Chương 98: Trái tim

Nhiễm Tỉnh cảm thấy người nào đó thật sự đã say quá rồi, cô không muốn để ý đến người ta, chỉ dịu dàng nói: “Đi thôi, chúng ta đi KTV.”

Phó Tuyết Thần lại trở nên dây dưa vô cùng, anh quàng lên vai Nhiễm Tỉnh, ôm cô vào trong lòng, hài hước cười nói, “Gọi một tiếng ‘chồng’ anh nghe chút đi.”

Nhiễm Tỉnh: “…………”

Có cảm giác, cái người Phó Tuyết Thần này, hiểu nhất chính là được voi đòi tiên.

Chẳng qua là cô chỉ uống rượu giao bôi dỗ anh tý chút, anh lại hếch mũi, đè đầu cưỡi cổ cô làm trời làm đất, bảo cô gọi “chồng”, cái quái gì thế chứ?!

Cô là người có thể gọi người khác là ‘chồng’ sao?

Đời này cô cũng không thể gọi người khác là ‘chồng’ được không!

Nhiễm Tỉnh ghét bỏ liếc nhìn anh, trong lòng cực kỳ khinh thường.

Phó Tuyết Thần thò đầu qua hôn chụt lên má cô, uy hϊếp vô cùng trẻ con: “Gọi nhanh lên! Không gọi thì anh hôn em mãi đấy!”

Nói rồi giống như chó con quấn người mà hôn hôn lên mặt cô.

Thiếu niên ngày thường sạch sẽ lạnh nhạt, nhẹ nhàng như tiên, giây phút này nhuốm chút hơi rượu, ánh mắt mê ly, khuôn mặt ửng hồng, thủ thỉ những lời tình tứ, cợt nhả, cảm giác đó, giống như một vị tiên đã xuống trần gian, thiên thần sa đọa, có chút hư hỏng, lại có chút ghẹo người.

Nhiễm Tỉnh ngước mắt liếc anh, trong lòng lại thét lên, A a a a a a cái vẻ này của bạn trai quyến rũ quá đi mất.

Trái tim Nhiễm Tỉnh đập loạn xì ngầu.

Phó Tuyết Thần chính là loại con trai thế này, rõ ràng là biết anh cố ý thả thính tới tấp, nhưng bạn vẫn kiềm lòng không đậu mà trầm luân vì anh, người này có vẻ ngoài quá tốt, khí thế quá mạnh, lúc cố tình khoe khoang nhan sắc làm cho người nghiện sắc đẹp như Nhiễm Tỉnh căn bản là không chống lại nổi.

Vừa rồi Nhiễm Tỉnh còn thề như đinh đóng cột cảm thấy mình là người không thể nào nói ‘chồng’, đời này cũng không thể.

Bây giờ, cảm giác tự tát vào mặt.

Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, để mình tỉnh táo lại từ cơn mê trai, lạnh nhạt thúc giục, “Phó Tuyết Thần, đi thôi, chúng ta đi hát Karaoke, một đống người đang chờ mình đó!”

Phó Tuyết Thần phồng má từ chối, “Không.”

Nhiễm Tỉnh: “…”

Mẹ nó, anh phồng má là đang bán manh đó à?

Phó Tuyết Thần bắt đầu chơi xấu, “Gọi anh là ‘chồng’ mau, không gọi thì em chờ bị người ta vây xem mình bị anh hôn đi!”

Nhiễm Tỉnh: “……………….”

Mình chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy hết.

Nhiễm Tỉnh quay đầu nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ sát đất của nhà hàng, đám anh em kia của Phó Tuyết Thần đang tám chuyện trong lúc đợi, có lẽ là chờ lâu quá, mấy người Thương Triều cứ nhìn vào phía trong.

Nếu còn rầy rà nữa, chắc chắn là sẽ có người tới giục.

Hình như Phó Tuyết Thần đã nhận ra lo lắng của cô, thò đầu qua làm ra vẻ định tới hôn.

Cũng không phải là Nhiễm Tỉnh lo lắng bị người ta nhìn gì cả, cô đã bị người ta nhìn vô số lần, cho dù có bị nhìn thì trong lòng cô cũng không hề lăn tăn, cô không thèm để ý loại chuyện như vậy, cô chỉ để ý Phó Tuyết Thần.

Tính cô lạnh nhạt, trời sinh không phải là loại con gái có EQ cao, trong miệng thốt ra đều là lời ngon tiếng ngọt, lời nói chắc chắn không làm phật lòng người khác, nhưng cô thích Phó Tuyết Thần, cũng hy vọng anh có mối tình vui vẻ với cô.

Cho nên, trong miệng Nhiễm Tỉnh ghét bỏ mối quan hệ này các kiểu, nhưng thật ra vẫn luôn luôn chiều theo ý của Phó Tuyết Thần.

Dù trong lòng một đống flag ‘không thể’, ‘đời này cũng không có cửa’ đang cắm ở đó, nhưng Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần đang từ từ sán lại gần, nhìn lỗ tai anh dưới ánh đèn màu vàng ấm của nhà hàng cay Tứ Xuyên đang gần trong gang tấc, trái tim cô đập loạn lên, lại vẫn nho nhỏ hô bên tai anh một tiếng “Chồng.”

Âm thanh đó vừa nhẹ vừa mềm, như gió thu đêm nay.

Phó Tuyết Thần ngây ngẩn.

Đô rượu của anh tốt đến mức đáng kinh ngạc, nửa thùng bia và một ly rượu đế căn bản chưa là gì, nhưng trên đời này, con người ta sống dựa vào kỹ thuật diễn, chẳng qua vừa rồi anh giả vờ say, rồi mượn rượu giở trò rải thính lung tung mà thôi.

Có thể ghẹo được thì tốt nhất rồi, không ghẹo được thì cũng không sao.

Dù sao thì đã uống xong rượu giao bôi rồi, tâm trạng của anh rất tốt.

Đến khi cô gái nhỏ mềm giọng ở bên tai gọi ‘chồng’, trái tim Phó Tuyết Thần như bị người ta lấy lông chim quét một chút, nhột đến không thể tưởng.

Cô gái nhỏ dễ thương đến mức ‘manh’, ‘manh’ muốn chảy máu.

Trong đầu anh toàn là ‘dễ thương, muốn hôn’, anh càng không muốn làm người, vốn chỉ tính mổ lên mặt, giờ thẳng thừng chụt thật mạnh một cái lên môi cô.

Nhiễm Tỉnh bị anh hôn luôn như vậy, hơi bực mình, “Không phải đã nói là gọi ‘chồng’ thì không hôn à? Anh nuốt lời để mập đúng không?”

Phó Tuyết Thần như người bề trên mà nhìn cô, nhàn nhạt nói, “Em ngốc sao?”

Nhiễm Tỉnh: “…………..”

To gan, còn dám công kích mình!

Phó Tuyết Thần cười xấu xa, “Em gọi ‘chồng’ sẽ chỉ làm anh càng muốn hôn em thôi.”

Nhiễm Tỉnh: “…………..”

Thật sự, muốn đánh anh một trận, còn phải nhéo một trận nữa. Nếu không, không thể nào hết giận được!

Phó Tuyết Thần đã nhanh chân bước ra khỏi nhà hàng, còn không quên dùng vẻ cao quý lạnh lùng để thúc giục bạn gái, “Tỉnh Tỉnh, em nhanh lên đi, đừng lề mề nữa, mình còn phải đi hát Kara.”

Nhiễm Tỉnh: “…………..”

Phó Tuyết Thần, anh mà cứ như vậy sẽ mất em đó!

*

Phó Tuyết Thần đã đặt trước một phòng lớn nên một đám người tới KTV thì bắt đầu hát luôn.

Mọi người đều đã uống rượu, lại đều đã thân quen nhau rồi, nên chơi với nhau rất cởi mở, bầu không khí phải gọi là ầm ĩ náo nhiệt.

Ba cái micro trong phòng lớn đều bị người chiếm mất, sau đó nhóm học bá khoa vật lý công nghệ bày ra đủ kiểu quỷ khóc sói gào.

Nhiễm Tỉnh nghe những người này hát mà thầm nghĩ, giọng ca của mấy học bá đúng là không dám khen tặng, mà không phải chỉ mấy câu là có thể chỉnh lại.

Chỉ là cô rất thích bầu không khí mọi người tranh nhau cầm mic, vui vẻ cực kỳ, mặc kệ có hát được hay không, cướp được mic rồi cứ thế mà hát là được, đυ.ng tới bài nghe nhiều nên thuộc thì mọi người cùng hợp ca, lạc tông cũng chẳng sợ, vui vẻ là được rồi.

Nhiễm Tỉnh ngồi cạnh Phó Tuyết Thần, mỉm cười nhìn mọi người cười giỡn, tâm trạng vô cùng sung sướиɠ.

Nhìn những người này lạc điệu đến tận Siberia, Thương Triều ngại mất mặt, liền cầm lấy mic bắt đầu hát, anh là loại người đã lập ban nhạc khi còn học cấp ba, hát rất OK, nhưng anh lại trâu bò thế nào cũng không thể kéo lại ba đồng đội heo khác, không chỉ thế, ba đồng đội heo đó còn làm anh lạc điệu theo.

Thương Triều bỏ cuộc, chạy tới hỏi Phó Tuyết Thần, “Muốn hát không? Tớ chọn cho cậu.”

Phó Tuyết Thần “ừ” một tiếng, nói vào tai Thương Triều tên một bài hát.

Thương Triều mờ ám liếc qua, rồi cũng nhận mệnh chạy tới chọn bài giúp Phó Tuyết Thần, còn thẳng thừng chèn bài này lên trên.

Khúc nhạc dạo vang lên, bang con trai khoa vật lý kỹ thuật gào ngao ngao, bài hát này mọi người đều biết hát, ‘Bong bóng tỏ tình’ của Châu Kiệt Luân.

“Trong tiệm cà phê bên bờ trái sông Seine

Anh nâng tách lên thưởng thức vẻ đẹp của em

Rồi lưu lại dấu môi anh trên đó

Tiệm hoa hồng đã viết sai tên người nhận mất rồi

Bong bóng tỏ tình lại bị gió thổi sang bên kia đường

Mỉm cười nhẹ bay lên bầu trời.”

Phó Tuyết Thần nắm lấy mic vừa mở miệng, giọng anh trực tiếp bị bao phủ.

Bài hát này đã bị mọi người đang chơi high quá nên hát thành một dàn đồng ca.

Dàn đồng ca thì thôi đi, mấu chốt là bài hát như thế mà đám người đó còn có thể hát lạc điệu cho anh xem.

Mà vừa lạc điệu thì chính là hiện trường tai nạn.

Vốn dĩ là Phó Tuyết Thần muốn hát một ca khúc tình yêu ngọt ngào thả thính bạn gái, giờ cũng sắp bị tự kỷ.

Đúng là một đám đàn em thối tha, bài như này mà cũng có thể lạc tông được.

Thương Triều cũng ý thức được điểm này, anh cướp lấy mấy cái mic còn lại, hung hăng đá hết mấy tên có ý đồ lập dàn đồng ca xuống, mọi người chơi điên rồi giờ mới nhận thấy bài hát này thật ra là Phó Tuyết Thần hát tặng bạn gái thì sôi nổi ngậm miệng, bắt đầu tận tình thưởng thức Phó Tuyết Thần biểu diễn.

Ở trong mắt đám con trai khoa vật lý kỹ thuật, trời đất bao la, tán gái là lớn nhất.

Thật vất vả Phó Tuyết Thần mới có bạn gái, mọi người tự nhiên là ủng hộ, giờ hát ít mấy phút, tuyệt đối không thành vấn đề.

Giọng ca sạch sẽ du dương của Phó Tuyết Thần lúc này mới từ micro truyền đến.

“Em nói rằng theo đuổi em khó lắm

Để cho anh biết khó mà lui

Em không cần quà cáp đắt tiền

Chỉ muốn một chiếc lá rơi trên đại lộ Champs

Hãy cứ tạo ra một cuộc hẹn hò đầy lãng mạn

Đừng lo sợ mọi thứ sẽ rối tung lên

Bởi lẽ có được em đồng nghĩa rằng anh đã có được cả thế giới này

Người yêu ơi, đừng ương bướng nữa, ánh mắt của em

Đã nói rằng em đồng ý rồi kìa.”

Phó Tuyết Thần lười biếng dựa vào sô pha, tay trái cầm mic hát, tay phải tùy ý ôm bả vai Nhiễm Tỉnh, vừa hát vừa nhàn nhạt cười thường thường quay đầu nhìn cô.

Ý tứ thật rõ ràng, ‘bài này là hát cho em nghe’.

Bản thân “Bong bóng tình yêu” chính là một bài tình ca ngọt ngào siêu cấp vô địch, giọng Phó Tuyết Thần sạch sẽ mát lạnh, khiến bài tình ca này rõ ràng chọt đúng chỗ ngứa.

Tất cả nam sinh trong phòng đều có cảm giác quen thuộc, bị nhét thức ăn cho chó.

Phó đại thần mà tán gái thì đúng là.

Hát kara cũng có thể nhân tiện mà thả thính một đợt.

Khóe mắt Nhiễm Tỉnh liếc nhìn Phó Tuyết Thần. Cô vẫn luôn cảm thấy bài “Bong bóng tỏ tình” không hiểu sao hot đến vậy, trong album “Chuyện gối đầu giường của Châu Kiệt Luân”, cô thích “Chuyện gối đầu giường” và “Người tình kiếp trước” hơn, cô cảm thấy “Bong bóng tỏ tình” với Châu Kiệt Luân mà nói có chút hơi nhạt nhẽo.

Nhưng khi nghe Phó Tuyết Thần hát, cô lại cảm thấy rất hay, ca khúc cũng bị Phó Tuyết Thần đưa vào một ít ý vị khác, bởi chút ý vị đặc thù này, cho nên “Bong bóng tỏ tình” trở nên không giống trước nữa.

Hàng mi dài của cô phẩy phẩy, an tĩnh yên lặng mà nghe Phó Tuyết Thần hát tình ca cho mình, sự vui sướиɠ ngọt ngào trong lòng như bọt khí Coca, đua nhau sủi lên.

Đại khái chính là cảm giác khi yêu.

Sinh mệnh bình thường của cô vì có Phó Tuyết Thần mà đột nhiên trở nên không tầm thường.

Nhiễm Tỉnh không tự chủ được trộm liếc Phó Tuyết Thần.

Khúc ca đã hết, Phó Tuyết Thần đưa micro cho Nhiễm Tỉnh, nhẹ cười dò hỏi, “Em muốn hát không?”

Đêm nay Nhiễm Tỉnh vẫn luôn rất nghiêm túc rất cố gắng để dung nhập vào vòng bạn bè của Phó Tuyết Thần, giờ tới KTV, cũng sẽ hòa vào tập thể mà hát, Nhiễm Tỉnh nhận lấy micro, “Ừm” một tiếng, thanh thúy đáp, “Em đi chọn bài.”

Cô chậm rãi đến tìm bài, nhập tên bài hát, chèn lên trước, lại trở về bên cạnh Phó Tuyết Thần.

Nắm lấy micro, Nhiễm Tỉnh thoải mái hào phóng mời, “Biết hát thì cùng nhau hát nha!”

Đám con trai vật lý kỹ thuật nghe vậy liền ngo ngoe rục rịch, đều cân nhắc cùng em gái Tỉnh làm thành một dàn đồng ca.

Khúc nhạc dạo vang lên, bài hát quen thuộc nằm lòng, rõ ràng chính là ca khúc ‘Cho đến khi nào thế giới không còn’ cuối phim ‘SlamDunk’.

‘SlamDunk’ quá nổi tiếng, nhạc dạo ‘Cho đến khi nào thế giới không còn’ trong nháy mắt có thể mang người ta tiến vào manga anime, ở mùa hè đó, đội bóng rổ Shohoku, Hanamichi Sakuragi, Rukawa Kaede, Tekenori Akagi…

Nhưng đây là một bài hát tiếng Nhật, khó hát hơn so với sản phẩm tình ca phổ biến trong nước rất nhiều lần.

Mọi người cùng nhìn về phía Nhiễm Tỉnh, căn bản không đoán được cô sẽ chọn bài hát này, bài hát loại này làm cho người ta có cảm giác quen thuộc rằng, hát hay thì còn đỡ, hát không hay sẽ có kiểu làm ra vẻ ta đây không được lại còn như tự tát vào mặt.

Xác suất bị lật thuyền trong mương quá cao.

Nhiễm Tỉnh cầm micro bắt đầu hát, không hát thì thôi, vừa cất tiếng tất cả mọi người ở đó nghe cô trổ tài mà da đầu tê dại.

Cô gái này không chỉ biết hát, còn hát đến vô cùng hay, dù âm sắc hay chuẩn âm đều là số một, vừa nghe thì biết là đã tập trước rồi.

Thương Triều nghe mấy câu, xoa xoa da gà nổi lên trên cánh tay, anh bị kinh ngạc trước giọng hát hay của cô, Nhiễm Tỉnh ca hát chính là kiểu làm người ta không nhịn được thầm kêu “ôi trời ơi”, so với tràng ca thê lương của bang huynh đệ kia của anh đúng là giỏi hơn rất nhiều.

Mà Nhiễm Tỉnh chọn ra hai bài, “Cho đến khi nào thế giới không còn” hát xong, tiếp theo lại là ca khúc ‘Dâng ra trái tim’ đầu phim ‘Attack on Titan’.

Bất luận là ‘Cho đến khi nào thế giới kết thúc’ hay ‘Dâng ra trái tim’ đều là thể loại đậm chất rock’n roll, giờ đây hai bài hát này được một cô gái mềm mại dễ thương hát lên mang đến cảm giác tương phản thật tuyệt đối.

Tất cả mọi người lặng im, yên ắng mà nhìn cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này một mình thể hiện.

Rất nhiều người đều từng có trải nghiệm làm người nghe kinh ngạc trước giọng hát hay của mình với một bài hát ở KTV, và đó chính là giọng ca ‘Cho đến khi nào thế giới kết thúc’ và ‘Dâng ra trái tim’ trong giờ phút này của Nhiễm Tỉnh.

Đôi mắt Phó Tuyết Thần nhìn Nhiễm Tỉnh sáng lên rực rỡ.

Cô nàng luôn bất ngờ thể hiện bản thân làm người ta phòng ngừa không kịp, sau đó anh bị cô làm cho đầu óc choáng váng, không biết đường về.

Lúc câu lạc bộ tuyển người mới có thể cos Huỳnh Thảo, khi ở khu trò chơi điện tử có thể kẹp thú bông cho anh, cũng có thể hát ‘Cho đến khi nào thế giới kết thúc’….

Phó Tuyết Thần không kìm lòng nghĩ, bạn gái à, em còn có điều gì mà anh không biết vậy.

Đợi đến lúc Nhiễm Tỉnh hát xong, Phó Tuyết Thần căn bản nhịn không được trực tiếp đưa tay, ngón trỏ chọc chọc mặt cô gái nhỏ, có cảm giác kiêu ngạo cùng chung vinh dự.

Điểm làm ‘Bạn gái’ của Tỉnh Tỉnh đạt max.

Phó Tuyết Thần kìm lòng không đậu hỏi, “Tỉnh Tỉnh, em biết tiếng Nhật à?”

Nhiễm Tỉnh cười nói, “Biết một chút. Có thể là do em thích đọc truyện tranh, nên từ lúc học tiểu học đã bắt đầu học tiếng Nhật.”

Phó Tuyết Thần gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tiếng Nhật của cô gái này nhấn chữ rõ ràng, vừa nghe là biết đã được học rồi, ở một khu nhà danh giáo như vậy, bên người Phó Tuyết Thần cũng không thiếu yêu nghiệt biết ngoại ngữ thứ hai ngoài Anh văn, không nói ai khác, bản thân Phó Tuyết Thần cũng biết tiếng Nhật.

Nhưng mà, vẫn sẽ bị bất ngờ trước sự giỏi giang của cô nàng!

Có cảm giác Tỉnh Tỉnh thật sự quá đúng khẩu vị của anh, vẻ ngoài mềm mại dễ thương giống như mô hình người thật, còn hát hay như ca sĩ, Phó Tuyết Thần chỉ cảm thấy cô nàng này khớp với quan điểm về dễ thương của anh không khác chút nào, giống hệt với tưởng tượng trong anh về nửa kia của mình.

Phó Tuyết Thần tất nhiên là phải khen ngợi cô bạn gái trâu bò loe lóe, mãnh liệt mà khen, “Tỉnh Tỉnh, em đúng là quá tuyệt vời.”

Nhiễm Tỉnh cười ngọt ngào, không lên tiếng.

Trời sinh cô tính cách trầm tĩnh nội liễm, không thích nhiều thứ lắm, nhưng một khi đã thích thì sẽ tốn tâm tư đi nghiên cứu.

Gia cảnh của cô lại không tệ, ba mẹ lại rất cưng chiều.

Cho nên khi đọc truyện tranh thời tiểu học, cô nói ba mẹ là cô muốn học tiếng Nhật, ba mẹ đã tìm lớp đưa cô đi học ngay.

Nhiễm Tỉnh mím môi cười một lúc thì chào hỏi, tỏ ý muốn đi ra ngoài một chút.

Bữa cơm tối nay, một bình nước dừa lớn cơ bản là một mình cô uống hết, giờ bắt đầu muốn đi vệ sinh.

Thực ra trong phòng hát cũng có WC riêng, nhưng Nhiễm Tỉnh vẫn có e lệ của con gái, bên ngoài có nam sinh nhiều như vậy, cô không mặt mũi nào vào WC trong phòng.

Phó Tuyết Thần mơ hồ biết cô muốn đi đâu, tất nhiên không ngại cho đi, nhưng chờ Nhiễm Tỉnh ra ngoài, lại không nhịn được mà đi theo.

Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh vừa đi, trong phòng kara đều không vội hát hò nữa mà nhao nhao thảo luận về cặp đôi này.

Dịch Sư Bạch không che giấu khích lệ với Nhiễm Tỉnh, “Cô gái này quả là không tìm ra được lỗi nào.”

Thương Triều phụ họa, “Đúng vậy, cô ấy nhìn là biết không phải kiểu tính cách rộng rãi lạc quan, nhưng lại rất nỗ lực hòa nhập vào nhóm chúng ta, còn chủ động uống rượu giao bôi với Phó Tuyết Thần, thậm chí ở KTV cũng muốn biểu hiện thật tốt, xem như cho Phó Tuyết Thần đầy đủ sĩ diện.”

Thẩm Từ Chương thở dài, “Cô gái này thật sự rất đơn thuần lương thiện, cũng rất để ý Thần Thần, cứ nghĩ như vậy, lại cảm thấy Thần Thần phụ bạc quá.”

Ba người đối mặt nhìn nhau đều có chút âm thầm lo lắng.

Phó Tuyết Thần còn tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn sẽ hỏng việc.

Nhiễm Tỉnh thích chơi di động trong lúc ngồi trong wc, lần này cũng vậy, lấy di động ra lướt lung tung một lượt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, download bài ‘Bong bóng tỏ tình’, cài thành chuông điện thoại riêng cho Phó Tuyết Thần.

Cài xong lại cảm thấy buồn cười và bất đắc dĩ.

Yêu đương với Phó Tuyết Thần thật sự chính là cảnh “thơm quá” bự chảng nha.

(Tác giả bị lỗi chính tả 真香 (zhen xiang) chứ không phải 真相 (zhen xiang), xem lại chương 48 để rõ hơn.)

Lúc đầu thì cảm thấy yêu đương quá phiền phức, giờ lại thành hãm sâu vào tình yêu.

Lúc đầu chê “Bong bóng tỏ tình” quá nhạt nhẽo, giờ lại thấy “Bong bóng tỏ tình” sao lại hay như vậy.

Rửa mặt xong, hong khô tay, Nhiễm Tỉnh đi ra phòng vệ sinh.

Liếc mắt nhìn thì thấy Phó Tuyết Thần đang chờ ngoài hành lang phòng hát.

Thiếu niên nhuốm hơi say ở lối đi nhỏ ánh sáng tối tăm ái muội, lộ vẻ mê ly và lười biếng từ trong xương cốt, có hương vị phong lưu nhàn nhã không rõ lý do, cố tình đôi mắt anh lại trong trẻo như đêm hè đầy sao.

Nhiễm Tỉnh bước nhanh đến, “Sao anh lại ra đây?”

Phó Tuyết Thần kéo Nhiễm Tỉnh xoay người, trực tiếp đè cô lên vách tường ở lối đi nhỏ, anh cúi đầu nhìn cô, trầm thấp cười, “Em đoán xem?”

Nhiễm Tỉnh theo phản xạ tính đáp trả một câu “Sao em biết được?”, nhưng ngước nhìn vẻ mặt mê mang lại có chút kiều diễm của Phó Tuyết Thần, cảm nhận được hô hấp nóng bỏng và nhiệt độ cơ thể tăng cao, bị đôi mắt ướŧ áŧ sáng ngời của anh nhìn chăm chú.

Nhiễm Tỉnh đã nhận ra ý tưởng sâu trong lòng anh: Anh đến tìm cô để hôn.

Ý nghĩ này vừa hiện ra làm mặt cô nóng rát.

Phó Tuyết Thần có một loại thân mật một cách rất tự nhiên với cô, anh cực thích hôn cô, cứ tìm được cơ hội lại sẽ ôm cô mà hôn, ở đầu đường người đến người đi, dưới lầu ký túc xá, quán cà phê….

Rõ ràng là thiếu niên thản nhiên lịch sự nhã nhặn như tiên, nhưng trong chuyện tình yêu lại có tình cảm mãnh liệt, cuồng dã, nóng bỏng, điên cuồng…

Vốn là Nhiễm Tỉnh nên giữ vững sự thanh tỉnh, nhưng được một thiếu niên như vậy yêu thích, cũng bắt đầu choáng váng theo.

Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ mang gương mặt ngây thơ hồn nhiên nhìn mình, trong vẻ hồn nhiên ấy lại có chút chút quyến rũ ham muốn, tích tắc, khát vọng đè nén trong đáy lòng Phó Tuyết Thần tan rã cả đám, anh dứt khoát cúi đầu xuống, hôn lên.

Môi vội vàng vuốt ve, hàm răng thô lỗ mà cắn, đầu lưỡi chọt loạn xạ…

Nụ hôn không có kết cấu, lại mênh mông mãnh liệt cảm tình.

Hôn đến mức bầu không khí đầy tình sắc và hormone.

Du͙© vọиɠ bắt đầu lên men trong hành lang ánh sáng mịt mờ.

Phó Tuyết Thần ôm thiếu nữ đơn bạc trong lòng, tay ghì chặt lấy eo cô, hận không thể dung nhập cô vào trong cốt tủy.

Sao lại có thể thích một người đến như vậy!

Phó Tuyết Thần cảm thấy mình nên bình tĩnh tự kiềm chế, lại xốc nổi như một thằng nhóc con.

Thực ra tối nay anh bị Nhiễm Tỉnh mê hoặc quá mức.

Khi cô rất cố gắng mà dung nhập vào vòng giao tế của anh, khi cô chủ động uống chén rượu giao bôi với anh, khi cô gọi anh là ‘chồng’, khi cô hát ‘Cho đến khi nào thế giới kết thúc’, và ‘Dâng ra trái tim’…

Anh đã cảm thấy, Tỉnh Tỉnh nhà mình là bạn gái tuyệt thế gì vậy chứ.

Đây cũng quá ưu tú cmnr!

Ngợi khen tung trời!

Phó Tuyết Thần nắm tay phải Nhiễm Tỉnh lên, ấn tay nhỏ của cô vào trong ngực, ở đó, trái tim của anh đang đập thình thịch mạnh mẽ ngang nhiên.

Phó Tuyết Thần khiêm cung mở miệng, “ゆっくりと目が覚める 殿下のために 心臓を捧げます.” (Yukkuri to megasameru denka no tame ni shinzō o sasagemasu.)

Dâng trái tim lên cho Nhiễm Tỉnh điện hạ.