn."
Và một lời vô thức tâng bốc về Roxy.
Chu dù tôi có khen ngợi Roxy đến đâu thì sẽ không bao giờ là đủ cả.
"Và hơn cả mọi thứ, cháu nắm giữ sức mạnh to lớn đó, nhưng cháu đã không trả thù tộc Dedorudia của chúng ta ngay cả khi bị đối xử như thế."
Anh có vẻ là nghĩ như vậy.
Ruijerd cùng từng nói, là tôi đã để mất cảnh giác.
Tốt nhất là cả hai bên không nên nghĩ nhiều quá đến chuyện đã qua.
Bên cạnh đó...
"Nơi đây là cũng là quê nhà của Ghyslaine."
"Ghyslaine có nói gì về làng không?"
"Không, cô ấy không nói gì cụ thể về nơi này."
Có vẻ như Ghyslaine không thích Khu rừng lớn lắm.
Khi cô ấy dạy tôi tiếng Thú Thần cô ấy cũng thường hay nhăn mặt.
"Ai lại không muốn hòa hợp với gia đình của cô giáo đáng kính chứ."
"Ta xin lỗi một lần nữa nhé?"
"Cháu không cần tư thế phủ phục đó nữa. Thay vào đó, hãy cho cháu có quyền được đúng đến Minitona-chan."
"Nếu Rudeus-dono có dự định đúng đắn và nghiêm túc với con gái ta làm bạn đời thì ta sẽ không phiền đâu."
"Hả?!"
Thật ư?
Có nghĩa là anh ta sẽ cho phép tôi được chơi nyannyan với cô bé tai mèo đó!
Không được không được.
Bây giờ, chúng ta đang nói chuyện tốt với nhau, NEET bình tĩnh đi.
"Tất nhiên cháu đùa thôi. Có lẽ Eris cũng sẽ nổi giận mất."
"Vừa nãy, hình như có mùi động dục toát ra thì phải."
"Biết sao được. Đó là bởi vì Gyes-san bất cẩn đấy chứ. Bỏ qua đi."
"Ra vậy... ta xin lỗi về chuyện này nhé."
Thực sự là.
Tôi có một lời hứa với Eris đó.
15 tuổi.
4 năm nữa.
Chờ 4 năm nữa và tôi sẽ được lên thiên đường.
Nói về lời hứa thì, tôi cũng có một lời hứa với Sylphy nữa, nhưng...
Không biết Sylphy giờ đang làm gì.
Có lẽ vẫn ổn.
Cô ấy không còn bị bắt nạt bởi mái tóc nữa thì thật là tốt...
"Và có vẻ như hôm nay lại đến nữa."
Khi tôi nghĩ xong thì, Thánh Thú-sama đột nhiên xuất hiện.
"Ku... Mấy tên hộ vệ đâu hết rồi?!"
Sau khi thấy vậy Gyes nghiến răng.
Hôm nay nữa, Thánh Thú phát tiếng "Wan" với tôi với giọng hạnh phúc.
Để đáp lại điều đó tôi vuốt đầu nó.
"Có thể nào có khả năng tự ra ngoài được một mình không?"
Tôi hỏi vậy nhưng...
"Không, chắc chắn là do có ai đó hướng dẫn."
Gyes nói vậy trong khi nhìn Thánh Thú-sama với đôi mặt khó xử.
Do ai đó hướng dẫn.
Không nghi ngờ gì là do một trong số họ, nhưng ai cũng có chứng cứ ngoại phạm.
Thật là ghê rợn.
"Có nên để cháu và Ruijerd điều tra không? Với mắt của Ruijerd thì chúng ta sẽ sớm tìm ra ai thôi."
Sau khi nói vậy...
"Không, bảo vệ Thánh Thú-sama là vấn đề niềm tự hào của tộc Dedorudia. Chúng ta không thể đề người ngoài can dự vào."
Tôi đã bị từ chối.
"Mặc dù bảo vệ làng thì được?"
"Chuyện này và chuyện đó là hai vấn đề khác nhau."
Bảo vệ làng thì được, nhưng điều tra vụ Thánh Thú thoát được thì không.
Tôi không thể hiểu cách nghĩ của anh ta, có thể là do khác nhau về lẽ thường.
Hừm, họ thấy thế thì được thôi.
"Nếu Thánh Thú có thoát được nhiều lần, tất nhiên là lo lắng. Nhưng giờ là mùa mưa nên vẫn còn được, chứ nếu mà sau khi mùa mưa kết thúc, ngài ấy có thể bị bắt lần nữa. Bên cạnh đó, ngay cả trong ngôi làng ngài ấy vẫn có thể bị tấn công bởi bọn quái vật, trường hợp xấu nhất xảy ra."
"Cũng phải..."
Gyes bắt đầu lo lắng với vẻ mặt khó khăn.
"Vì có vẻ như là Thánh Thú-sama thoát với mục đích là để đến gặp cháu, vậy để cháu gặp ngài ấy hàng ngày, thì không phải vấn đề sẽ được giải quyết sao?"
"Việc này...Nhưng mà...Hừmm..."
Anh ta đang khó xử.
Dù sao trông không có vẻ như là anh ta muốn người ngoài lại gần Cây Thánh.
Tôi sẽ chỉ cho anh ta.
"Vậy thì, hãy để ngài ấy gặp cháu ở gần Cây Thánh và có hộ vệ đi theo nữa. Nếu chúng ta làm vậy thì sẽ không cần phải lo lắng về việc ai mang đi nữa."
"Không phải như thế sẽ làm đảo lộn ưu tiên của chúng ta sao?"
"Cháu nghĩ như thế này còn tốt hơn là không biết vị trí của Thánh Thú-sama."
"...."
Gyes lo lắng.
Vì anh ta lo là liệu trường hợp đó liệu có xảy ra không.
---
Sau đó, khoảng ít hơn hai tuần.
Tôi sống và chơi cùng với Thánh Thú-sama.
Cuối cùng chúng tôi chưa bao giờ biết được ai là thủ phạm, mặc dù Thánh Thú-sama đã ngừng biến mất.
Nhân tiện, hộ vệ của nó đã nổi giận với tôi khi tôi huấn luyện nó đưa một chân lên, dù đó là bí mật.
---
Sau nhiều chuyện xảy ra, ba tháng đã trôi qua.
Mưa đã ngừng rơi.
Quyển 4 - Giai đoạn vị thành niên - Du hành vượt biển
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thất Nghiệp Chuyển Sinh
- Chương 42: Cuộc sống chầm chậm ở Làng Dorudia - Phần 2