Chương 97: Trả lời

Nhiễm Tỉnh trở về ký túc xá thì nhìn thấy Nguyên Thiển từ ban công đi tới, cười trêu trọc: “Chậc chậc chậc, hôn hơn nửa ngày, lại đây cho tớ nhìn xem môi cậu có sưng lên không?”

Trong nháy mắt, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Nhiễm Tỉnh chuyển sang màu đỏ hồng nhẹ, gần như theo bản năng liếʍ cánh môi.

Đêm nay Phó Tuyết Thần hôn rất lâu và rất mãnh liệt, làm cho môi cô bây giờ hơi đau.

Chắc nó không sưng lên thật đâu!

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Nhiễm Tỉnh rất muốn nhéo mình một phát, Tỉnh Tỉnh mày nghĩ cái gì đấy, hôn một chút sao có thể làm miệng sưng lên được.

Triệu Thanh Nhã ở một bên cũng nhìn chằm chằm môi Nhiễm Tỉnh một cách tỉ mỉ, trêu đùa nói: “Không phải là nụ hôn đầu tiên chứ!”

Triệu Thanh Nhã luôn chăm học không bao giờ lên diễn đàn xem, cô nàng căn bản không biết ảnh hôn trên 98 ở khắp mọi nơi, vì vậy mới hỏi.

Khuôn mặt Nguyên Thiển vừa xinh đẹp vừa thanh lịch tao nhã đầy vẻ buồn cười: “Thôi đi, Tỉnh Tỉnh đã sớm cùng Phó Tuyết Thần hôn nhau rồi, ảnh hôn đều bay đầy trời.”

Triệu Thanh Nhã sửng sốt, kinh ngạc đến mức giọng nói cao hơn mấy lần: “Tiến độ nhanh như vậy sao?”

Kiều Mộ tham gia thảo luận: “Tiến độ của hai người bọn họ quả thật nhanh đến bất ngờ, các cậu không nhìn thấy ánh mắt của Phó Tuyết Thần lúc nhìn cậu ấy sao, đó gọi là nồng tình mật ý.”

Nhiễm Tỉnh là một cô gái rất chậm nhiệt, cô và bạn cùng phòng ở với nhau lâu rồi mới quen nhau từ từ, giờ cô lại ở cùng một người khác giới, tốc độ nhanh như vậy, cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Toàn bộ người trong phòng ngủ đối với Nhiễm Tỉnh có chút kinh ngạc.

Nhiễm Tỉnh cũng cảm thấy tiến bộ rất nhanh, tuy nhiên, cô không hề ghét nó, ngược lại còn rất vui vẻ.

Phó Tuyết Thần rất hợp với cô.

Triệu Thanh Nhã lại hóng hớt nói: “Lần đầu tiên hai người các cậu hôn môi là khi nào?”

Trong ký túc xá có rất nhiều chuyện để trò chuyện, hôn nhau, thậm chí là sεメ.

Tính cách Nhiễm Tỉnh thẳng thắn cho nên cũng không hề giấu diếm loại chuyện này, thành thật khai báo “Ngày 11, tớ đồng ý ở bên anh ấy sau đó anh ấy liền hôn tớ.”

Đối với việc này, Triệu Thanh Nhã chỉ có hai chữ: “ĐM.”

Cảm thấy con người Phó Tuyết Thần này, xuống tay rất nhanh.

Mới vừa xác nhận mối quan hệ đã hôn rồi.

Trâu bò.

Nguyên Thiển cũng cảm thấy Phó Tuyết Thần hơi gấp gáp, nhưng nhịp sống của xã hội càng nhanh, có rất nhiều người xác nhận quan hệ xong đã trực tiếp lên giường, Phó Tuyết Thần chẳng qua chỉ hôn một cái thôi, không tính là gì.

Nguyên Thiển nói: “Mặc dù cảm giác cậu ta có chút nôn nóng, nhưng ấn tượng của tớ về cậu ta khá tốt, có thể thấy rằng cậu ta thật sự thích cậu.”

Triệu Thanh Nhã đồng ý hai tay hai chân: “Trong lúc nói chuyện ánh mắt đều ở trên người cậu, ngay cả Kiều mỹ nhân cũng không thèm liếc mắt một cái.”

Kiều Mộ cười cười: “Phẩm chất không phải là sự lựa chọn, thật sự không có một chút giả bộ, lúc đầu không thân nên nói chuyện có hơi lúng túng, nhưng sau này thân hơn một chút, cậu ta đã có thể trò chuyện với tụi tớ, hơn nữa tớ thấy cậu ta là một người con trai có gia giáo rất tốt, cũng rất tự tin và vui vẻ.”

Trong bữa ăn này, Nhiễm Tỉnh muốn đưa bạn trai ra gặp mặt bạn cùng phòng, nhưng bạn cùng phòng lại muốn giúp Nhiễm Tỉnh kiểm tra phẩm chất của Phó Tuyết Thần như thế nào.

Đơn giản chỉ cần một vài giờ ở chung với nhau, thông qua một số chi tiết rất nhỏ, là có thể nhìn ra con người của đối phương.

Phó Tuyết Thần được dạy dỗ rất tốt, lại rất thích Nhiễm Tỉnh, cho nên bạn cùng phòng của Nhiễm Tỉnh đều đánh giá anh rất cao.

Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần được chị em của mình đồng ý thì không hiểu sao có chút kiêu ngạo, cô tươi cười ngọt ngào xác nhận cho Phó Tuyết Thần: “Tớ cũng cảm thấy anh ấy rất tốt, cũng rất hay trêu đùa, hợp với tớ.”

Ngay từ đầu, Nhiễm Tỉnh chỉ muốn yêu đương.

Nhưng khi bắt đầu lại có một chút thiên vị.

Phó Tuyết Thần không chỉ là chàng trai tốt nhất cô từng gặp, mà còn là chàng trai phù hợp nhất với cô.

*

Phó Tuyết Thần gặp bạn của Nhiễm Tỉnh, bây giờ đến lượt Nhiễm Tỉnh gặp bạn của Phó Tuyết Thần.

Lúc trước Phó Tuyết Thần dặn dò đám anh em tùy ý chọn một nhà hàng cay Tứ Xuyên ở phố Sa Đọa, kết quả đúng là tùy ý chọn nhà hàng bán món cay Tứ Xuyên ở phố Sa Đọa.

Buổi chiều hôm sau, sau khi kết thúc tiết học thứ tư, Nhiễm Tỉnh đi theo Phó Tuyết Thần và các anh em của anh đi tới phố Sa Đọa.

Tính cách bên trong Nhiễm Tỉnh khá yên tĩnh, vòng giao tiếp chỉ có ký túc xá của cô, nhưng Phó Tuyết Thần là loại chàng trai có tính cách rất tốt, Phó Tuyết Thần tùy tiện gọi một cái đã gọi mười người ra đây, vẫn còn rất nhiều người có khóa học vào buổi tối nên không tới được, chứ không sẽ đến nhiều hơn.

Trên đường đi đến phố Sa Đọa, Nhiễm Tỉnh bắt đầu nhận ra mọi người, bạn cùng phòng của Phó Tuyết Thần là Thương Triều, Dịch Sư Bạch, Thẩm Từ Chương, ngoài ra còn có Sử Trạch Hàm, Đới Hãn ở phòng ngủ bên cạnh, v.v.

Nhiễm Tỉnh có trí nhớ tốt đến kinh người, hỏi một lần tên viết cụ thể như thế nào, cô sẽ không quên và có thể chỉ đúng vào chỗ ngồi.

Rất nhanh Nhiễm Tỉnh đã nhận ra tất cả mọi người ở đây.

Phó Tuyết Thần đặt phòng trước tại một nhà hàng Tứ Xuyên mà bọn họ thường đi, lúc này, dẫn mọi người trực tiếp ngồi vào ghế.

Người thứ 12 vừa ngồi vào, đã gọi đồ ăn xong, trong lúc chờ đồ ăn đem lên, Thương Triều sợ mọi người nhàm chán đến mức chơi điện thoại, cũng sợ Nhiễm Tỉnh không hòa nhập được với bọn con trai họ, vì thế đã tổ chức để mọi người cùng nhau chơi《 Ma Sói 》.

Thương Triều là người quản trò, viết từng thân phận lên tờ giấy rồi đem phát cho mọi người, sau đó quản trò bắt đầu trò chơi: “Mời cả làng đi ngủ.”

“Sói ơi dậy đi.”

“……”

Ván thứ nhất của trò chơi, Phó Tuyết Thần và ba người khác là người sói.

Sau khi trời sáng mọi người bắt đầu trình bày động tĩnh của đêm nay, Phó Tuyết Thần là người sói phát hiện ra bạn gái và anh không cùng một phe, vô đạo đức bắt đầu tự hủy: “Tôi là người sói, sau tôi là Dịch Sư Bạch, Trọng Phi, Đới Hãn là người sói.”

Dịch Sư Bạch: “……”

Trọng Phi: “……”

Đới Hãn: “……”

Người nào đó vì bạn gái, không hề có đạo đức trong trò chơi, ngay sau khi bắt đầu đã bán đứng đồng đội.

Ba người sói bây giờ chỉ muốn nhảy dựng lên để đánh anh.

Đến lượt Nhiễm Tỉnh trình bày, Nhiễm Tỉnh tàn nhẫn vô tình đề nghị nói: “Nếu Phó Tuyết Thần là người sói, trước tiên chúng ta sẽ cho anh ấy out.”

Tất cả mọi người trong cuộc đã đồng ý không điều kiện, ngay cả ba người sói cũng không bảo vệ được anh, và tất cả các phiếu bầu đều bỏ phiếu cho anh ra ngoài.

Sự tồn tại của người này quá ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game.

Phó Tuyết Thần: “…………”

Bạn gái thật sự là một dân thường không có tình cảm.

Mà ván thứ nhất, bởi vì Phó Tuyết Thần tự hủy mà kết thúc rất nhanh dân thường thu được thắng lớn.

Rất nhanh đã bắt đầu sang ván thứ hai, lần này Phó Tuyết Thần là dân thường, anh không chắc có phải mình cùng phe với Nhiễm Tỉnh hay không, cho nên không lộn xộn nữa và giữ yên lặng, dự định chờ nghiên cứu ra thân phận của bạn gái rồi giúp cô.

Buổi sáng bắt đầu trình bày, Nhiễm Tỉnh lại bắt đầu nhịp nhàng: “Trước tiên bầu Phó Tuyết Thần ra ngoài đi, chắc mọi người không có ý kiến đâu nhỉ!”

“Ha ha ha ha ha!”

“Đỉnh đỉnh đỉnh!”

“Hahahahaha!”

“Giơ hai tay hai chân lên bày tỏ đồng ý.”

Mọi người ngồi đây đã chất chứa oán hận Phó Tuyết Thần từ lâu, hiện giờ có thể trả thù, không chút khách khí toàn phiếu đưa Phó Tuyết Thần ra ngoài.

Phó Tuyết Thần: “……”

Phó Tuyết Thần bắt đầu nhắn nhủ lời trăng trối, anh nhìn chằm chằm Nhiễm Tỉnh, cực kỳ ai oán: “Tỉnh Tỉnh, em là người sói!”

“Em không chỉ là người sói, em còn là sói diệt.”

“Liên tiếp hai ván mở màn đã bán đứng bạn trai, em không thấy có lỗi với anh sao!”

Trong lòng Nhiễm Tỉnh không có chút dao động nào, lạnh nhạt trả lời: “Lời trăng trối cuối cùng xong rồi sao? Nói xong rồi thì chúng ta tiếp tục trò chơi, không muốn nghe người chết đe dọa.”

Tất cả đều cười ha ha khi thấy Phó Tuyết Thần kinh ngạc.

Phó Tuyết Thần oán giận kêu lên.

Anh còn muốn giúp Nhiễm Tỉnh thắng, Nhiễm Tỉnh vừa bắt đầu trò chơi đã mưu sát chồng ngay.

Nhiễm Tỉnh mở màn đã bán đứng bạn trai, thao tác này thật sự quá cợt nhả, nhưng cợt nhã lại làm cho lòng người hả hê, về cơ bản Phó Tuyết Thần chưa bao giờ thua trong các trò chơi, bây giờ gϊếŧ anh trước tiên làm cho mọi người đều rất vui vẻ.

Dựa vào làn sóng thao tác này, Nhiễm Tỉnh rất nhanh đã hòa hợp với mọi người, tất cả đều cảm thấy em gái này rất thú vị, lúc chơi trò chơi, còn rất tự cao không thèm bảo vệ bạn trai.

Không giống như Phó Tuyết Thần, một mình chơi với bọn họ thì rất tự cao, còn chơi với bạn gái thì rất nghe theo.

Kết thúc ván thứ hai của trò chơi, người sói giành chiến thắng lớn, Nhiễm Tỉnh vạch trần thân phận, rõ ràng là một người sói.

Phó Tuyết Thần thấy cô gϊếŧ mình ngay lúc mở màn, thì đã đoán được thân phận của cô, nhưng anh vẫn khinh thường đối với hành vi gϊếŧ mình của bạn gái, nên trực tiếp đưa tay hung hăng nhéo mặt cô một cái rồi mới bỏ qua.

Lúc này, đồ ăn đã được đưa lên bảy tám món, mọi người không chơi ván thứ ba nữa mà bắt đầu ăn cơm.

Bởi vì trò chơi vừa rồi, mọi người cũng không thiếu đề tài để tán gẫu, chỉ cần trò chơi vừa rồi, tất cả mọi người đều có thể phân tích nửa ngày.

Nhiễm Tỉnh thỉnh thoảng đáp hai câu, nhanh chóng hòa nhập với bạn bè của bạn trai.

Cách nói của Nhiễm Tỉnh vừa sắc bén vừa ngoan cố, không lên tiếng thì thôi, nhưng nếu đã lên tiếng thì sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc, không ngờ lại rất hòa hợp với đám con trai.

Con trai ăn cơm, tất nhiên là không thể thiếu rượu, Phó Tuyết Thần gọi hai thùng bia và một lọ rượu trắng để các anh em cùng nhau uống, nhưng lại gọi một ly nước dừa cho Nhiễm Tỉnh.

Con trai uống rượu, Nhiễm Tỉnh uống nước dừa, bầu không khí rất thả lỏng thoải mái.

Qua ba tuần rượu, Thương Triều bắt đầu dẫn đầu ồn ào, bắt Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh uống chén rượu giao bôi.

Không chỉ có thế, bia trong ly của Phó Tuyết Thần đã được Thương Triều đổ đi rồi đổi thành rượu.

Thương Triều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đang cùng em Tỉnh uống rượu giao bôi, uống bia thì không có nghĩa khí, cậu phải uống rượu.”

“Cậu nhìn em Tỉnh xem, toàn bộ ly đều màu trắng, còn cậu, không cần cậu phải uống quá nhiều, khoảng một hai hơi, dù sao chỉ có một ly thôi mà.”

Nhiễm Tỉnh nhàn nhạt nhìn lướt qua Phó Tuyết Thần một cái, hôm nay hai người bọn họ là chủ, mà cô không uống rượu, cả buổi nay đều do Phó Tuyết Thần uống, ai đến anh cũng không từ chối, bất cứ người nào mời rượu anh cũng uống, sau một bữa cơm anh đã uống không dưới sáu chai bia.

Mặc dù anh uống rượu không bị thương ngay mặt, nhưng một nửa thùng bia xuống bụng, nửa say nửa không say, hốc mắt bị nhiễm một chút mê mang, khuôn mặt được bao phủ bởi màu đỏ nhạt, hiện ra một vẻ lười biếng khi say.

Phó Tuyết Thần như vậy, thuận theo ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Tỉnh, giống như hồ ly tinh đang quyến rũ người khác.

Nhiễm Tỉnh cảm thấy người này sau khi uống rượu xong, ánh mắt mê mang, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi thấm ướt bởi vì uống rượu, một người đẹp trai nào đấy so với giá trị nhan sắc lại lên một bậc thang, đẹp đến nỗi làm nhiều người điên đảo.

Tim Nhiễm Tỉnh đập hơi loạn, không nhịn được nhìn thêm hai lần.

Nhưng vẫn lo lắng rằng anh sẽ say mèm sau uống nữa, liền thu hồi tâm tư, nhẹ giọng mềm mại giúp anh nói chuyện: “Khác nhau mà, tôi thì uống nước dừa, nên uống nhiều hay ít cũng không có việc gì, anh ấy đã uống nửa thùng bia rồi, các cậu lại cho anh ấy uống thêm rượu, chắc chắn anh ấy sẽ uống say. Muốn uống thì uống nước dừa đi.”

Phó Tuyết Thần nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Nhiễm Tỉnh, lông mi dài xoăn lên phẩy phẩy, cười như không cười: “Em thật sự định uống rượu giao bôi với anh sao?”

Nhiễm Tỉnh ngạc nhiên: “Đây không phải là trọng điểm!”

Vẻ mặt Phó Tuyết Thần trăng hoa, giọng nói trầm thấp: “Với anh mà nói thì đây là trọng điểm.”

Nhiễm Tỉnh trừng anh một cái, đâm một câu: “Vậy ngài rất biết nắm trọng điểm.”

Hiếm khi cô có lòng tốt ngăn cản Thương Triều rót rượu cho anh, trong đầu anh đầy miên man.

Phó Tuyết Thần bị bạn gái chèn ép cũng không tức giận, chỉ mím môi ung dung cười: “Đương nhiên rồi, anh chính là học sinh giỏi, tập trung vào trọng điểm chính là thế mạnh của anh.”

Nhiễm Tỉnh: “……”

Gõ, thế mà tự hào.

Lúc trước, Phó Tuyết Thần lớn giọng tỏ tình với cô gái này nhưng bị từ chối, mơ hồ nhận ra Nhiễm Tỉnh cũng không thích công khai chuyện ồn ào này, cho nên lúc Thương Triều đề nghị uống chén rượu giao bôi anh cũng không đồng ý, lúc này, anh dựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói: “Tôi đã uống lên nửa thùng rồi, thật sự không thể uống được nữa, chờ lát nữa còn muốn đi KTV, tất cả các cậu không muốn khiêng tôi đi hát Karaoke chứ!”

Thương Triều thấy Phó Tuyết Thần như vậy, cũng biết Phó Tuyết Thần lo lắng cô gái nhỏ da mặt mỏng bị đưa vào thế bí, đang định từ bỏ thì Nhiễm Tỉnh lại giòn giã mở miệng: “Nếu uống nước dừa, thì em có thể uống được!”

Toàn bộ: Khϊếp sợ!

Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về phía Nhiễm Tỉnh.

Mắt nai của cô gái nhỏ trong veo như nước suối sạch, bàn tay và khuôn mặt đều nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, ngây thơ vô tội, cô nói: “Phó Tuyết Thần, anh uống nhiều rồi, không thể uống thêm nữa, nhưng nếu đổi thành nước dừa, thì em và anh cùng uống rượu giao bôi!”

Phó Tuyết Thần tim đập thình thịch, đầu trống rỗng trong chốc lát, sâu trong đáy lòng anh lẩm bẩm nói: Mình uống say sao?

Nếu không phải do uống say xuất hiện ảo giác, thì làm sao Tỉnh Tỉnh có thể đề nghị uống rượu giao bôi với anh được?

Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần trầm mặc không lên tiếng, nhìn thẳng vào tầm mắt anh, dùng giọng nói trẻ con dò hỏi: “Anh có muốn uống rượu giao bôi với em không?”

Toàn bộ: Wao!

Vừa rồi bầu không khí có chút uể oải trong nháy mắt đã bùng nổ.

Những người ở đây lại bắt đầu ồn ào: “Rượu giao bôi, rượu giao bôi, rượu giao bôi……”

“Phó Tuyết Thần, cậu ngây ngốc làm cái gì? Em Tỉnh muốn uống rượu giao bôi với cậu kìa.”

“Mau nói cảm ơn chị Tỉnh.”

“Ồ ồ ồ, đúng vậy, chị Tỉnh.”

“Chị Tỉnh thật trâu bò.”

Phòng lớn như vậy, âm thanh lại ồn ào như thế, lúc này Phó Tuyết Thần mới hoảng hốt ý thức được đây không phải là ảo giác do say rượu, đây là hiện thực.

Tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu toàn là câu: A a a a chị Tỉnh trở tay trêu chọc anh.

Phó Tuyết Thần ngừng suy nghĩ, lịch sự cười nhẹ: “Rượu đâu? Cho tôi đầy ly.”

Nhiễm Tỉnh xoay bàn xoay, lấy ly nước dừa uống còn hơn nửa, định rót đầy ly cho Phó Tuyết Thần, nhưng Phó Tuyết Thần lại trực tiếp cầm chai rượu trắng trong tay Thương Triều, tự mình đổ đầy.

Nhiễm Tỉnh nhìn ly rượu trắng trong tay Phó Tuyết Thần, chân mày hơi nhíu lại, hơi bất mãn nhìn anh.

Phó Tuyết Thần biết cô đang lo lắng cái gì, trấn an: “Yên tâm, tửu lượng của bạn trai em còn thêm một ly rượu được.”

Khuôn mặt Nhiễm Tỉnh nhăn lại, có chút không muốn uống.

Ly rượu trong nhà hàng không lớn, một ly rượu trắng cũng không tính là gì, nhưng Phó Tuyết Thần đã uống rất nhiều, uống thêm một ly rượu trắng như vậy thật sự sẽ say mất.

Phó Tuyết Thần lại có sự kiên trì của mình, anh bình tĩnh nói: “Nhiễm Tỉnh, em uống nước dừa thay cho rượu giao bôi đi, anh uống rượu trắng, không thương lượng.”

Dừng lại một chút, hơi buồn cười nói, “Lúc này anh mà uống nước dừa thì còn tính là đàn ông sao?”

Người này đối với bạn thật sự không có lựa chọn.

Bình thường cưng chiều bạn, chơi trò chơi nghe theo bạn, ngay cả uống rượu giao bôi cũng muốn nhường cho bạn……

Tính cách Nhiễm Tỉnh nói dễ nghe một chút gọi là lạnh nhạt, nói khó nghe một chút thì gọi là bội bạc, cô trời sinh không phải là người có tình cảm dồi dào, nhưng Phó Tuyết Thần quá hoàn hảo, nhiều đến mức cô nhịn không được từ chối anh.

Cô bưng ly nước dừa lên, yên lặng nhìn ba giây.

Phó Tuyết Thần giơ ly thủy tinh lên, định cùng cô uống rượu giao bôi.

Nhiễm Tỉnh lại trực tiếp bưng ly rượu lên, cầm ly nước dừa uống một hơi cạn sạch.

Toàn bộ: Kinh ngạc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Không phải muốn uống rượu giao bôi sao?

Làm sao lại đổi ý rồi.

Ngay cả Phó Tuyết Thần cũng không hiểu tại sao Nhiễm Tỉnh đột nhiên thay đổi, nhưng cô gái này kiêu ngạo tùy hứng đã quen, anh không nghe theo cô thì cô đổi ý không uống cũng là chuyện bình thường.

Anh nhíu mày lại, có một chút cảm thấy bất lực, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ làm thế nào để giảng hòa.

Nhiễm Tỉnh đặt ly rượu xuống, cầm bình rượu trắng lên tự rót đầy cho mình, lại bưng ly rượu lên xuyên qua cánh tay Phó Tuyết Thần.

Mọi người:!!!

Lấy lại được tinh thần, đáy lòng không nhịn được bắt đầu hét lên: A a a a a chị Tỉnh cũng quá đỉnh!

Tuy trước nay không thể hiện ra vui buồn, cho tới bây giờ Phó Tuyết Thần luôn bình tĩnh và ung dung cũng lộ ra vẻ mặt có chút không khống chế được.

Nhiễm Tỉnh nhìn lên, con ngươi đen thuần khiết nhìn vào mắt Phó Tuyết Thần, giọng nói cô trong suốt, nói năng có khí phách: “Em nghiêng ly, anh thuận theo đi!”

Phó Tuyết Thần: “……”

Lời thoại của tôi đã bị cướp.

Nhưng trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ không thể kiểm soát được, tất cả tình yêu và nỗ lực tại lúc này trở nên đáng giá, những cảm xúc được gọi là ngọt ngào và vui vẻ trong trái tim của họ đã sinh ra rễ, rồi phát triển như cỏ dại hoang vắng.

Trên mặt anh càng đỏ bừng thêm, mắt anh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đối diện không chớp mắt, cười nhẹ: “Ly rượu tình yêu này, anh không bao giờ xem nhẹ nó.”

Hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó đồng thời cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Những đám con trai trong phòng đã bắt đầu điên cuồng la hét chói tai, chụp ảnh, quay video……

Cặp đôi này chơi quá ngang tàng.

Một ly rượu trắng đầy, thế vẫn uống cạn hết.

Nhiễm Tỉnh rất ít khi uống rượu, tửu lượng hoàn toàn dựa vào di truyền, ba Nhiễm có thể uống, cũng thích cho cô uống rượu, khi Nhiễm Tỉnh còn nhỏ, ba Nhiễm sẽ lấy chiếc đũa nhúng vào rượu để đút cho cô, tửu lượng của cô trời sinh không kém, uống một ly rượu trắng, không có chuyện gì to tát, chỉ là cảm giác bị rượu nóng qua cổ họng cũng không tốt, giống như một ngọn lửa, đốt cháy cổ họng của bạn, lại từ cổ họng đốt tới lá lách và thận của bạn.

Nhưng ly rượu tình yêu này, dù nó cay và kí©h thí©ɧ như thế nào, thì Nhiễm Tỉnh cũng vui vẻ chịu đựng.

Cùng nhau uống hết, chuyện thứ nhất Nhiễm Tỉnh làm cho mình chính là lấy nước dừa uống, tuy không đến mức uống say, nhưng trong bụng nóng rực, ngay cả gương mặt cũng bắt đầu đỏ lên, hậu tri hậu giác ý thức được vừa rồi chính mình làm cái gì.

Phó Tuyết Thần nhìn ly rượu rỗng tuếch trong tay cô, ngơ ngác bừng tỉnh.

Thấy cô liều mạng uống nước dừa như thế, cười nhẹ oán trách: “Chỉ biết thể hiện.”

Nhiễm Tỉnh uống liên tục ba ly nước dừa ngọt mới hòa tan được vị đắng trong miệng, cô trừng mắt nhìn anh, dịu dàng oán giận: “Do anh thể hiện trước.”

Nếu không phải do anh đổ đầy ly rượu, dù thế nào cô cũng không uống theo một ly.

Trách anh.

Phó Tuyết Thần không lên tiếng nữa, chỉ im lặng nhìn cô.

Chỉ mong tình yêu như ly rượu này, cô và anh có thể ở cùng nhau uống cạn một hơi.

Mà bữa cơm này, đến đây đã kết thúc, Phó Tuyết Thần đi tính tiền, Nhiễm Tỉnh đi theo bên cạnh anh.

Phó Tuyết Thần quét mã trả tiền, lại nhìn xung quanh một vòng, thấy đám bạn của anh đều ở bên ngoài chờ, nhanh chóng mổ một ngụm lên má cô gái nhỏ, thay đổi cách xưng hô, ngọt ngào gọi cô: “Vợ ơi~~”

Tiếng gọi nhỏ đấy.

Thật đơn giản.

Lông mày Nhiễm Tỉnh nhăn chặt, không quá thích cách xưng hô buồn nôn này.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, hốc mắt Phó Tuyết Thần đều nhuộm màu đỏ tươi, khuôn mặt càng đỏ bừng đến nỗi như muốn chảy máu, hết lần này tới lần khác dùng ánh mắt dịu dàng lưu luyến nhìn cô, một vẻ mặt rất hết lòng chân thành……

Giống như một chú chó con vừa mới sinh ra.

Nhiễm Tỉnh nhìn vào đôi mắt ẩm ướt của người nào đó, tim lại đập nhanh một nhịp.

Nhưng mà, cô vẫn lười đáp lại lời của anh.

Cô đánh giá một ly rượu, hiện tại Phó Tuyết Thần rất có thể …… say không nhẹ.

Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng đυ.ng vào khuỷu tay phải cô một chút, thúc giục nói: “Mau trả lời lại đi!”

Nhiễm Tỉnh trầm mặc, không nói một lời nào.

Không muốn để ý đến con ma men nào đó.

Phó Tuyết Thần cười đùa nói: “Rượu giao bôi cũng đã tìm anh uống rồi, gọi em là vợ thì em mau trả lời lại đi!”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Thật muốn đánh anh, uống nhiều rượu như vậy cũng không thể ngăn cản anh làm phiền.