Nhiễm Tỉnh không phải loại con gái sẽ kêu đau, yên lặng đi theo, chẳng qua, thời điểm giẫm phải hòn đá, chân mày nhíu lại, vẻ mặt có chút khó chịu.
Phó Tuyết Thần thấy cô gái nhỏ nhíu mày, đánh giá một hồi, lúc này mới chú ý tới bạn gái mặc trang phục Huỳnh Thảo không có giày, cô chỉ đi một đôi tất chân màu da, bên ngoài dùng một miếng vải màu xanh lục quấn lại, hai bên đều lộ ra hơn nửa bàn chân, đầu ngón chân tròn tròn trắng sáng như ngọc, trắng nõn như bạch tuyết.
Ánh mắt Phó Tuyết Thần u ám, toàn thân có chút căng thẳng.
Phó Tuyết Thần cười cười, lười hỏi cô: “Em không đi giày, chân trần đi đường bị cộm đúng không, lại đây, bạn gái, anh cõng em.”
Nói xong, đang định ngồi xổm xuống cõng cô gái nhỏ lên.
Đây đang là trường học, biết bao người nhìn, Nhiễm Tỉnh nào dám không biết xấu hổ để Phó Tuyết Thần cõng, trực tiếp từ chối: “Không cần đâu.”
Phó Tuyết Thần nhìn thoáng qua trang phục cosplay váy ngắn, cũng ý thức được nếu cõng cô thì quả thực không tốt lắm, dễ khiến người khác nhìn thấy.
Nhiễm Tỉnh dù hóa trang nhưng bên trong cũng mặc quần leggings, nên thật ra không sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ là cô cảm thấy trước mặt toàn trường được Phó Tuyết Thần cõng sẽ rất xấu hổ.
Cô đã mất mặt ở đường Xuân Hi, không muốn tiếp tục mất mặt ở trường học nữa đâu.
Phó Tuyết Thần lại cười đến yêu nghiệt phong lưu: “Vậy để anh ôm em.”
Vừa nói xong, một tay anh luồn qua nách Nhiễm Tỉnh, một tay đỡ dưới đùi cô, trực tiếp bế ngang cô gái nhỏ lên.
Ôm kiểu công chúa.
Nhiễm Tỉnh: “.......”
Đại thần Trúc Viện như Phó Tuyết Thần, giáo thảo trường học, nhân vật làm mưa làm gió, anh làm bất cứ việc gì cũng đều vô cùng khoa trương và gây sự chú ý.
Hôm nay Nhiễm Tỉnh mặc một bộ Cos, tỉ lệ thu hút ánh nhìn là 100%.
Trên con đường tuyển thành viên mới của các CLB, nói là biển người tấp nập cũng không quá, hai người tay trong tay đi chung với nhau đều bị mọi người bàn tán sôi nổi, bây giờ Phó Tuyết Thần trực tiếp bế Nhiễm Tỉnh lên, xung quanh lập tức bùng nổ.
Nhiễm Tỉnh thậm chí nghe được có người thét chói tai ——
“A a a a a bế lên rồi!”
“Đại thần thật tốt quá đi, trực tiếp ôm kiểu công chúa!”
“Gào khóc, ôm kiểu công chúa ngọt quá đi!”
“Đây là tình yêu thần tiên gì vậy trời, chua quá đi.”
“Ôm ấp hôn hít bế lên cao gì đó, ngọt chết mất!”
Không chỉ có như thế, người xung quanh đều yên lặng lấy điện thoại ra, “Tách” “Tách” chụp một hồi, chụp công khai, chụp một cách vô tư hồn nhiên, chỉ thiếu điều giơ điện thoại đến trước mặt hai người thôi.
Nhiễm Tỉnh không kịp đề phòng đột nhiên bị bế thẳng lên không, cô sợ tới mức suýt chút nữa thét chói tai. Nghĩ lại xung quanh đều là người, Nhiễm Tỉnh nuốt xuống tiếng hét chói tai chuẩn bị phát ra, tuy tính cách của cô Phật hệ điềm tĩnh, nhưng giờ phút này khuôn mặt nhỏ cũng nhuộm một màu hồng nhạt, cảm thấy xấu hổ muốn bùng nổ.
Sợ quá, bị đưa lên Weibo lúc ở đường Xuân Hi thì cũng thôi đi, vì sao đi học về rồi vẫn còn bị xấu mặt lên top 98 nữa.
Hơn nữa Phó Tuyết Thần cao to, cái đầu nhỏ xinh của Nhiễm Tỉnh, bị nâng lên cao kiểu công chúa như vậy, Nhiễm Tỉnh vừa xoay đầu là có thể nhìn thấy mặt Phó Tuyết Thần, cô nàng này rất nhát chết, vì thế cô ôm chặt lấy cổ Phó Tuyết Thần, lúc này mới nhỏ giọng nói ở bên tai anh: “Có thể thả em xuống không?”
Phó Tuyết Thần khẽ cười nhẹ, dáng vẻ sạch sẽ, thanh nhã, hồn nhiên vô tội: “Ôm em như vậy không tốt hơn à, tránh để em đi đường bị đau chân.”
Nhiễm Tỉnh: “…………”
Tôi thà đi đường bị đau chân còn hơn, cảm ơn!
Hiển nhiên Phó Tuyết Thần không hề có ý định thả cô gái nhỏ xuống đất, anh ôm ngang Nhiễm Tỉnh sải bước đi về phía trước, không hề quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh như thế nào, không chỉ như thế, anh còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhiễm Tỉnh trong l*иg ngực, nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng, trêu chọc: “Không phải không muốn bị ôm hay sao? Vậy mà bám vào cổ anh chặt quá ta.”
Cô nàng Nhiễm Tỉnh này ấy mà, tính cách vô cùng cá mặn, ngay từ đầu bị ôm kiểu công chúa, cả người cô đều chống cự, nhưng nếu đã bị ôm đi vài bước rồi, người nên bỏ cũng bỏ đi rồi, cô nàng sẽ trở nên bình tĩnh thản nhiên một cách kỳ lạ.
Dù sao đã mất mặt như vậy rồi, không sao cả.
Hôm nay CLB tuyển thành viên, cô đã bận rộn cả một ngày đã rất mệt rồi, được người ta ôm không cần phải tự đi …… Hình như cũng…… Rất thoải mái.
Nhiễm Tỉnh chính là kiểu con gái có trái tim mạnh mẽ, cô cảm thấy năng lực thích ứng của mình rất lớn, bởi vì lúc này cô đã quen với việc bị bế kiểu công chúa, thậm chí còn dỗi ngược lại nói: “Đây chẳng phải là sợ anh ôm em không nổi, làm cho em bị ngã xuống đất sao? Từ trên cao thế này mà ngã xuống, đầu của em chạm đất, lỡ như bị ngã đến mức bị bại não thì sao.”
Phó Tuyết Thần: “…………”
Đối với cô gái này, anh là một kẻ bệnh tật, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không bế nổi.
Phó Tuyết Thần cảm thấy không thể không nói ngày trước giả vờ ốm ảnh hưởng không hề nhỏ, cô gái nhỏ này lúc nào cũng nghĩ anh yếu ớt, đi Thành Đô thì lo lắng dạ dày anh không thể ăn dẫn đến tiêu chảy, phải đưa đến bệnh viện khoa hậu môn trực tràng, bây giờ quay lại việc bế công chúa, không ngờ cô nàng còn lo lắng anh bế không được, làm cô ngã xuống đất đến mức bị bại não.
Anh cảm thấy bản thân rất cần, ngay bây giờ, ngay tại đây, trước mặt cô gái này chứng tỏ bản thân là một chàng trai chơi thể thao, bằng không quá con mẹ nó uất ức.
Kết quả là, Phó Tuyết Thần nói: “Nhiễm Tỉnh, em có biết không? Anh là trưởng CLB Tae Kwon Do, từ nhỏ đã tập luyện Tae Kwon Do, từng dành được các giải thưởng quốc gia. Nếu không tin em có thể sờ thử cơ bụng của anh.”
Đương nhiên Nhiễm Tỉnh sẽ không sờ cơ bụng Phó Tuyết Thần, cô nhìn thẳng hàng mi của anh, nhìn màu xanh nhàn nhạt trong mắt anh, buồn bã nói: “Em nhìn quầng thâm mắt này của anh, có cảm giác anh hỏng rồi.”
Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi……
Cô gái Nhiễm Tỉnh này thật đúng là Đỗ Phủ chuyển thế, lời nói không dìm chết người không thôi.
Chẳng lẽ cô không biết nói đàn ông hỏng chính là đang nói thận có vấn đề sao?
Nếu thận anh thật sự có vấn đề, cô đừng mong sẽ sống tốt.
Phó Tuyết Thần ghét bỏ liếc mắt lườm cô, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sau này em sẽ biết bạn trai em có hỏng thật hay không?”
Lúc đầu Nhiễm Tỉnh không kịp phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ vẫn còn hồn nhiên không hiểu gì, đến khi hiểu ra mới biết câu nói đầy ẩn ý của ai kia, gương mặt lập tức đỏ bừng như sốt cao.
Cho dù gương mặt có đỏ ửng, cô vẫn không nhịn được nghiêng đầu như cũ, nhìn chăm chú Phó Tuyết Thần không buồn chớp mắt.
Anh bế cô đi cả một đoạn đường dài, nhưng hô hấp vẫn đều đặn như cũ, trên mặt không hề có bất kỳ giọt mồ hôi nào, có thể thấy được bế cô đi cả một đoạn đường như vậy nhưng lại không có dấu hiệu gì.
Mà qua nơi hai người tiếp xúc, cô có thể cảm nhận rõ ràng được đây là một cơ thể hoàn toàn khác với phụ nữ, anh cao lớn, cường tráng, cứng cỏi, rắn chắc.
Có khả năng anh thật sự có cơ bụng, dù sao thì người nào đó tự luyến đã đăng một bài âm tự khen mình: “Cơ bụng tám múi, gương mặt tuyệt mỹ”.
Hơn nữa trường học này bị rất nhiều sinh viên đùa giỡn tự nhận mình là trường thể thao, môn thể dục trong trường được dạy rất nghiêm túc, mỗi học kỳ sinh viên nam đều phải chạy hơn 160km mới có thể đạt điểm cao, Phó Tuyết Thần chính là đại thần trường học, đương nhiên điểm môn thể dục không hề thấp, nam sinh viên phải chạy hơn 100km mỗi học kỳ, thể lực chắc chắn sẽ không hề kém.
Hơn nữa, một người là hội trưởng CLB Tae Kwon Do, kiểu gì thì kiểu cũng có đai đen.
Cho nên, chắc có lẽ không phải là giả!
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, hai bên tai Nhiễm Tỉnh đều đỏ ửng, cô không nhịn được tự kiểm điểm lại: A a a a, Tỉnh Tỉnh mày nghĩ gì đấy, mày thế mà lại dám nhìn bạn trai mình đoán anh ấy giả vờ bị hỏng.
Phó Tuyết Thần trêu đùa một câu làm cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng, ngay sau đó, lại bị cái mặt đỏ tai hồng của cô gái nhìn chăm chú ——
Phó Tuyết Thần chỉ cảm thấy, thôi xong, ngực ông đây muốn nổ tung.
Vốn dĩ Phó Tuyết Thần ôm Nhiễm Tỉnh đi xa như vậy, mặt không đỏ, hơi thở cũng không trở nên gấp gáp, không hề có bất kỳ phản ứng nào, nhưng để một cô gái nhỏ cứ nhìn một lúc lâu như vậy, ngược lại có một chút cảm giác khó diễn tả.
Yết hầu anh lên xuống, cơ bắp cả người căng cứng, giọng anh khàn khàn: “Nhiễm Tỉnh, đừng nhìn chằm chằm người khác như vậy.”
Nhiễm Tỉnh đang suy nghĩ chuyện Phó Tuyết Thần “Giả vờ”, nghe thấy tiếng nói, khuôn mặt nhỏ ửng hồng “Ồ” một tiếng.
Giọng nói Phó Tuyết Thần khàn khàn: “Yêu tinh mê hoặc người!”
Gương mặt cô gái nhỏ tràn đầy sức sống, đôi mắt to ướŧ áŧ mơ màng bị mình ôm vào trong lòng, còn ngơ ngác nhìn mình, là một người đàn ông bình thường, Phó Tuyết Thần không thể không hiểu sai.
Nhiễm Tỉnh hồi phục tinh thần, lập tức nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Phó Tuyết Thần, trán đầm đìa mồ hôi, cả người cứng đờ.
Lấy tố chất cơ thể của người này, chắc chắn không phải do mệt.
Mà là……
Bắt đầu có phản ứng.
Nhiễm Tỉnh cẩn thận cân nhắc một chút, đoán chừng có lẽ người này bị mình trêu chọc một chút nên mới đỏ mặt.
Cảm giác này rất thần kỳ.
Rõ ràng Phó Tuyết Thần là một chàng trai mà trong bất kỳ thời điểm nào cũng đều điềm đạm thong dong và ôn hòa, nhưng anh ấy lại…… Điên cuồng vì mình.
Cô không kiềm chế được thử kiểm nghiệm lại suy đoán của mình, vì thế, đầu nhỏ chôn sâu vào cổ anh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, dường như sợ không đủ, môi lại gần dần lên cao, nhẹ nhàng mổ một chút, cuối cùng vẫn là cảm thấy cái này căn bản không là gì cả……
Nhiễm Tỉnh, đây chính là bạn trai của mày đấy, anh ấy hôn mày nhiều như vậy rồi, mày hôn một chút thì có làm sao, không cần phải sợ hãi, cứ làm thôi.
Vì thế, lá gan to hơn, đầu lưỡi thăm dò, nhẹ nhàng liếʍ trên cổ anh.
Khi rút lui, mắt mở to không chớp nhìn anh chằm chằm ——
Nhìn thấy mặt Phó Tuyết Thần đổ đầy mồ hôi, màu đỏ trên mặt như muốn bạo nổ, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ màu đỏ đã lan tỏa dần dần đến mang tai……
Ồ, phản ứng này có vẻ hơi quá nha.
Thường ngày hay nói nhiều lời trêu chọc như vậy, không ngờ còn rất ngây thơ!
Hôn nhẹ một cái mà mặt đã đỏ ửng lên rồi.
Nhiễm Tỉnh bị bế ngang, hơi nghiêng đầu thưởng thức dáng vẻ bạn trai bị đùa giỡn, lúc đầu cô bị trêu chọc gương mặt vẫn còn sững sờ, ngược lại bây giờ đùa giỡn người nên có chút đắc ý.
Cô nàng tươi cười lém lỉnh, lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn.
Cái tên Phó Tuyết Thần này ấy, vô cùng cợt nhả, cũng rất ngây thơ.
Rõ ràng đủ loại lời nói âu yếm cợt nhả há mồm là có thể nói được, nhưng cũng sẽ đỏ mặt chỉ vì bị hôn một cái.
Có chút sắc tình, cũng có chút ngây thơ, đây chắc là dáng vẻ của yêu tinh nhỉ.
Cũng rất thú vị.
Nhiễm Tỉnh cảm thấy Phó Tuyết Thần chắc chắn rất thích cô, nếu không khẳng định sẽ không yêu chiều cô như vậy, chắc chắn cũng sẽ không để cho cô trêu chọc đến mức đỏ bừng cả mặt.
Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ trong lòng đang kiêu ngạo và đắc ý bởi vì đã thành công trêu chọc anh nổi lên phản ứng bản năng nhất, bỗng nhiên có chút bực bội một cách khó hiểu, giọng điện của anh tăng thêm vài phần nghiêm khắc vài phần, bình tĩnh nói: “Nhiễm Tỉnh, em xuống dưới tự đi đi!”
Chết tiệt, không ôm nổi nữa rồi.
Cô gái này, chính là yêu tinh biết dày vò người khác mà.
Cô biết rõ mình sẽ có phải ứng với cô, vậy mà còn muốn thử một lần.
Đây gọi là đùa với lửa.
Vừa rồi Nhiễm Tỉnh còn suy nghĩ bản thân tự đi, lúc này lại chống cằm, kiêu ngạo từ chối: “Không muốn.”
Nói xong, còn bám chặt vào cổ anh, cọ cọ đầu vào cổ anh, ổn định lại tư thế.
Đặc biệt đáng yêu, cũng đặc biệt hấp dẫn.
Phó Tuyết Thần nhìn cô không thèm che dấu cử chỉ thân mật với anh, nhớ tới cảm xúc từ nụ hôn dừng lại trên cổ anh khi nãy.
Thực ra, hình như cô gái này cũng thích mình.
Cô chính là một cô nàng bị chiều hư, cô muốn rất nhiều rất nhiều cưng chiều, cô cần người khác yêu thương rất nhiều, nhưng cho dù bạn chiều chuộng, yêu thương hết mực, cô ấy cũng chưa chắc sẽ yêu lại bạn như vậy, vì cô ấy đã quen được nuông chiều, được yêu thương.
Phó Tuyết Thần ôm cô, đáy lòng cực kỳ bất đắc dĩ.
Cái gì mà cô gái nhỏ đáng yêu, tất cả đều là giả, cô rõ ràng là một tiểu ác ma.
Giương nanh múa vuốt trong lòng bạn.
Nhưng đây là người bạn yêu, cho nên chỉ đành tiếp tục cưng chiều thôi.
Phó Tuyết Thần hạ giọng nói nhỏ bên tai cô: “Muốn anh ôm em cũng được, nhưng phải ngoan ngoãn, đừng làm loạn.”
“Em không nghĩ một chút, anh bước đi cũng rất vất vả đấy!”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Một lời không hợp là bắt đầu trêu chọc.
Thực ra cô cũng có thể trêu ghẹo, nhưng mà cô không trêu được a a a a a!
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thật sự đã làm hết sức rồi!!!