Chương 231: Vua của Vương quốc Vương Long

Phần 1:

Tôi trở về Đại sứ quán sau khi đã nói chuyện xong với Randolph.

Và sau đó, tôi quyết định làm thủ tục thêm lần nữa để yết kiến với vị quốc vương hiện tại.

Trong mắt của Vương quốc Vương Long, thì tôi là bằng hữu của Ariel, bằng hữu của Randolph và bằng hữu của Benedict.

Yết kiến với vị vua của một nước lớn, làm sao mà dễ dàng được cơ chứ.

Mặc dù nghĩ là như vậy, nhưng rốt cuộc thì tôi cũng được cho phép.

“Gần đây danh tiếng của Rudeus-dono không ngừng vang xa, nên việc họ chấp nhận cũng là điều dĩ nhiên thôi ạ.”

Người của Đại sứ quán đã nói thế với tôi.

Mặc dù không thực sự cảm thấy vậy, nhưng đúng là tôi hay gặp nhiều người lạ đã biết trước tên tuổi của tôi.

Đẹp trai quá đúng là một cái tội nhỉ, nhưng cũng nhờ đó mà việc yết kiến đã được dễ dàng chấp thuận.

Thế này được rồi.

“Quả đúng là Rudeus.”

“Không phải đâu, Eris-ane, người ta là vua một nước đâu phải cứ muốn gặp là dễ dàng gặp được, chị phải nói là tuyệt vời mới đúng.”

“Rudeus đúng là tuyệt vời ghê!”

Eris vẫn y như mọi khi vậy.

Phần 2:

Vài ngày sau đó, tôi đi đến Vương Thành và được dẫn vào trong phòng yết kiến.

Không phải đang tỏ ra chảnh chọe hay gì gì, nhưng tôi chẳng có ưa phòng yết kiến tý nào.

Những lần ở phòng yết kiến của Vương quốc Asura, Vương quốc Shirone, hay Thành Kishirika... Đều là những lần phiền phức với tôi.

Phòng yết kiến là căn phòng được thiết kế sao cho trông thật nổi bật.

Với không gian rộng lớn, được trang trí xa hoa, và những kỵ sĩ mặc bộ giáp sáng bóng đứng thành hàng.

Một nơi để thể hiện uy quyền của mình với những nơi khác, cho người ta biết quốc vương của nơi này là một người vĩ đại, quốc gia này là một nước vĩ đại.

Phòng yết kiến là như vậy đó.

So về độ hoa mỹ và kích thước, thì của Vương quốc Asura tuyệt vời hơn nhiều.

Phòng yết kiến nơi ấy khá là rộng, chứa nhiều người và tạo cho ta cảm giác lộng lẫy.

Hồi đó có lẽ đông hơn là bởi lễ đăng quang của Ariel.

Không gian, lượng người, lượng tiền tiêu tốn, ngai vàng, và vẻ đẹp của người ngồi trên ngai.

Tất cả đều thuộc hàng thượng hạng.

Tuy là vậy, có điều tôi muốn làm rõ ở đây.

Quả thật phòng yết kiến của Vương quốc Asura đúng là tuyệt vời.

Vậy nhưng, ở thế giới này nó chỉ xếp thứ hai.

Phòng yết kiến nơi đó, không chỉ mỗi phòng yết kiến thôi.

Trên đường tới phòng yết kiến, tôi đã quan sát kỹ xung quanh.

Từ bên ngoài lâu đài, những vị khách khi tới đó sẽ cảm thấy ấn tượng bởi khu vườn thanh lịch và những tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ được trưng bày, thế nhưng, trên đường lại không có một ai ở quanh cả.

Một hành lang tĩnh lặng không một chút âm thanh.

Người ta sẽ nhận thấy ở đó bầu không khí trang nghiêm và không khỏi có cảm giác căng thẳng.

Tiếp đó, là một cánh cửa lớn dẫn đến phòng yết kiến.

Đằng sau nó, là một không gian dù có là nói tâng bốc thì tôi cũng không thể nói trông nó tráng lệ được.

Căn phòng được trang trí ở mức độ cần thiết hết sức có thể và đơn giản nhất có thể.

Ngoài ra, ở đó có 12 kỵ sĩ đứng thành hàng ở phía trước ngai vàng.

Tất cả họ đều đeo mặt nạ, tạo ra cảm giác uy áp nhưng đồng thời cũng đơn sơ.

Tất cả những điều này là để khiến vị trí ngai vàng trông bắt mắt hơn.

Người duy nhất không đeo mặt nạ là người ngồi trên ngai vàng.

Sức hiện diện áp đảo cùng với tràn đầy sự tinh tế, và cả sự tao nhã nữa... Ai ai cũng sẽ phải cảm thấy choáng ngợp.

Nơi đó là ở đâu ư?

Chẳng cần phải giấu diếm làm gì nữa, đó là Thành Không Trung Chaos Breaker.

Thuộc sở hữu của Giáp Long Vương Perugius.

Hồi đó tôi chưa nhận ra, nhưng quả nhiên điều quan trọng nhất vẫn là biết cách bố trí mọi thứ.

Có thể nói chắc như đinh đóng cột rằng, Perugius là người có con mắt nghệ thuật sắc sảo nhất thế gian.

“...Ồ~”

Thế nhưng, khi nhìn thấy phòng yết kiến của Vương quốc Vương Long, tôi đã phải cất giọng trầm trồ.

Phòng yết kiến của đất nước này, có đặc trưng hơi khác so với của Asura và Chaos Breaker.

Nó thô sơ hơn tất thảy.

Đầu tiên là, trước lối vào phòng yết kiến, có hai bộ giáp khổng lồ như đang đứng canh.

Chiều cao phải tầm 3 mét.

Kích cỡ cũng gần ngang bằng Ma Đạo Khải, chúng như những bức tượng Kim Cang Lực Sĩ, đang trừng mắt nhìn những ai đang đi đến phòng yết kiến.

Ở thế giới này không có tộc người khổng lồ nào cả.

Có thể có tộc người nào đó to lớn mà tôi không biết, nhưng chí ít thì không ai ở Vương quốc Vương Long có thể mặc những bộ giáp kia.

Điều này có nghĩa, chúng tồn tại là để tạo ra sự kinh hãi cho những người tới nơi đây.

Và khi bước vào bên trong phòng yết kiến, thứ mà ta sẽ để ý đến là những bộ giáp khác.

Từ gần cửa cho đến gần ngai vàng, là những bộ giáp trống rỗng đứng thành một vòng tròn xung quanh phòng yết kiến.

Tiếp đến, ở bên cạnh chiếc thảm có sợi chỉ màu vàng dẫn đến ngai vàng, là tượng người mặc bộ giáp đứng bảo vệ nhà vua.

Tất cả đều đang cùng bảo vệ cái ngai vàng sắt ảm đạm kia.

Một miếng đệm bị đóng đinh tán trên chiếc ngai sắt khiến cái ngai trông như thể là vốn được làm từ bộ giáp nào đó vậy.

Nhìn chả thấy thoải mái khi ngồi lên tý nào.

Căn phòng gần như là không có trang trí.

Hiện tại, có những biểu tượng như là của những nước đồng minh và huy hiệu của Đoàn Kỵ Sĩ đang được trưng bày, nhưng cũng chỉ có vậy.

Bức tường đá gồ ghề, và những bộ giáp bạc.

Có lẽ những thứ nào trông có vẻ mạnh mẽ thì đều được đem ra bố trí.

Vậy nhưng, cái cảm giác áp lực này sẽ khiến cho người ta cảm thấy như là đang bị theo dõi bởi nhiều người.

... Nơi này tôi không thể giới thiệu cho tất cả mọi đối tượng được, cho nên đánh giá của tôi là 4 sao.

“Quốc Vương thứ 33 của Vương quốc Vương Long, Stelvio von King Dragon bệ hạ đã giá lâm!”

Trong lúc tôi còn đang mải nghĩ ngợi, bài giới thiệu quốc vương bệ hạ đã kết thúc.

Tôi quỳ gối và cúi đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo.

“Hãy ngẩng đầu lên, và xưng danh tính của mình.”

“Lần đầu gặp mặt bệ hạ, tên của tôi là Rudeus Greyrat, thuộc hạ của [Long Thần Orsted], xin kính chúc bệ hạ có một ngày tốt lành ạ.”

Người đang ngồi trên ngai vàng ở phòng yết kiến là một người đàn ông bình thường.

Chiếc vương miện đeo trên đầu không có vẻ hợp với cái màu tóc vàng tối đó.

Tuổi tầm 40 chăng?

Xét về phong thái, thì trông khá là giống hoàng huynh của Ariel.

Cái tay hoàng tử đệ nhất Gravel.

“Có phải là Rudeus Greyrat, người đã đánh bại Thủy Thần Reida và một mình ngăn chặn quân xâm lăng đến Shirone?”

Lại là tin đồn được thổi phồng lên.

Không biết đã phải lấy kim châm chọc nổ bao nhiêu là lần rồi.

“Không đúng ạ, Thủy Thần Reida là do ngài Orsted, còn quân xâm lăng thì tôi không chỉ có một mình, mà còn có cả sư phụ và những binh sĩ của Pháo Đài Karon nữa.”

“Thành thật đấy nhỉ.”

Vị quốc vương này không có vẻ gì uy nghiêm.

Có lẽ là do lần đầu gặp mặt, hoặc là do tôi đã gặp nhiều người khác uy nghiêm hơn.

“Nhưng có một điều rõ ràng ở đây, là ngươi có liên quan đến cái chết của Thủy Thần Reida và Bắc Đế Auber.”

“Điều này, quả thật đúng là vậy.”

“Đất nước này của ta coi trọng năng lực hơn địa vị. Những người tự mình tạo dựng tên tuổi trên chiến trường như ngươi sẽ đều được ta kính trọng cả.”

“Ngài đã quá khen rồi ạ.”

Ôi chà, tự dưng cảm thấy sướng ghê.

Bình thường thì toàn bị người ta xem thường cơ...

Quả nhiên là nhờ hành động đúng theo thứ tự chăng.

Hoặc có lẽ là bởi bộ trang phục mượn từ Đại sứ quán.

“Hiếm khi ta có cơ hội được nghe câu chuyện từ một kẻ như ngươi... nhưng ở mặt khác, thì một kẻ có tầm cỡ như ngươi sẽ chẳng bao giờ phải cần xuất hiện trước mặt ta, nếu như là không có việc gì đó.”

“Chuyện này...”

“Khoan, đừng nói gì, hãy để ta đoán.”

Vị quốc vương giơ bàn tay về phía trước để ngăn tôi nói tiếp, và vuốt cằm của mình.

Bộ râu của anh ta được cạo trông khá là đẹp.

Nghĩ lại thì, đàn ông ở đất nước này hầu như là ai cũng đều để râu.

Nhiều người ở Asura thì lại cạo sạch râu... xem ra râu là một nét văn hóa.

“Đầu tiên thì, ngươi tới đây không phải là muốn phục vụ chính phủ.

Ngươi được cho là có quan hệ thân gần với nữ hoàng Vương quốc Asura.

Thế thì, đáng lẽ ngươi phải tới Vương quốc Asura thay vì tới Vương quốc của ta. Không chỉ sẽ dễ dàng được phục vụ chính phủ mà ngươi sẽ còn được phong tước vị.

Ta đoán có đúng không?”

“...Đúng như những gì ngài đoán ạ.”

Vị quốc vương đang nhìn tôi chằm chằm.

Và rồi, trong khi vẫn mỉm cười nham hiểm, anh ta tiếp tục nói.

“Ta có thể làm gì để tạo điều kiện thuận lợi cho một kẻ có tầm cỡ như ngươi nhỉ... xem nào xem nào...

À, phải rồi.

Tiện đây nói luôn, ở khắp ngõ ngách ngoài kia đang lan truyền tin đồn bí ẩn...

Là tin đồn gì ấy nhỉ, Chagall?”

Nghe thấy câu hỏi của quốc vương, một trong những kỵ sĩ đứng ở bên cạnh anh ta cúi đầu.

Người này có bộ mặt trông giống như tên du côn, và dựa vào bộ giáp đang mặc giống như của Randolph, thì chắc là cùng một Đoàn Kỵ sĩ...

Cơ mà, Chagall ư.

Người này đã được tôi điều tra kỹ lưỡng.

“Rudeus Greyrat đã và đang đi kêu gọi các quốc gia khác chuẩn bị cho sự hồi sinh của Laplace 80 năm về sau.”

Đại tướng quân Chagall Gargantis.

Nhất Tướng của Vương quốc Vương Long.

Mang một phần tư dòng máu người tộc tai dài, mặc dù cử chỉ và lời nói có phần thô lỗ, nhưng thực chất lại là một người sắc bén và thích làm hơn nói.

Nghe nói là vậy, nhưng tai người này trông thì lại ngắn và ăn nói cũng lịch sự nữa, có lẽ là vì đang ở trước mặt quốc vương ư.

“Ồ, là cái tin đồn này.”

Cả Giáo Hoàng Milis cũng đã biết điều này, mạng lưới tin tức của những nước lớn đúng quả là không thể xem thường được.

“Sau đó thì, là một phần của việc kêu gọi, ngươi đã thành lập tổ chức của mình ở từng quốc gia khác nhau, và hoạt động kinh doanh từ những tổ chức đó... có đúng không?”

“Không sai.”

Mặc dù không có sai, nhưng mà...

Tôi có cảm giác diễn biến của cuộc nói chuyện này sắp rẽ sang một chiều hướng hơi khác.

“Và như những nước khác, ngươi đến đây cũng là để đưa ra yêu cầu hợp tác và sự cho phép... có đúng không?”

Vị quốc vương đang mỉm cười khoái chí thấy rõ.

Ừ, là vậy đó.

Không phải vì Gisu, thì tôi cũng định như vậy.

Nhưng lần này tôi tới đây là vì lý do hơi khác...

Thế nhưng, trông anh ta đang cao hứng thế kia, tôi mà đi nói không đúng thì lại xị cái mặt ra mất.

Để điều này xảy ra thì không tốt chút nào.

“Muốn có sự cho phép, để thích làm gì thì làm. Cái thái độ này ta không có ghét.”

Vị quốc vương vui vẻ nói tiếp.

Bộ anh ta đã mong chờ tôi tới đây sau khi nắm bắt được thông tin về hoạt động của tôi ư...

Thật không thể tin được.

“Nhưng kể cả khi ngươi có yêu cầu được nhận sự cho phép ngay, thì đây cũng là vấn đề liên quan đến thể diện quốc gia.

Ta không muốn có một đám đông ngu xuẩn ập vào đây khi biết rằng có thể nhờ quốc vương việc gì cũng được.”

“...”

“Thế cho nên, ta có một điều kiện... ủa gì vậy?”

Khi tôi lặng lẽ giơ tay lên, vị quốc vua tỏ ra phân vân.

Chủ đề cuộc nói chuyện bắt đầu chệch hướng rồi.

Cứ để anh ta tự biên tự diễn thì không được.

“Xin thứ lỗi vì đã ngắt lời của bệ hạ.

Những gì mà ngài nói quả thật không có sai, tuy nhiên ngày hôm nay tôi tới đây là vì mục đích khác đôi chút.”

“...Hồ.”

Tôi sẽ nói cái vấn đề trước mắt.

“Đó là về đứa con của Benedict-sama.”

Sắc mặt của vị quốc vương đã thay đổi.

Cùng với bầu không khí xung quanh.

“Theo như những gì tôi được nghe từ vị bằng hữu Randolph của tôi, xem ra là đứa con của Benedict-sama... Pax-sama đang bị coi như là một gánh nặng, và có những động thái như là trừ khử đã diễn ra liên tục cho đến thời điểm hiện tại.”

“Thế thì có làm sao?”

Vị quốc vương không tỏ ra ngần ngại, to tiếng nói vậy.

“Cũng như mẹ của nó, nó không còn giá trị sử dụng cho mục đích chính trị nữa. Ta chẳng có một lý do gì để đi giữ một đứa sau này sẽ là gánh nặng cho cả đất nước.”

“Vậy Randolph-dono thì thế nào? Đứa trẻ mà bị giết, Randolph-dono sẽ không còn ở lại đây nữa.”

“Vương quốc Vương Long này không có nhỏ bé tới mức phải đi phụ thuộc vào một trong Thất Đại Liệt Cường.”

Phải rồi.

Không thì làm sao mà nghĩ đến việc ám sát chứ.

“Thế này nghĩa là, ngươi tới đây là để cầu xin ta tha mạng cho đứa trẻ?”

“...Không.”

Tôi nhìn thẳng mặt vị quốc vương và nói rằng.

“Thay vì là cầu xin tha mạng, tôi nghĩ đây là điều không cần thiết và không đáng để làm.”

“Hả.”

Vị quốc vương khì cười và quay sang nhìn Chagall đang đứng bên cạnh.

“Nghe thấy không Chagall.”

“Với đôi tai này, thần đã nghe rõ ạ.”

Vị quốc vương giậm chân tại chỗ và hơi nghiêng người về phía trước.

Khuỷu tay đặt lên đùi, và nhìn chằm chằm vào tôi như thể là đang hậm hực.

Thái độ giờ đây đã khác với ban đầu.

Đây là bản chất thật sự của vị quốc vương này sao.

“Thế ta hỏi cái này, Rudeus Greyrat. Ngươi định đề xuất lợi ích đôi bên gì nào?”

Không việc gì phải hoảng.

Tôi không có sợ.

Perugius còn uy nghiêm hơn nhiều.

“Vậy, cho phép tôi nói tiếp.”

Nội tình của cái đất nước này, công ty tôi đã nắm rõ hết.

Ngài Giám Đốc biết hết mọi thứ mà.

Như là chuyện gì sẽ xảy ra bởi hành động tiếp theo của tôi.

“Đầu tiên, kể từ khi ngài quốc vương quá cố băng hà, những nước thuộc địa của Vương quốc Vương Long, đã bị tấn công bởi ít nhất là ba nước khác. Chúng đều từ những nước thuộc Khu Vực Tranh Chấp ở phương bắc.”

“...”

“Mặc dù vẫn còn đang nằm trong tầm kiểm soát, nhưng những nước thuộc địa vẫn cần phải được cung cấp viện trợ.

Chiến tranh nổ ra trong lúc hỗn loạn trong nước vẫn còn đang tiếp diễn, hẳn là đã khiến Vương quốc Vương Long phải chịu tổn thất không hề ít, ngay cả đến bây giờ cũng đang phải bận nghĩ cách đối phó.”

“Thế... thì sao?”

“Tôi có thể chấm dứt vấn đề giúp ngài.”

Dù sao thì, Ariel chính là người đã thổi bùng ngọn lửa chiến tranh.

Phía cô ấy đã xúi giục những nước đang nhăm nhe muốn tấn công Vương quốc Vương Long để mà bán vũ khí cho chúng.

Vương quốc Asura là một nước giàu có, và họ cũng hay giúp đỡ tôi.

Thế nhưng, tiền không phải là vô đáy.

Đôi khi họ cũng phải đi làm những công việc dơ bẩn.

Mà, thực tế thì cho dù Vương quốc Asura có không làm như vậy, thì họ cũng tự mình kiếm được khối tiền.

Thế nên, đây chủ yếu là để quấy rối Vương quốc Vương Long là chính.

Tôi có bảo họ dừng thì họ sẽ dừng thôi, chắc là thế.

“Thưa bệ hạ, có phải vào thời điểm quốc vương quá cố băng hà, ngài đã vay một số tiền lớn từ Giáo Hội Milis vì lúc đó đang cần rất nhiều?”

“...”

“Hiện tại, mặc dù bản thân khoản nợ đã được thanh toán, nhưng từ đấy Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện đã được phép ở lại đất nước.

Và với Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện truyền bá áp đặt tôn giáo của mình ở trong nước, một số vấn đề vì thế mà đã nảy sinh.”

“Có thể chấm dứt được sao?”

“Tôi có thể làm được.”

Giả sử mà có còn lại chút nợ chưa trả, thì tôi sẽ không thể can thiệp vào.

Nhưng nếu không còn nợ, thì sẽ còn Thánh quốc Milis quấy rầy Vương quốc Vương Long.

Một khi tôi nói chuyện với Miko hoặc Giáo Hoàng, Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện ở đất nước này sẽ trở về Milis ngay lập tức thôi.

Lần này sẽ phải mắc nợ Ariel và Giáo Hoàng, nhưng cũng không sao cả.

Quan hệ là để dùng cho những lúc như thế này mà.

Sau này họ có đòi hỏi gì, thì để đến lúc ấy rồi nghĩ.

“Hơn nữa, trong tương lai nếu đứa trẻ mà trở thành vấn đề cho Vương quốc Shirone, thì tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.”

Trong trường hợp ấy, tôi sẽ dẫn Zanoba theo.

Zanoba và Randolph, tổng cộng 3 người.

Đến lúc đó liệu có thành Cuộc Chiến Báo Thù cho Pax không đây.

“Ngài thấy thế nào ạ?”

Hiện tại, tôi đã nêu ra 3 điểm lợi.

Những cái lợi này này hẳn là sẽ đủ để giữ được cái mạng cho đứa trẻ.

“...”

Tuy nhiên, sắc mặt của vị quốc vương có vẻ không được tốt.

Anh ta đang nhìn tôi với bộ mặt hầm hầm.

Bộ nói vậy vẫn chưa đủ hay sao?

“Thần nghĩ lời đề nghị này không tồi.”

Vị kỵ sĩ có tên Chagall là người ném phao cứu sinh.

“Rudeus-dono là người có tiếng nói ở cả Vương quốc Asura và Thánh quốc Milis.

Quả thật có sự đáng tin ở đây.

Lời đề nghị của Rudeus-dono cho dù chỉ đem lại ít lợi ích vì chúng ta đã có biện pháp đối phó với tình hình trong nước... Vậy nhưng, thần có nghe nói Rudeus-dono đã nắm được điểm yếu của Nữ hoàng Ariel và Miko của Milis.

Thiết lập quan hệ với một người có quan hệ rộng như Rudeus-dono đây sẽ đem lại cho chúng ta được nhiều lợi ích.

Hiện tại, với những lợi ích trên bù cho những bất lợi đang có, thì cái lợi ――”

“Chagall, im lặng coi.”

Chagall vội vã ngậm chặt miệng khi bị quốc vương ra lệnh im lặng.

“Ta biết là sẽ có lợi.”

Vậy thì có điểm gì mà không hài lòng chứ?

“Nhưng ta không thích thái độ của hắn. Cảm giác như là đang nhảy múa trên lòng bàn tay của hắn vậy.”

Ủa, vậy tôi nên khiêm tốn hơn sao.

Chẳng lẽ tôi đã ăn nói quá trớn.

Điều chỉnh lại thói quen này cũng không phải là dễ.

“Không phải ta không đồng ý với lời đề nghị chỉ vì ta không thấy thích.

Cách đối xử với đứa con của Benedict, nên được quyết định qua cuộc họp quốc hội.

Chưa gì đã chấp nhận ngay lời đề nghị của một kẻ vừa mới tới đây, ngươi thấy vậy có được không?”

“Bệ hạ, thế có phải nghĩa là trong cuộc họp đã chỉ ra rõ rằng việc ám sát là phương án cuối cùng?

Cứ để yên mầm mống loạn lạc sau này, hay là đánh mất đi [Tử Thần]?

Chắc hẳn là quốc hội đã thiên về lựa chọn đầu, nhưng nếu có một sự lựa chọn khác tốt hơn, thì có gì sai mà không chọn chứ.”

“Không, không có phải.

Điều mà ta đang lo ở đây liệu có bảo vệ được uy tín lịch sử của Vương quốc Vương Long hay không.

Một kẻ mới lên ngôi như ta mà để người đời đánh giá là một kẻ thiếu quyết đoán, thì lòng trung thành của những người theo ta rồi cũng từ đó mà lung lay.”

Vị quốc vương này xem ra rất để ý đến thể diện.

Mặt khác, Chagall thì lại đang là một người đồng minh.

Tuy nhiên, tôi chẳng cảm thấy cái gì gọi là ‘uy tín’ qua cuộc nói chuyện này.

“Hừm...”

Cứ từ từ mà đi đến quyết định, cùng với những người không có mặt ở đây.

Thoải mái mà bàn với Tể Tướng của mình.

Nghe người ta nhận xét xong, thì sẽ thấy đây không phải là lời đề nghị tồi đâu.

Mà cho dù là tôi có bị từ chối, thì tôi vẫn còn nước đi khác.

Thông tin cá nhân của những nhân vật quan trọng ở cái đất nước này, đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay đây rồi.

Tôi chỉ việc lợi dụng thông tin về những thứ mà họ thích, họ ghét và điểm yếu của họ để gỡ những chỗ rối, rồi gì thì gì quan điểm của họ sẽ chẳng mấy chốc thay đổi thôi.

Mặc dù vậy, tôi cũng không muốn quá lạm dụng việc này vì e sợ những tác dụng phụ về sau.

“... Kirk, con thấy sao?”

Vị quốc vương gọi người thanh niên đang ngồi ở vị trí hơi xa.

Ở tầm tuổi tôi.

Cậu ta có bộ râu ngắn và mái tóc màu vàng.

Người này cũng đã được tôi điều tra từ trước.

Kirkland von Kingdragon.

Hiện đang là hoàng tử đệ nhất, và sớm muộn sẽ trở thành quốc vương.

Rất khôn ngoan và thông thạo chính trị.

Nhưng lại có một tương lai đáng buồn đang chờ đợi phía trước.

Tương lai đó được gọi là thất tình.

Lúc này cậu ta đang phải lòng một người.

Cậu ta đã đến lễ đăng quang được tổ chức ở Vương quốc Asura với tư cách đại sứ, và phải lòng Ariel ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Kể từ đó, cậu ta đã nhiều lần đi đi về về với lại Vương quốc Asura, nhưng chỉ đến khi 25 tuổi mới chịu thổ lộ tình cảm. Và [Hy sinh oanh liệt].

Có lẽ vì bị Ariel cự tuyệt quá thẳng thừng, mà cậu ta đã giương cao ngọn cờ Anti-Asura.

“Con nghĩ chúng ta nên chấp nhận lời đề nghị đó.”

Thế nhưng, tương lai đó chưa thành hiện thực.

Hiện tại cậu ta vẫn còn đang giữ quan hệ hữu nghị với Vương quốc Asura.

“Quan điểm của con từ trước tới nay vẫn là không công khai gây thù địch với Vương quốc Asura, cho đến khi Khu Vực Tranh Chấp được bình ổn.

Việc Rudeus-dono có quan hệ thân gần với Nữ Hoàng Ariel, điều này thì con đã biết rõ.

Nếu chúng ta chấp nhận lời đề nghị của Rudeus-dono ngay tại đây, ngoài việc thiết lập được quan hệ với cả Long Thần Orsted, con nghĩ Vương quốc Asura sẽ khó có thể nào gây khó dễ cho chúng ta như thời điểm hiện nay được nữa.

Trên hết ở đây, là con tin rằng nó sẽ mang lại lợi ích cho đất nước chúng ta về sau.”

Khi cậu ta nói rõng rạc như vậy, cậu ta tràn trề khí thế của một người dám nghĩ dám làm.

Hoàn toàn khác với tôi.

Dựa vào lời nói và cách diễn đạt vừa rồi, tôi nghĩ cậu ta cũng có chút ý đồ đối với lại Ariel, nhưng có lẽ bởi cái khí thế của một người dám nghĩ dám làm ấy, mà tôi không cảm thấy chút sai trái gì từ cậu ta.

Kiểu người này được gọi là Ikemen (Trai đẹp) đây mà.

“Hừ...”

Nghe được những lời vừa rồi, vị quốc vương nhìn lên trần phòng.

Như thể là câu trả lời được viết ở trên đó.

“Được rồi... thế thì, ta sẽ đồng ý vậy.”

Vị quốc vương khẽ nói vậy và quay sang nhìn về phía tôi.

Câu trả lời có lẽ đã có sẵn trong đầu người này, nhưng anh ta đã chưa thể chấp nhận ngay được.

“Xin cảm ơn bệ hạ.”

Tôi cúi đầu cảm tạ theo nghi thức.

Nhưng rồi, ngay lập tức có một giọng nói phát ra từ bên trên.

“Được, hãy ngẩng đầu lên đi.”

Tâm tình của vị quốc vương dường như đã thay đổi.

Tôi ngẩng đầu lên theo lời của anh ta và thấy được cái nụ cười gượng đó.

Nụ cười gượng của một người đàn ông mệt mỏi, không có chút gì của sự uy nghiêm cả.

“Tình hình hiện tại của Vương quốc Vương Long là như vậy đấy.

Bởi vì chính sự thiếu quyết đoán và thiếu oai nghiêm của một người làm vua, mà cái tình trạng hỗn loạn này nó cứ tiếp diễn.

Cho nên ta lấy làm tiếc về việc chuẩn bị cho 80 năm về sau của cậu, bởi vì có lẽ ta sẽ không thể giúp ích được nhiều cho cậu đâu.”

“... Không có gì ạ.”

A, đây là.

Ra đây là bản chất thật sự của vị quốc vương.

Ngay khi nhận ra được điều này, tôi nhớ lại thông tin nghe được từ Orsted.

Thời gian trị vì của Quốc Vương Stelvio khá là ngắn.

Chỉ chưa đầy 10 năm là anh ta sẽ mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng, và phải chuyển giao ngôi vua cho người con trai.

Sau khi Kirk lên ngôi, Vương quốc Vương Long sẽ có bước đột phá đáng kinh ngạc.

Đó mới chính là khởi đầu của Vương quốc Vương Long thật sự... Và Stelvio là người gián tiếp dẫn đến điều này.

Đó là lý do vì sao mà tôi không nhớ rõ về anh ta.

Nhưng mà, tại sao lại thế.

Giờ đây, tôi lại càng để ý đến vị quốc vương này hơn là những người quan trọng như là Chagall và Kirk.

Chỉ qua cuộc trao đổi ngắn vừa qua, mà tôi đã cảm thấy có hứng thú đến anh ta rồi ư?

“Chuyện như này, tôi lại thấy thích là đằng khác.”

Ngồi trên ngai vàng với xung quanh là những bộ giáp.

Không có năng lực, nhưng vẫn phải làm tròn bổn phận làm vua.

Thế nhưng, anh ta đã không bao giờ trở nên suy đồi, và với sự giúp đỡ của những người xung quanh, anh ta đã sống hết mình với vị trí quốc vương.

Chí ít thì, sống hết mình trong khi đóng cái vai quốc vương.

“Hahaha, thấy thích sao. Thế là vô lễ đấy. Rudeus Greyrat à.”

“Tôi đúng là đã vô lễ rồi ạ.”

Quả thực, anh ta không phải là loại người sẽ để lại dấu ấn trong dòng lịch sử.

Cho dù có qua lại với nhau, thì sẽ chẳng được cái lợi ích gì.

Thế nhưng, khi còn tồn tại trên cõi đời này, tôi muốn kết thân được với anh ta.

Tôi chỉ đơn thuần nghĩ là như vậy.

Phần 3:

Thế là tính mạng của Tiểu Pax đã được an toàn.

Benedict đã được giải thoát khỏi việc mỗi ngày sống trong sự sợ hãi, và Randolph rất hài lòng với kết quả này.

Vương quốc Vương Long, cũng mừng rỡ bởi không phải lo mất Randolph.

Tiện đây nói luôn, tôi cũng lấy làm nhẹ nhõm khi hoàn thành được mục tiêu [Phát lệnh truy nã Gisu].

Đến một dịp nào đó nói chuyện lại với vị quốc vương khi người này vẫn còn tại vị, thì việc thành lập Binh đoàn đánh thuê ở đây rồi sẽ được chấp thuận thôi.

Xem ra là tôi có thể duy trì quan hệ hữu nghị với Vương quốc Vương Long rồi.

Mà có lẽ, kết quả sẽ còn tốt đẹp hơn nếu như không có cái hậu quả mà ngài giám đốc để lại...

Dù rằng phải mắc nợ Ariel và Giáo Hoàng bởi chuyện lần này, nhưng để sau này trả lại cũng được.

Còn cả chuyện của Pax mà tôi cần phải giải quyết vào vài năm tới, đến lúc ấy thì tôi sẽ dẫn cả Zanoba theo.

“Ôi chà, thật là may quá. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như thế, thì ta sẽ buộc phải dẫn chủ nhân đi và hủy diệt Vương quốc Vương Long mất.”

Trước khi tôi rời đi, Randolph cười lạch cạch và nói như vậy.

Thực tế ra mà nói, mặc dù có thể không có đủ sức, nhưng hắn có thừa quyết tâm để làm vậy.

Để binh sĩ phải bỏ mạng khi chiến đấu với Randolph.

Hay là phải lo bất hòa với Vương quốc Shirone sau này.

‘Ai mà ngu ngốc đi chọn cái lựa chọn đầu chứ.’

Mình tôi nghĩ như vậy, cũng là vì tôi đã trực tiếp nếm mùi của Randolph.

“Nhưng nếu quốc vương bệ hạ đã bằng thuận rồi, thì ta cũng chẳng còn việc mà làm nữa. Điều này, không hay cho lắm.”

Ý của Randolph là sẽ không bao giờ rời xa khỏi Benedict ư.

Mà, thế thì cũng được thôi nhỉ.

“Rudeus-dono có biết gì về Ma Đế Kishirika Kishirisu không?”

“... Ừ. Tôi đã từng gặp cô ta hai lần.”

“Nếu muốn tìm ai, ta khuyên cậu hãy đi tìm ả trước.”

Vậy à.

Kishirika cũng là một lựa chọn.

Trước kia Roxy đã từng nhờ tới năng lực của cô ta để tìm Zenith.

Cô ta có sở hữu loại ma nhãn khá là giống với Thiên Lí Nhãn.

Quả thật, nếu tôi đi nhờ cô ta, thì việc xác định vị trí của Gisu sẽ dễ như trở bàn tay... dù có thể là không chính xác được, nhưng ít ra thì cũng thu hẹp được phạm vi tìm kiếm.

Sao tôi lại không nghĩ ngay tới việc tìm cô ta chứ?

À không, vốn dĩ thì tôi cũng chẳng nghĩ cô ta là một kẻ đáng tin cậy.

“Ả ta có thể sẽ đưa ra một cái giá, nhưng nếu cậu giơ cái nhẫn này ra trước mặt ả và nói [Mong ước của Randolph], thì yêu cầu dù có hơi phi lý ả cũng sẽ chịu nghe.”

“Ồ...”

Vậy là không cần phải đãi cô ta một bữa à.

“Tôi hiểu rồi. Thế thì tôi sẽ nhận nó.”

Tôi nhận lấy một chiếc nhẫn màu trắng từ Randolph.

Hình như là được làm từ xương.

Một vật đáng ghê rợn làm sao. Có lẽ nào nó bị nguyền rủa... bộ có nên đeo nó không.

“Vậy, Rudeus-dono, chúc cậu đạt được thành công.”

“Ông Randolph hãy giữ gìn sức khỏe nhé.”

Và như vậy, chúng tôi đã rời khỏi Vương quốc Vương Long.

Điểm đến tiếp theo là Đại Lục Ma.

Là nơi mà Ma Vương Atoferatofe đang cư ngụ.

Quyển 22 - Giai đoạn thanh niên - Tổ chức