Chương 99: Tình địch

Liên tiếp hai trận mưa rơi xuống, không khí dần chuyển lạnh, bất tri bất giác, Hàng Châu đã sang thu.

Mùa thu, không nóng bức, không lạnh giá, chỉ có khí hậu ôn hòa dịu nhẹ, khiến lòng người cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Nhiễm Tỉnh cũng thích nhất là mùa thu.

Nhiễm Tỉnh đi dạo trong sân trường, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, thấy lá cây rụng rải rác, màu cam, vàng tươi, đỏ thẫm,.... Đủ các loại màu sắc khác nhau chồng chất lại thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Nhiễm Tỉnh ngồi xuống nhặt một chiếc lá màu đỏ cam, cầm vào xương lá rồi xoa xoa, chiếc lá phong chuyển động trong tay cô, cô nhìn chằm chằm vào chiếc lá, đầu suy nghĩ ngẩn ngơ, đứng ngây ngốc tại đó, nghĩ tới tâm sự hỗn độn trong lòng, cuộc sống hằng ngày tẻ nhạt của thiếu nữ trầm tính...

"Ting" một tiếng, Wechat hiện lên, Phó Tuyết Thần gửi tin nhắn tới: "Tối nay lập thu xinh đẹp một chút nha!"

Nhiễm Tỉnh nghĩ ngợi đây chắc chắn là bạn trai đang muốn nói chuyện hẹn hò với cô, trả lời đơn giản mà thô bạo: "oke"

Tiết học buổi chiều kết thúc, Phó Tuyết Thần lái xe đến dưới ký túc xá của Nhiễm Tỉnh chờ cô, Nhiễm Tỉnh nghĩ đây là đi hẹn hò, thiếu nữ dưỡng sinh liền quyết định không mặc áo hoodie với quần jean nữa, mà đổi thành áo sơ mi với chân váy ngắn, kết hợp với một đôi boot, khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, một chiếc túi đeo chéo, biến thành một cô gái dịu dàng hiền thục.

Phó Tuyết Thần thấy bạn gái từ lúc lập thu đến nay đây là lần đầu tiên cô mặc váy ngắn, không thể vừa lòng hơn nữa.

Anh lái xe đưa Nhiễm Tỉnh đến một nhà hàng kiểu Pháp ở Tây Hồ, nhà hàng kiểu Pháp được trang trí rất cầu kỳ, nhà hàng nằm trong một tòa biệt thự hai tầng, ngay cạnh Hồ Tây, cách đó vài bước chân là tới Cầu Kiều.

Nhiễm Tỉnh theo Phó Tuyết Thần đi vào trong, liền nhìn thấy trong nhà có không ít bóng bay, trên vách tường phòng ăn, có mấy quả bóng to hơn trang trí chữ "Happy Birthday"

Nhiễm Tỉnh nghiêng đầu nhìn về phía Phó Tuyết Thần, cười dò hỏi: "Hôm nay là bạn của anh....." sinh nhật sao?

Trong nháy mắt sắc mặt Phó Tuyết Thần đen như đít nồi.

Nhiễm Tỉnh nhìn sắc mặt bạn trai tối đi, lập tức như ý thức được gì đó, vẻ mặt tràn đầy cầu sống, lập tức sửa lại lời nói: “Để chúc mừng sinh nhật anh sao.”

Phó Tuyết Thần bình tĩnh liếc cô một cái, ném cho cô một ánh mắt ý vị thâm trường.

Lá gan Nhiễm Tỉnh run rẩy một trận, cái tên Phó Tuyết Thần này, tính tình khá tốt, nhưng thi thoảng cũng sẽ tức giận, nhưng anh sẽ không bao giờ tức giận với cô, chỉ ôm lấy cô hôn mãnh liệt một trận giải hận, hôn hôn vài cái là tâm tình trở nên vui vẻ rồi.

Nhiễm Tỉnh vốn dĩ là người rất không tim không phổi, nhưng hiện tại, chỉ cảm thấy mình là một người bị chồng quản nghiêm.

Cảm giác cực kỳ đáng sợ.

Phó Tuyết Thần thấy Nhiễm Tỉnh như vậy, liền biết cô gái này căn bản không biết hôm nay là sinh nhật của anh, nhưng nếu cô đã giả vờ biết, Phó Tuyết Thần lười biếng duỗi tay, nói: “Quà sinh nhật đâu?”

Nhiễm Tỉnh vốn không biết hôm nay là sinh nhật Phó Tuyết Thần, làm gì có chuẩn bị quà sinh nhật, nhưng cô vốn là đứa nhỏ thông minh lanh lợi, đầu óc xoay chuyển nhanh lẹ, lập tức ngọt ngào cười, nói: “Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi, một lúc nữa cho anh xem.”

Phó Tuyết Thần cười khẽ như núi xa mây bay, anh thu tay lại, giọng nói réo rắt du dương: “Được thôi, đợi chút nữa xem em chuẩn bị cho anh quà sinh nhật gì.”

Nhiễm Tỉnh nhìn anh cười đến thản nhiên, lại chỉ cảm thấy Phó Tuyết Thần của giờ phút này có một loại hơi thở của ác ma.

Nhiễm Tỉnh cảm giác như ma quỷ phía sau Phó Tuyết Thần đang cười dữ tợn: Ông đây muốn nhìn xem nhà mi chuẩn bị quà sinh nhật gì cho ông đây, Nhiễm Tỉnh tốt hơn hết mi nên làm cho ông đây vừa lòng, nếu như không hài lòng, hừ hừ, mi chết chắc rồi!

Toàn bộ bên trong Nhiễm Tỉnh đều đang run rẩy, khát vọng sinh tồn nổi lên mãnh liệt, cô bắt đầu thổi cầu vồng dỗ dành bạn trai: “Phó Tuyết Thần anh sinh vào mùa thu nha, mùa em thích nhất chính là mùa thu.”

Phó Tuyết Thần lười biếng liếc cô một cái, không thèm hé răng.

Nhiễm Tỉnh lại tiếp tục nịnh nọt: “Ngày 22 tháng 10, Phó Tuyết Thần anh là cung Thiên Bình, em thích nhất nam Thiên Bình, chòm sao tựa như gió.”

Phó Tuyết Thần vẫn trầm mặc không lên tiếng.

Nhiễm Tỉnh véo cằm: “Nam Thiên Bình đều rất nông cạn, tìm bạn gái chỉ nhìn bề ngoài, Phó Tuyết Thần anh là nhìn trúng sắc đẹp của em đúng không!”

Phó Tuyết Thần cười nhạt, lúc này mới thân mật hôn một cái vào má Nhiễm Tỉnh, thản nhiên thừa nhận nói: “Anh quả thực chính là nam Thiên Bình nông cạn chỉ biết ham sắc đẹp.”

Tầm tình Nhiễm Tỉnh vui sướиɠ cực kỳ: “Vậy thì còn gì bằng, suy cho cùng em chỉ có sắc đẹp còn lại vô hồn.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Cô gái này đối với sắc đẹp của mình, vẫn luôn kiêu ngạo không ai sánh bằng, theo như cô nói, cô ngoại trừ sắc đẹp chỉ có hai bàn tay trắng.

Nhưng kỳ thật, cũng không hẳn như vậy, cô lớn lên xinh đẹp, cũng có tâm hồn thú vị, nhưng anh rất thích giọng điệu “Bản cô nương chính là dựa vào nhan sắc hành tẩu giang hồ” của cô, tự luyến đến đáng yêu.

Phó Tuyết Thần sau khi được dỗ dành tâm tình tốt hơn hẳn, liền dẫn Nhiễm Tỉnh vào hội trường tiệc sinh nhật.

Nhân mạch quan hệ của Phó Tuyết Thần không tồi, tiệc sinh nhật mời rất nhiều người, ngoại trừ mấy người bạn đại học Thương Triều, Dịch Sư Bạch Nhiễm Tỉnh đã biết trước đó, còn có rất nhiều người bạn cấp ba của anh mà cô không biết.

Phó Tuyết Thần tổ chức bữa tiệc này ngoại trừ mừng ngày sinh nhật, cũng có chút ý tứ muốn Nhiễm Tỉnh chính thức tham gia vào cuộc sống của mình.

Nhiễm Tỉnh ngơ ngơ ngác ngác bị mang ra ngoài chào hỏi mọi người, không khí rất hòa hợp thoải mái.

Sau một hồi chào hỏi nhận biết, Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh chọn một chiếc sô pha ngồi xuống, Phó Tuyết Thần mở vòng bạn bè ra, bên trong là một loạt lời chúc mừng, nhưng trong đó, không có Nhiễm Tỉnh.

Phó Tuyết Thần ghét bỏ nhìn thoáng qua người nào đó vô lương, chủ động thúc giục nói: “Mau vào vòng bạn bè gửi cho anh lời chúc mừng sinh nhật.”

Nhiễm Tỉnh đáp một tiếng “À” thật dài, mở vòng bạn bè, lại có chút bối rối: “Cái này đăng như thế nào?”

Cô gái này chưa bao giờ đăng bài chúc mừng sinh nhật bạn bè, có hơi không quen với cách thức này.

Cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Phó Tuyết Thần.

Khoảng cách cực gần, Nhiễm Tỉnh xem rõ ràng từng lời chúc mừng sinh nhật của bạn bè Phó Tuyết Thần.

“Con trai sinh nhật vui vẻ, ba ba vĩnh viễn yêu con. [Gắn Phó Tuyết Thần xấu xí]”

“Cá heo nhỏ sinh nhật vui vẻ, con vĩnh viễn là con trai ngoan của ba. [Gắn Phó Tuyết Thần xấu xí]”

“Hôm nay là sinh nhật con trai Phó Tuyết Thần của tôi, khắp chốn vui mừng, con trai tôi năm nay mười chín, ba ba nuôi con khôn lớn không dễ dàng, sau này phải hiếu kính ba thật tốt đó. [Gắn Phó Tuyết Thần xấu xí]”

Con trai, chắc con tổn thương lắm!

Bạn bè chúc mừng sinh nhật đều gọi đối phương là con trai.

Phó Tuyết Thần trả lời từng cái “Cút” hoặc là “cnm (*)”.

(*) Cnm: cao ni ma = đmm

Nhiễm Tỉnh sau khi đã “get” được cách thức, lập tức đăng lời chúc mừng sinh nhật trong vòng bạn bè: “Nhãi con sinh nhật vẻ, mẹ vĩnh viễn yêu con. [Gắn Phó Tuyết Thần xấu xí]”

Phó Tuyết Thần nhận thông báo lời chúc mừng sinh nhật của bạn gái, rơi vào trạng thái im lặng.

Cái tốt không học lại đi học cái xấu.

Lời chúc mừng sinh nhật vô tâm rác rưởi như thế này, cô cái người này đăng cái rắm.

Phó Tuyết Thần nhàn nhạt quét mắt nhìn Nhiễm Tỉnh một cái, trêu chọc: “Xem ra lần này em rất vui vẻ.”

Nhiễm Tỉnh cười nhẹ nhàng đáp: “Rất vui vẻ.”

Phó Tuyết Thần nâng mí mắt nhìn cô, bên ngoài tỏ vẻ lãnh đạm bên trong mang theo ý dữ, ý tứ kia rất rõ ràng, vẻ mặt như vậy, thiếu đòn sao!

Nhiễm Tỉnh vốn bởi vì chuyện không biết hôm nay là sinh nhật anh mà có chút chột dạ, lúc này cũng không dám ương ngạnh, cô mở to mắt chớp chớp, cười đưa điện thoại qua: “Đây, cho anh điện thoại, anh xem rồi đăng, muốn đăng gì cũng được, anh muốn đăng gì em muốn đăng cái đó. Còn em có chút đói bụng, đi lấy đồ ăn trước.”

Nói xong, Nhiễm Tỉnh đứng dậy đi tìm đồ ăn.

Về phần chúc mừng sinh nhật trong vòng bạn bè, thật tùy tiện, dù sao đây là sinh nhật Phó Tuyết Thần, cô sẽ chỉ đăng cái gì khiến Phó Tuyết Thần vui vẻ.

Cô thật là, yêu đương chưa được bao lâu, đã có chút lệ thuộc vào anh.

Phó Tuyết Thần tâm tình sung sướиɠ mà cầm lấy điện thoại của bạn gái, tự tay thay cô viết lời chúc mừng sinh nhật trong vòng bạn bè, đầu tiên anh xóa bài viết vừa rồi trong vòng bạn bè đi, sau đó một lần nữa lựa chọn ảnh chụp mỹ nhan thịnh thế của mình, tuyên bố trong vòng bạn bè: “Chồng yêu sinh nhật vui vẻ, vợ mãi mãi yêu chồng, moah moah!”

Phó Tuyết Thần đăng xong bài viết trong vòng bạn bè đang định đứng dậy đi tìm Nhiễm Tỉnh, Wechat Nhiễm Tỉnh lại hiện lên thông báo, một nickname bạn tốt đại bảo bối hỏi: “Tỉnh Tỉnh, con bắt đầu thần tượng ai sao? Hết nhãi con lại đến chồng yêu.”

Phó Tuyết Thần là kiểu vẻ đẹp vừa ưa nhìn lại vừa được công nhân, đặt trong giới giải trí cũng có thể cạnh tranh, nói là minh tinh cũng có người tin.

Đối phương hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

Phó Tuyết Thần thay Nhiễm Tỉnh đơn giản làm sáng tỏ một câu: “Không phải, là bạn trai.”

Đại bảo bối kinh hãi: “Tỉnh Tỉnh con vậy mà tìm được bạn trai!!!! Không dễ dàng a a a!!! Mẹ cảm động chết mất!!! Vậy mà con gái bảo bối có thể thoát kiếp độc thân không dễ dàng mà!!!! Mẹ mong tới ngày này đã chín năm trời rồi hu hu hu!”

Phó Tuyết Thần bất động tại chỗ, cắn hai bờ môi khô khốc của mình, khuôn mặt thanh tuyền lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu hiếm thấy.

Đối phương là….Mẹ vợ sao?

Mẹ vợ mà phong cách kỳ quái như vậy sao?

Sao lại có cảm giác phong cách kỳ quái của Nhiễm Tỉnh chính là do di truyền gen của gia tộc thế này?

Trong lúc Phó Tuyết Thần còn đang ngây người, đại bảo bối đã trực tiếp chuyển khoản mười vạn tệ tới, nói: “Đây là quỹ yêu đương cho bảo bối nha! Bảo bảo phải yêu đương thật tốt nha! Có khen thưởng! Về sao mỗi tháng bảo bảo yêu đương mẹ đều cho bảo bảo tiền thưởng!!!”

Phó Tuyết Thần trầm mặc.

Cái quỷ gì vậy, Nhiễm Tỉnh yêu đương vậy mà có thể lĩnh tiền thưởng!

A, không đúng, hình như trong nhà bạn gái rất có tiền nha!

Chỉ mỗi việc yêu đương thôi mà hàng tháng cũng có tiền thưởng!

Đại bảo bối nói tiếp: “Không đủ lại bảo mẹ sẽ cho con thêm! Để mẹ và ba con thương lượng lại một chút, cho con thêm phí sinh hoạt, nếu như ba con biết con thoát kiếp độc thân chắc chắn cũng sẽ cho con một phong bao lì xì lớn! Ai nha! Quả là không dễ dàng nha! Cục cưng vậy mà tìm được bạn trai! Mẹ thật sự kích động quá đi mất a a a a!”

“Đúng rồi, lúc này cục cưng đang ở cùng với bạn trai sao! Mẹ xuất hiện bỗng thành bóng đèn sao! Không quan trọng, con mau nhận phí yêu đương đi, mẹ sẽ đi ngay! Mẹ tuyệt đối sẽ không quấy rầy chuyện yêu đương của bảo bảo đâu!!!

“Bảo bảo, mau nhận tiền đi!”

Phó Tuyết Thần không dám trả lời, cũng không dám ấn mở mười vạn tiền chuyển khoản kia.

Rốt cuộc có vẻ như đối phương chính là mẹ vợ, Phó Tuyết Thần không muốn người nhà Nhiễm Tỉnh lưu lại ấn tượng xấu về mình, liền đứng dậy, đi tìm Nhiễm Tỉnh xử lý chuyện này.

Buổi tối Nhiễm Tỉnh không ăn cơm nên đói lả, may sao trong bữa tiệc có đồ uống tự phục vụ, bánh ngọt và một ít trái cây, Nhiễm Tỉnh lấy một phần bánh kem nhỏ với một ít trái cây chậm rãi ăn, đột nhiên, một cô gái xinh đẹp kiều diễm đi tới.

Người này là người vừa rồi Phó Tuyết Thần đưa Nhiễm Tỉnh đi chào hỏi, là thanh mai trúc mã của Phó Tuyết Thần, An Sanh.

An Sanh mặc một bộ lễ phục màu đỏ rực, đi đôi giàu cao gót gần 10cm, khiến diện mạo trông nổi bật hơn nửa, dáng người cao gầy lả lướt cuốn hút, có cảm giác một vẻ đẹp hung hăng kiêu ngạo.

Cô ta từ trên cao nhìn xuống mà liếc Nhiễm Tỉnh một cái, lạnh như băng nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”

Đôi mắt nai của Nhiễm Tỉnh có chút mê mang, cô với cô gái này không thân, không có chuyện gì để nói với nhau, nhưng tới tham gia bữa tiệc này đều là bạn bè của Phó Tuyết Thần, thân là bạn gái của Phó Tuyết Thần, cô cũng không thể mất lễ phép, liền nhẹ nhàng đồng ý: “Được!”

An Sanh đưa Nhiễm Tỉnh đi vào hậu viện của biệt thự.

Phía trước biệt thự này là một cái hồ, phía sau là vườn hoa, ngoại viện chính là Tây Hồ, phong cảnh đương nhiên là kiều diễm động lòng người.

Ban đêm Tây Hồ tự như hắc sa mỹ nhân che mạng, vừa dịu dàng vừa lộ ra chút vẻ thần bí.

8 giờ, bên kia bờ hồ một mảnh ánh đèn hoa lệ ấm áp, ánh đèn Tây Hồ đẹp tựa như ảo mộng.

Chẳng qua, đêm thu hơi lạnh, trong nhà không có máy sưởi, Nhiễm Tỉnh chỉ mặc chiếc áo sơ mi cùng chân váy ngắn bị gió lạnh thôi, toàn thân đều nổi da gà, An Sanh phía đối diện lại trấn tĩnh tự nhiên như cũ, tựa hồ cũng không thấy lạnh dù chỉ một chút.

Nhiễm Tỉnh vừa nhai bánh kem trong miệng, vừa chậm rì rì suy nghĩ: Cô gái đối diện này chịu lạnh giỏi thật, buổi tối lạnh như vậy mặc một chiếc váy mỏng tang đứng giữa gió thu lạnh run người mà không chút cảm giác.

An Sanh tỉ mỉ đánh giá Nhiễm Tỉnh một hồi, cô gái đối diện, một thân trang phục, từ đầu đến cuối chưa đến hai ngàn, từ sợi tóc đến ngón chân đều lộ ra hơi thở nghèo túng.

Cô ta lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không biết vì sao Phó Tuyết Thần lại hẹn hò với cô, nhưng cô căn bản không xứng với Phó Tuyết Thần, thừa dịp còn chưa chìm sâu vào vũng lầy cô tốt hơn hết nên rút lui đi!”

A hiểu rồi.

Nhiễm Tỉnh cuối cùng đã lấy lại tinh thần.

Hẹn hò với Phó Tuyết Thần hơn nửa tháng, cuối cùng cô đã gặp phải loại sinh vật tình địch này.

Không dễ dàng.

Bộ não máu cún của Nhiễm Tỉnh nhanh chóng xoay chuyển, cô nâng mí mặt, thanh thúy hỏi: “Cho nên, cô đang định ném ra một cọc tiền bắt tôi phải rời xa Phó Tuyết Thần sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy em gái Tỉnh có thể treo tình địch lên đánh!!!

Kết cục còn không xa, triển vọng.