Chương 88: Nếm thử 2

Sau khi sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, Phó Tuyết Thần bắt đầu giải quyết việc riêng.

Lấy ra cuốn sách bài tập toán, Phó Tuyết Thần bắt đầu giải từng đề, làm xong một đề, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bèn mở Wechat gọi video cho mẹ anh.

Diệp Hi mẹ của Phó Tuyết Thần đang trong kì nghỉ quốc khánh dài hạn ở nước Anh, vốn dĩ dự định của Phó Tuyết Thần là sang Anh thăm bà, nhưng vì Nhiễm Tỉnh mà anh tạm thời quyết định tới Thành Đô.

Luân Đôn lúc này đang là buổi chiều, Diệp Hi lại đúng lúc đang online, ngay lập tức nhận được cuộc gọi của con trai, tươi cười dịu dàng hỏi: "Hôm nay sao cục cưng lại gọi video cho mẹ vậy!"

Diệp Hi chính là kiểu mỹ nhân thuần khiết cổ điển, hơn nữa tuổi tác cũng không phải quá lớn, lại chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, rõ ràng con trai đã là sinh viên năm hai rồi, nhưng nhìn bà lại xinh đẹp như tiên tử, mang theo một loại cảm giác thanh tao xa cách, không dính chút khói lửa nhân gian.

Vẻ ngoài Phó Tuyết Thần giống bà, vì thế cũng mang vẻ thanh nhã sạch sẽ như tiên nhân.

Phó Tuyết Thần gọi một tiếng "Mẹ", đang định nói tiếp thì Diệp Hi bên kia lại lên tiếng oán giận: "Bé cưng à, nói thật, con càng lớn lại càng không đáng yêu. Lúc còn nhỏ con cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà dì cả tới con pha trà gừng, kêu khát một tiếng con lập tức cho mẹ cốc nước ép trái cây, mẹ mệt con lập tức chạy tới mát xa bả vai. Nhưng hiện tại, mẹ cảm thấy con đối với mẹ còn không nhiệt tình bằng toán học."

Diệp Hi vẫn luôn cảm thấy con trai mình là một thiên sứ nhỏ, là kiểu cực kì ngọt ngào đáng yêu, lúc con nhà người ta còn đang tranh giành đánh nhau trong mẫu giáo, Phó Tuyết Thần của bà đã có thể chăm sóc bà được rồi.

Năm đó Diệp Hi không ngừng cảm thán, rốt cuộc bà đã sinh ra đứa con thần tiên gì vậy, nếu như con trai bà đều giống như Phó Tuyết Thần, bà chắn chắn có thể sinh cả tá.

Nhưng thật ra đó cũng chỉ là lúc nhỏ, con trai càng lớn càng lạnh nhạt, hơn nữa luôn mất ngủ, khó tránh có thời điểm tính tình không được tốt cho lắm.

Bà lại tiếp tục oán giận: "Hơn nữa lần này tới Anh, vậy mà con dám thả bồ câu mẹ."

"Ai, cũng không phải mẹ muốn nổi nóng với con, mà mẹ đã hẹn gặp một bác sĩ tâm lý cực kỳ lợi hại cho con ở Luân Đôn. Tuy rằng ở Mỹ mới có điều kiện chữa trị tốt nhất, nhưng trước đó ở Mỹ chúng ta không chữa khỏi, mẹ cũng không thể bỏ cuộc, liền nghĩ có thể đưa con sang Châu u thử xem, bên đây cũng có điều kiện chữa bệnh tốt, biết đâu có thể chữa khỏi bệnh thì sao.”

Diệp Hi là họa sĩ, thời niên thiếu cũng có mộng tưởng muốn theo đuổi, nhưng con trai bảo bối quanh năm suốt tháng mất ngủ, Diệp Hi liền gác lại tâm theo đuổi sự nghiệp, mang theo con trai đi khắp nơi chữa bệnh, điều kiện của Phó gia tốt, chữa bệnh cho con cái cũng không thiếu tiền, mấy năm nay Trung y, Tây y, y học lâm sàng hay tâm lý học từ trong đến ngoài nước, Diệp Hi đều đưa con trai đi thử rồi.

Thật ra ông nội Phó cũng đã từng đề nghị Diêp Hi sinh thêm một đứa nữa, nhưng bà vẫn luôn gánh lấy áp lực quyết không chịu sinh, bà cảm thấy nếu sinh một đứa nữa thì sẽ không có thời gian, không đủ tinh lực đưa con trai đi chữa bệnh.

Trong thâm tâm bà, Phó Tuyết Thần quả thực là đứa trẻ đặc biệt, lớn lên đẹp trai, lại thông minh, còn đặc biệt hiểu chuyện biết chăm sóc người khác, tưởng tượng một đứa trẻ tuyệt vời như vậy bởi vì mất ngủ mà...suýt chết.

Diệp Hi liền cảm thấy cực kì khó chịu.

Còn có thể làm gì được nữa, người làm mẹ phải mạnh mẽ, Diệp Hi chỉ còn cách tiếp tục mang con trai đi khắp nơi chữa bệnh, nhưng điều khiến bà lo lắng là, Phó Tuyết Thần chủ động từ bỏ việc trị liệu.

Bà cảm thấy, nếu như vậy, ngay cả hy vọng cơ bản cũng không có.

Cho nên, năm đó con trai lựa chọn đại học ở thành phố này, Diệp Hi thực sự cảm thấy khó chịu một thời gian dài, không phải trường học không tốt, mà là bà nhìn ra Phó Tuyết Thần dường như đã từ bỏ, anh không còn muốn chữa bệnh, chỉ có ý định ngây ngốc ở thành phố này, dùng thời gian cuối cùng ở cạnh người nhà.

Phó Tuyết Thần nghe vậy, thở dài một tiếng, anh cũng biết mẹ đã vì anh mà trả giá rất nhiều, mẹ anh sinh ra trong một gia đình nghệ thuật, bàn tay vẽ đẹp trời phú, nhưng ngoại ngữ lại nát nhừ, hiện giờ tiếng anh của Diệp Hi lưu loạt, các thuật ngữ y học đều rõ ràng, điều này......Đều là bởi vì để việc chữa bệnh cho Phó Tuyết Thần trở nên dễ dàng hơn.

Anh lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: "Mẹ, bây giờ con có thể ngủ rồi!"

Diệp Hi bên kia vẫn còn mải lải nhải: "Bé cưng, con không thể từ bỏ, con từ bỏ thì sẽ mất toàn bộ, con biết con mới bao nhiêu không, mới chưa đến mười chín......"

Ngay sau đó, tỉnh táo lại, bà cả kinh nói: "Cái gì cái gì, con có thể ngủ rồi ư?"

Lúc trước Phó Tuyết Thần theo đuổi Nhiễm Tỉnh không thành, vậy nên không kể chuyện anh có thể ngủ với mẹ, cho nên đã để mẹ anh lo lắng hồi lâu, hiện giờ anh có thể thẳng thắn thừa nhận: "Lúc trước ở trường học gặp được một bạn nữ, nhìn thấy cô ấy, con cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, sau đó thời gian gần đây mỗi ngày đều ngủ được."

Diệp Hi giật mình: "Bạn nữ?!"

Bà cảm thấy toàn bộ chuyện này đều không thể tưởng tượng được, bà đem con trai bảo bối đi gặp đủ loại bác sĩ, đều...không có tác dụng bằng một bạn nữ.

Nhưng mà, nghĩ đến việc con trai bảo bối có thể ngủ, bà lại nổi lên một trận kích động.

Giọng nói của bà mang theo chút run rẩy: "Cho nên hiện tại con có thể ngủ rồi đúng không, mau, nói cho mẹ biết giấc ngủ gần đây nhất như thế nào."

Phó Tuyết Thần đương nhiên không hề giấu giếm mà nói hết tình trạng ngủ gần đây cho bà, khi còn bé anh còn có thể dựa vào thuốc ngủ, nhưng tới đại học, mấy loại thuốc ngủ đó đều trở nên vô dụng, năm nhất đại học, cơ bản không ngủ được.

Anh dùng ảnh Gaara làm ảnh đại diện, chính là vì cảm thấy hai người bọn họ quả thực rất giống nhau.

Anh mỉm cười kể lại: "Lúc trước khai giảng lớp tuyến tính đại số có gặp mặt, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy con đã có thể ngủ, lúc đầu không nói với mẹ, là bởi vì con cũng không chắc chắn có phải ngủ được hay không, sau đó, chỉ cần ngồi ngây ngốc bên cạnh cô ấy cũng có thể ngủ, bây giờ ở Thành Đô, đi chơi với cô ấy, con đứng cũng có thể ngủ."

Diệp Hi nghe vậy, tấm tắc khen ngợi, nhưng phần nhiều hơn vẫn là tâm lý kích động, thoải mái cùng hưng phấn. Bệnh của con trai mười mấy năm không thấy khởi sắc, hiện giờ lại có hy vọng chữa trị, đáy mắt Diệp Hi ánh lên chút lệ: "Như vậy.....vậy là có thể ngủ rồi! Nhưng......Con định làm như thế nào? Là một cô gái sao? Cái đó....Hay con con con lấy sắc.....dụ đi!

Phó Tuyết Thần sớm đã thành Phật đối với bệnh tật của mình, nhưng mẹ anh là Diệp Hi, lại chưa bao giờ từ bỏ. Phó Tuyết Thần không muốn mẹ mình thương tâm, chỉ có thể phối hợp với bà, vừa có ngày nghỉ liền đi khắp nơi chữa bệnh.

Hiện giờ có hy vọng chữa trị, Diệp Hi thật sự là, chỉ hận không thể bán đứng con trai.

Bà nhìn chằm chằm vào video: "Bề ngoài con giống mẹ, cực kỳ đẹp mắt, chỉ là có chút quầng thâm, cô gái đó chắc hẳn sẽ không từ chối con đâu."

Dừng một chút, lại nói: "Dù sao mẹ cũng mặc kệ, cho dù con có thích hay không, đều phải theo đuổi người ta bằng được. Coi như là vì kéo dài tính mạng."

Lúc trước Phó Tuyết Thần không nói cho mẹ anh, chính là sợ Diệp Hi vì anh, mà trực tiếp trói cô gái nhỏ đem tới chữa bệnh cho anh.

Mười mấy năm đi gặp danh y, sợi dây trong lòng Diệp Hi vốn đã căng chặt, phàm là một tia hy vọng nhỏ nhoi, bà cũng sẽ nắm lấy không buông, cho dù tia hy vọng đó là một cô gái.

Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng cười, nói: "Mẹ, con có chừng mực, chuyện này mẹ đừng xen vào."

Dừng một chút, lại nói: "Cô ấy là bạn gái con rồi."

Diệp Hi còn có thể nói gì nữa, con trai bà vốn cực kỳ hiểu chuyện, không phải sao, ngay cả người cũng trực tiếp theo đuổi tới tay rồi.

Nhưng mà, tuy rằng Diệp Hi rất sung sướиɠ với chuyện con trai có thể ngủ, nhưng lương tâm khó tránh khỏi có chút bất an, cảm thấy động cơ con trai mình không trong sáng, có lỗi với cô gái nhỏ: "Con đã nói chuyện của mình cho cô bé đó chưa."

Phó Tuyết Thần lắc đầu: "Chưa có."

Diệp Hi thở dài: "Con làm như vậy không tốt lắm đâu, con nên thẳng thắn nói ra mọi chuyện thì hơn."

Phó Tuyết Thần bất đắc dĩ cực kỳ: "Con nào dám, cô ấy lại không thích con."

Diệp Hi kinh ngạc: "Vậy hai người bọn con...."

Phó Tuyết Thần nói: "Con thích cô ấy, gần như là yêu từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi cô ấy một thời gian, đến quốc khánh mới đồng ý hẹn hò với con, nhưng cô ấy tương đối lạnh nhạt với chuyện tình cảm, không phải kiểu người muốn yêu đương, con theo đuổi cô ấy rất lâu, cô ấy mới đồng ý hẹn hò mà thôi, cũng không phải nói thích con. Con liền...không dám nói với cô ấy."

Phó Tuyết Thần nào dám nói ra chân tướng, cô nương Nhiễm Tỉnh này cơ bản chính là loại không có cảm xúc gì với chuyện yêu đương, nếu biết chân tướng thì sẽ...quăng anh đi!

Tuy rằng, anh thật sự thích cô mới dám tỏ tình.

Nhưng Phó Tuyết Thần không dám đánh cược.

Anh cảm thấy, trước tiên cứ ở cạnh nhau, chờ đến lúc tình cảm sâu đậm một chút, sẽ nói rõ với cô.

Thật ra Diệp Hi vẫn còn rất nhiều lo lắng, bà trầm ngâm một lát, nói: "Trước tiên con cứ ở bên cạnh cô bé đó đã, nhưng cũng không thể từ bỏ việc chữa bệnh. Thử nghĩ đến sau này xem, hiện tại nhìn cô bé đấy có thể ngủ, nhưng nhỡ đâu ngày nào đó con nhìn cô bé lại không ngủ được nữa, nhìn mặt cô gái khác lại ngủ được, vậy hai đứa các con định làm gì?"