Chương 96: Mỹ vị

Kế hoạch gắp thú bông tán gái của Phó Tuyết Thần phá sản, anh buồn bực trở về chỗ cũ. Ở khu trò chơi điện tử này, ngoại trừ trò gắp thú bông ra, các trò khác anh đều chơi rất tốt, Phó Tuyết Thần cảm thấy dù mình chơi bất cứ trò gì cũng có thể khiến cho Nhiễm Tỉnh ngưỡng mộ anh.

Phó Tuyết Thần đặt tay lên vai Nhiễm Tỉnh, vẻ mặt bình thản ôn hòa, có vẻ như việc không gắp được thú bông không hề ảnh hưởng đến anh. Phó Tuyết Thần khẽ cười, mắt ánh lên sự tự tin và tự hào: “Tĩnh Tĩnh, nói cho em biết, thật ra anh là một soái ca.”

Nhiễm Tỉnh lạnh lùng liếc anh một cái, thầm nghĩ, ngốc ca thì đúng hơn, từ điển nhân sinh của Phó Tuyết Thần không có chữ “soái”.

Phó Tuyết Thần lại vui vẻ nói: “Anh biết chơi trống.”

Đúng lúc trống không có người chơi, Phó Tuyết Thần liền lấy năm đồng xu từ bình của Nhiễm Tỉnh bỏ vào máy, bắt đầu chơi trống.

Anh đã luyện đánh trống suốt ba năm, vì thế chẳng cần phải nhìn đến màn hình, anh vẫn có thể dễ dàng qua game.

Phó Tuyết Thần vừa biết chơi trống, vừa có ngoại hình, đã khiến bao người nhanh chóng tập trung xung quanh, một nhóm người hâm mộ vừa cầm di động để chụp ảnh, quay video, vừa hò hét: “Anh trai ngầu quá!”

Tuy nhịp trống trong khu trò chơi điện từ ngày càng nhanh nhưng dù sao Phó Tuyết Thần cũng đã qua ba năm rèn trống, chuyện vượt qua cấp độ này cũng chẳng phải là khó khăn gì. Anh thừa lúc nghỉ dạo của trống, ngay lập tức quay về phía Nhiễm Tỉnh khoe khoang.

Một tay anh cầm dùi trống, nhìn Nhiễm Tỉnh cười nhẹ, hỏi: “Thấy anh giỏi không?”

Nhưng Nhiễm Tỉnh thấy thế lại không nói lời nào, thay vào đó, fangirl xung quanh liền reo hò inh ỏi: “Giỏi lắm!”

“Anh có tuyệt không?”

“Tuyệt lắm.”

“Anh có thần thái không?”

“Thần thái.”

“Anh có ngầu không?”

“Ngầu lắm.”

Tóm lại là vô cùng hào hứng.

Trong khi Phó Tuyết Thần tương tác cuồng nhiệt với fan hâm mộ, trên màn hình máy đánh trống bỗng xuất hiện dòng chữ GAME OVER.

Bầu không khí xung quanh liền rơi vào tình cảnh khá lúng túng.

Nhiễm Tỉnh nhìn Phó Tuyết Thần vì tự cao mà thua những vòng sau, thầm nghĩ, nếu bây giờ anh hỏi: “Anh có mất mặt không?”, chắc chắn quanh anh sẽ vang lên: “Mất mặt.”

Nhiễm Tỉnh là thẳng thắn girl, không biết che giấu chuyện gì, cô chớp chớp đôi mắt to, giọng trong trẻo: “Anh có mất mặt không?”

Không ai đáp lại.

Bầu không khí càng thêm phần ngượng ngùng.

Phó Tuyết Thần liếʍ đôi môi khô ráp của mình, mỉm cười thừa nhận: “Một chút.”

Đâu chỉ có một chút, là rất rất mất mặt đó!

Nhiễm Tỉnh đưa tay lên che mặt, lẳng lặng quay người rời đi, cô thấy, sau này đến khu trò chơi điện tử, cô sẽ cố gắng tỏ ra như mình là một con cẩu độc thân.

Chết tiệt, cô thực sự không muốn thừa nhận anh chàng này là bạn trai của mình.

*

Sau đó, Phó Tuyết Thần bắt đầu nghiêm túc chơi các trò chơi như ném bóng rổ, đua xe ô tô,.... những trò này anh chơi khá tốt, nhưng ấn tượng về bạn trai trong lòng Nhiễm Tỉnh đã hoàn toàn sụp đổ, thậm chí còn bởi vì lo bản thân sẽ bị liên lụy mà quyết định sẽ tránh Phó Tuyết Thần ra thật xa.

Nhiễm Tỉnh không diễn kịch với Phó Tuyết Thần nữa, cô đi tìm Nguyên Thiển.

Phó Tuyết Thần chỉ còn cách hậm hực xoa mũi.

Quả nhiên con người không nên quá phô trương, một khi đã phô trương thì dù tình hình có tốt đến đâu cũng đều sẽ ra vô ích.

Ban đầu muốn chơi trong khu trò chơi điện tử là để bạn gái ngưỡng mộ mình lên tận trời, kết quả lại…

Tuy nhiên, Phó Tuyết Thần cũng là kiên cường boy, anh không quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt tầm thường như bị mất mặt, nên anh sẽ nghiêm túc lo việc hậu cần.

Anh hỏi khẩu vị trà sữa của một vài người rồi xếp hàng mua. Món cá hầm cải chua khá đậm vị, ăn nhiều sẽ dễ bị khát. Hơn nữa, mọi người cũng đã chơi trong khu trò chơi điện tử khá lâu nên chắc hẳn sẽ khát nước.

Phó Tuyết Thần chia trà sữa xong, lại mua thêm một đợt xu nữa cho các chị em của Nhiễm Tỉnh có thể thoải mái vui chơi.

Mọi người uống hết trà sữa lại bắt tay chơi các trò khác, lúc sạch xu thì đã gần 10 giờ.

Năm người bắt đầu về nhà.

Trong xe, Phó Tuyết Thần nghĩ gì đó liền mò lấy kẹo cao su, hỏi mọi người muốn ăn không.

Là kẹo Huyễn Mại, vị bạc hà thơm mát.

Sau khi dùng bữa hoặc lúc rảnh rỗi nhàm chán lấy ra nhai cũng không tệ.

Mọi người rảnh rỗi đến nhàm chán liền từ mình cầm một miếng nhai, Phó Tuyết Thần cũng bóc một miếng cho mình, thuận tay đút cho Nhiễm Tỉnh đang ngồi ở ghế lái phụ một miếng.

Nhiễm Tỉnh vốn không muốn nhai kẹo cao su nhưng khi anh đưa nó đến bên môi thì cũng không từ chối.

Ăn một bữa cơm xong, lại chơi trong khu trò chơi một lúc, mối quan hệ giữa Phó Tuyết Thần và các chị em của Nhiễm Tỉnh cũng trở nên thân thiết hơn không ít, vẻ lãnh đạm xa cách ban đầu đã không còn, thay vào đó là dịu dàng gần gũi hơn.

Người lạ mà nhìn Phó Tuyết Thần này sẽ thấy anh là người xa cách, khó gần. Dù sao bản thân anh cũng có cái mác học bá, có nhan có sắc, nhưng khi quen rồi, bạn sẽ phát hiện anh chẳng khác nào một cậu nhóc mới lớn, làm đủ thứ trò hề.

Trên đường về nhà, năm người vừa nhai kẹo cao su vừa nói chuyện phiếm rất sôi nổi, khác xa với cảm giác xa cách ban đầu.

Tình hình giao thông ban đêm ổn hơn nhiều so với giờ cao điểm buổi chiều, khoảng 20 phút sau, chiếc Audi đã dừng dưới lầu ký túc xá nữ.

Phó Tuyết Thần xuống xe, chào tạm biệt các chị em của Nhiễm Tỉnh, cuối cùng kéo cô lại.

Phó Tuyết Thần lấy khăn giấy, bảo Nhiễm Tỉnh nhả kẹo cao su ra, sau đó anh cuộn khăn giấy lại rồi ném vào thùng rác.

Ngay sau đó anh lập tức quay người, sải bước về phía Nhiễm Tỉnh.

Nhiễm Tỉnh nhìn Phó Tuyết Thần đang đến gần…

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, dáng người anh cao lớn đĩnh đạc, khuôn mặt trắng trẻo sáng ngời, tựa như nam chính bước ra từ trong tiểu thuyết hay truyện tranh, đẹp đến huyền ảo.

Nhiễm Tỉnh biết Phó Tuyết Thần muốn làm gì.

Thật ra, dựa vào thói quen và tính cách của Phó Tuyết Thần, sau khi đã dụ mình nhai kẹo cao su xong, hương vị sạch sẽ tươi mát như vậy, nếu không được hôn anh sẽ cảm thấy không có lời.

Nhiễm Tỉnh biết rõ những thói quen nhỏ nhặt của anh, nhưng trên đời này, hẳn sẽ luôn có một người, dẫu biết anh ta đang lừa mình nhưng vẫn sẽ cam tâm tình nguyện để bản thân bị lừa.

Đối với Nhiễm Tỉnh, người đó là Phó Tuyết Thần.

Dù đôi khi sẽ dỗi, sẽ giận vì vài câu nói của anh, nhưng cho dù thỉnh thoảng cảm thấy anh rất mất mặt, Nhiễm Tỉnh vẫn cảm thấy rất hòa hợp, rất vui vẻ khi ở bên cạnh Phó Tuyết Thần, cô biết mình đã thực sự thích anh rồi. Những chuyện xấu hổ anh làm ra cô cũng thấy rất tốt, chỉ là, trước nay cô không phải là người giỏi thể hiện cảm xúc, cũng không phải là kiểu con gái chủ động…

Cô chỉ có thể yên tĩnh ở nơi đó chờ đợi, chờ Phó Tuyết Thần đến trêu chọc mình.

Cô không từ chối, đó chính là bằng chứng tốt nhất để chứng minh tình yêu.

Chẳng hạn như lúc này đây, Nhiễm Tỉnh mặc cho Phó Tuyết Thần bế cô lên trên xe, cuồng dã và thô bạo hôn lên môi cô.

Trong miệng của cả hai vẫn còn đọng lại dư vị của kẹo cao su, là vị bạc hà mát lạnh và ngọt ngào hòa quyện cùng hương vị nguyên bản nhất của cả hai.

Rõ ràng Phó Tuyết Thần là một chàng trai nhẹ nhàng và lịch lãm, nhưng nụ hôn lại điên cuồng và dữ dội.

Hệt như một con thú đói khát, đối mặt với một con mồi mình vừa vất vả tìm được, hận không thể nuốt trọn ngay tức khắc.

Nhiễm Tỉnh bị nhấm mυ"ŧ đến tê dại, cơ thể mềm nhũn run rẩy như một đám mây chỉ có thể trôi lơ lửng giữa không trung, phó mặc cho Phó Tuyết Thần chống đỡ cơ thể mình.

Phó Tuyết Thần buông cô ra một chút để cô thở lấy hơi rồi lại tiếp tục hôn.

Khi nụ hôn này kết thúc, Phó Tuyết Thần vẫn muốn hôn tiếp, Nhiễm Tỉnh liền né tránh, nhẹ nhàng oán trách: “Hôn đủ chưa?”

Giọng nói kia nhẹ nhàng đến mức không còn nghe được tròn chữ.

Giống như một con mèo hoang đang nức nở phát tình giữa đêm xuân, gợi cảm và quyến rũ mà không vì lý do gì.

Giọng nói của Phó Tuyết Thần thô ráp như giấy nhám, anh nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn gầy gò trong lòng mình, thở dài: "Không dừng lại được!"

Phó Tuyết Thần không biết tình yêu của người khác là như thế nào, nhưng đối với anh, Nhiễm Tỉnh là tất cả những tình cảm mãnh liệt và nóng bỏng, tất cả sự kiều diễm và lưu luyến, muốn ôm, muốn hôn, muốn hòa làm một, muốn được ở cùng nhau mọi lúc.

Giống như một sự ỷ lại vào Nhiễm Tỉnh.

Nếu nói Nhiễm Tỉnh nhanh trí thì cũng không hẳn, có thể là ma xui quỷ khiến, hoặc cũng có thể là do não của cô đúng là rất to nên khi nghe thấy thế, cô liền khàn giọng hỏi: “Vậy ra hôm nay, anh là đang thử thách vừa hôn vừa nhai kẹo cao su Stride Huyễn Mại à?”

Phó Tuyết Thần: “.................”

Cái quái gì thế?!

Khuôn mặt sáng sủa của Phó Tuyết Thần đầy bối rối, anh căn bản không thể theo kịp mạch suy nghĩ của bạn gái mình.

Nhiễm Tỉnh lại diễn vai bám người, cô để mặc Phó Tuyết Thần ôm mình, bắt đầu chế lại khẩu hiệu quảng cáo của Huyễn Mại: “Hôn bao lâu mới ngừng được!”

“Hôn đến hết vị mới ngừng nha!”

“Tích tắc, tích tắc, thời gian trôi qua.”

“Vẫn hôn à?! Vẫn còn vị sao?!”

“Không gì~ có thể~ cưỡng lại~ được!”

“Kẹo cao su Stride Huyễn Mại, mỹ vị dài lâu đến không tưởng!”

Phó Tuyết Thần: “..........”

Anh chợt nhớ lại kẹo cao su Huyễn Mại đã cho cô ăn lúc ở trong xe, trong đầu bỗng xuất hiện quảng cáo sản phẩm kẹo cao su Huyễn Mại.

Sau đó, da đầu anh liền tê dại bởi mạch suy nghĩ của bạn gái.

Quả thật quá độc!

Nhiễm Tỉnh quá độc!

Anh chỉ hôn thôi, sao lại biến thành quảng cáo Huyễn Mại rồi, mà Huyễn Mại cũng sẽ không trả thù lao cho anh.

Nhưng chẳng hiểu sao, anh như bị chọc trúng huyệt cười, bắt đầu cười to “Ha ha ha ha”, tiếng cười vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, trong trẻo và thật êm tai.

Nhiễm Tỉnh tựa vào lòng Phó Tuyết Thần, cảm nhận được l*иg ngực anh có rung động, liền cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Cô cũng biết điều đó thật rất đáng xấu hổ.

Cô là kiểu người im hơi lặng tiếng đến chết.

Hôn xong, tự nhiên động não nghĩ ra chuyện người ta quảng cáo kẹo cao su Huyễn Mại cũng khá là sốc.

May mà Phó Tuyết Thần không để ý lắm, nếu không, chỉ trong một giây, cô sẽ thất tình mất.

Sau khi Phó Tuyết Thần cười xong, anh tập trung vào khuôn mặt thanh tú và dễ thương như búp bê Tây Dương của bạn gái trong lòng mình, hôn thật mãnh liệt.

Trên đời này, bao giờ cũng sẽ có một người, cho dù bạn có trêu chọc thế nào cô ấy cũng không động lòng, tất cả những đam mê, yêu thích, nhiệt tình và điên cuồng của bạn cũng đều trở nên buồn cười và rất bình thường đối với cô ấy.

Phó Tuyết Thần cảm thấy mình thật thất bại.

Nó giống như là một bước lùi trong lĩnh vực học tập, anh thấy mình dường như đang đối mặt với một giả thuyết toán học cổ điển, là thứ mà cả nhân loại đều không biết, chỉ có thể bước tiếp một khi chứng minh được nó.

Tuy nhiên về lĩnh vực học tập, đặt biệt là con đường vô cùng khó khăn và chật hẹp như các lý luận toán học, dù Phó Tuyết Thần có thông minh thế nào cũng không thể đảm bảo rằng bản thân sẽ đủ khả năng đạt được những thành tựu toán học trong tương lai.

Giờ phút này đây cũng tương tự, Phó Tuyết Thần cũng không biết anh và cô gái này có thể cùng nhau đi được đến đâu.