Chương 3: Một Cuộc Đời Bi Kịch-Chìm trong bóng tối

Tôi đã không đến trường trong một tháng, và trở thành một hikikomori ( sống cách biệt vs xã hội nhưng nặng hơn Neet ). Khi thấy tôi như vậy, cha và các anh tôi đã nói những lời vô trách nhiệm với tôi như: Hãy lấy hết can đảm ra, cố gắng lên.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tôi không phải là người có lỗi.

Không ai trong hoàn cảnh đó sẽ tiếp tục đi học. Không có cách nào.

Vì vậy, bất kể ai khác nói gì, tôi vẫn kiên quyết tiếp tục lối sống khép kín của mình.

Tôi cảm thấy rằng những người bạn đồng trang lứa biết tôi đều nhìn vào hình ảnh của tôi, chế giễu tôi.

Ngay cả khi tôi không ra ngoài, miễn là tôi có máy tính và internet, tôi có thể dành thời gian của mình. Do ảnh hưởng của internet, tôi quan tâm đến nhiều thứ, và làm nhiều thứ khác nhau. Lắp ráp mô hình nhựa, tô tượng, tạo weblog. Mẹ tôi sẵn sàng hỗ trợ tôi và có vẻ như bà sẽ đưa ra số tiền để giúp tôi miễn là tôi yêu cầu.

Nhưng tôi đã phát ốm với tất cả chúng trong vòng chưa đầy một năm.

Tôi mất động lực mỗi khi thấy ai đó giỏi hơn mình . . .



Đối với những người khác, tôi chỉ đang đánh lừa xung quanh. Nhưng vì tôi ở một mình với quá nhiều thời gian, ẩn mình trong lớp vỏ đen tối của mình, tôi không thể làm gì khác.

Không, ngay cả khi tôi nghĩ lại, đó chỉ đơn thuần là một cái cớ.

Ít nhất, sẽ là lựa chọn tốt hơn nếu trở thành một mangaka và bắt đầu xuất bản những truyện tranh trên web khủng khϊếp, hoặc trở thành một tiểu thuyết gia web và bắt đầu đăng tiểu thuyết.

Nhiều người cùng hoàn cảnh đã làm ra chuyện như vậy.

Tôi đã chế giễu và coi thường những người đó.

Chế giễu những sáng tạo của họ, nghĩ rằng tôi là một nhà phê bình, nói những điều như "Còn tệ hơn cả đồ dở hơi", chỉ trích họ.

Mặc dù tôi không làm gì cả . . . . . .

( Tu bi ko tềnh iu nak, vẫn còn dài lắm ~ ~ )